*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Hạo Quân nhìn về phía Lý Minh
Vũ, lên tiếng: “Cô ấy đã lựa chọn anh, vậy thì
anh hãy đối xử tốt với cô ấy!”
“Tôi… tôi tôi tôi…”
Lý Minh Vũ chìm đắm trong cảm động.
Cơ thể anh ta đang phát run, khớp hàm
cũng run rẩy.
Cũng không biết nói gì nữa?
Dương Hạo Quân đứng trước mặt anh ta
như đỉnh núi cao vời vợi!
Dường như có gì áp lực nào đó nghẹn
trong cổ, khiến anh ta không thở nổi.
Như thể hận mình không thể quỳ xuống
trước mặt Dương Hạo Quân.
“Hu hưu…”
Trịnh Tiêu Kỳ khóc không thành tiếng.
Cảnh tượng này yên ắng đến mức gai
người.
Nghe chỉ có tiếng khóc của Trịnh Tiêu Kỳ
đang vang vọng!
Vừa thê thảm lại vừa bi thương!
Mọi người càng nghe, càng cảm thấy
lòng lạnh lão.
“Ông Trịnh, chú Trịnh, dì, lâu rồi không
gặp mọi người!”
Dương Hạo Quân cười, sau đó chào hỏi
từng người một nhà họ Trịnh.
“Òa..”
“Khụ khụ!”
Sau khi Trịnh Thức Thâm nhìn rõ gương
mặt của Dương Hạo Quân, ho một cái, cơn
hen suyễn bắt đầu, liền trực tiếp hôn mê bất
tỉnh.
“Cộc cộc cộc…”
Cả những người khác, Trịnh Văn Thạc và
Ngô Lam hai chân đều run rẩy, không nhúc
nhích nổi.
Tức thì, mồ hôi vã như tắm,
Đối với họ mà nói, tất cả chuyện này đều
rất kinh hoàng.
Làm sao có thể?
Làm sao có thể chứ?
Dương Hạo Quân sao có thể là tướng
quân Tản Viên?
Chẳng phải bây giờ anh ta đang ngồi
mục ruỗng trong trại giam sao?
Sao bây giờ lại trở thành tướng quân độc
nhất vô nhị được?
Chuyện này đối với họ là chuyện vô cùng
chấn động!
Trong nhất thời, họ không thể tiếp thu
được!
Điêu này đã đánh trúng tâm lý phòng
ngự của họ!
Rất có khả năng sẽ không chịu nổi, chết
thẳng cảng luôn đó!
Rốt cuộc bọn họ cũng hiểu nhà họ
Dương nói hối hận là có ý gì…
Người nhà họ Dương đã sớm đoán ra
thân phận của Dương Hạo Quân!
——————–