*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Dương Hạo Quân lên tiếng, Mai Châu
Anh cũng phản ứng ngay lập tức.
Đúng vậy nha
Có bối cảnh tốt hơn thì sao?
Có ai mạnh hơn anh rể sao?
Mai Châu Anh lập tức chôm tới trước
mặt Dương Hạo Quân: “Đúng vậy, anh rể, em
nghe lời anh!”
“Chà chà chà!”
Từng ánh mắt người họ Trịnh đồng loạt
nhìn vào Dương Hạo Quân.
“Anh là ai? Có tư cách gì mà lên tiếng ở
Trịnh gia chúng tôi?”.
Trịnh Lê Vũ tức giận.
Trịnh Văn Lương đẩy kính lên và cũng rất
bất mãn: “Đúng vậy. Ở trước mặt nhiều
trưởng bối như vậy các ngươi đang nói gì
vậy? Muốn làm phản sao?”
Thật muốn tát cho một cái!
Trịnh Văn Thành và Mai Tiêu Nhược
thậm chí còn tức giận hơn.
Họ gần như rống lên: “Khi nào thì đến
lượt anh xen vào chuyện của con gái tôi?”
Trịnh Quốc Thắng cũng trừng mắt nhìn
Dương Hạo Quân, Ngô Thị Lan cũng không
nhìn được hành vi của Dương Hạo Quân.
“Mau rời khỏi nhà họ Trịnh ngay lập tức
cháu không được chào đón ở đây!”
“Không ai trong số tiểu bối mà bà dạy dỗ
từ nhỏ dám nói chuyện với bà như thế này!”
Ngô Thị Lan chỉ vào mũi Dương Hạo
Quân tức giận nói.
Gia phong nhà bà cực kỳ nghiêm khắc.
Các hậu bối trước mặt bà và Trịnh Quốc
Thắng còn không dám nói chuyện lớn tiếng.
Chứ đừng nói Dương Hạo Quân còn
khiêu khích như vậy!
Trêи mặt Dương Hạo Quân hiện vẻ hơi
tức giận.
Nếu ai ép buộc Mai Châu Anh làm điêu
mình không muốn thì anh nhất định không
đồng ý!
“Làm sao? Cháu còn dám nhìn bà chằm
chằm như vậy à? Mau rời khỏi nhà họ Trịnh
của tôi ngay lập tức!”
Ngô Thị Lan quát lên.
Mai Châu Anh sợ sự việc không có kết
cục tốt nên vội vàng nói: “Anh rể, anh về
trước đi. Ngày mai em đi xem một chút dù
sao thì em cũng không đồng ý!”
Dưới sự thúc đẩy của Mai Châu Anh,
Dương Hạo Quân rời khỏi.
“Ông bà đừng trách anh rể, ngày mai
không phải cháu đi là được sao?”
Mai Châu Anh đồng ý.
“Ừ, vậy còn tạm được!”
Lúc này Ngô Thị Lan mới hứa sẽ không
truy cứu tội vô phép của Dương Hạo Quân.
Không lâu sau khi Dương Hạo Quân rời
đi, Trịnh Văn Viễn vội vàng lái xe trở về.
Gần đây anh ấy đã trở thành đội phó của
đội đặc công.
Bởi vì gân đây tỉnh thành rất rối loạn nên
hiện tại là thời điểm bận nhất của anh ấy.
Nhưng ngay khi nghe thấy Dương Hạo
Quân đấn, anh ấy lập tức bỏ tất cả mọi việc
trong tay và chạy về.
“Ông bà, cháu nghe nói anh rể và Mai
Châu Anh về rồi!”
Trịnh Văn Viên lon ton chạy vào biệt thự.
“Tới xong rồi thế nào a?”
Ngô Thị Lan ngạc nhiên.
“Mai Châu Anh về rồi, càng xinh đẹp
hơn.”
Trịnh Văn Viễn chào Mai Châu Anh rồi
lập tức đưa mắt nhìn xung quanh: “Anh rể
của anh đâu?”
——————–