*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Được đấy. Vậy tôi hỏi ông, ai đã sai
khiến ông thay đổi giá cả vào phút chót, lại
nuốt gọn một trăm tỷ?”
Dương Hạo Quân hỏi.
Đổng Đại Nghĩa lắc đầu nói: “Không có,
chuyện này là do chính tôi làm, không liên
quan đến những người khác.”
Dương Hạo Quân nở một nụ cười, anh
vẫy tay với.Jades rồi nói: “Nghe nói anh thẩm
vấn rất giỏi nhỉ, để tôi được mở rộng kiến
thức một chút nào!”
“Tôi hiếu rồi.”
Jades đi lên phía trước rôi nở một nụ
cười ma quỷ với Đổng Đại Nghĩa để lộ ra hàm
răng trắng noãn: “Yên tâm đi, không đau đâu.”
“Soạt!”
Jades tiện tay mở một cái túi xách ra thì
thấy trong đó có đủ lại đạo cụ, để người ta
chỉ cần nhìn thôi cũng thấy sợ hãi rồi.
Jades cầm lấy một thanh dao nhỏ rồi
cười nói: “Anh Dương, tôi định dùng cán dao
lóc móng tay và móng chân của ông ta ra
trước.”
Anh ta mới nói đến đây thì Đổng Đại
Nghĩa đã cảm nhận được từng cơn đau đánh
tới.
“Sau đó…”
“Tôi nói!”
Jades mới nói một nửa thì Đổng Đại
Nghĩa đã ngắt lời.
“Tôi nói. Là Bạch Thanh Phong, một
trong tám quản sự của hội thương mại Thiên
Danh để tôi làm như thế! Tóm lại là không
tiếc bất cứ giá nào, không được bán nơi này
cho các người, còn muốn tôi ăn chặn của
các người một vố tiền!
Đổng Đại Nghĩa nói hết ra.
“Hội thương mại Thiên Danh đúng
không, tốt lắm!”
Ánh mắt của Dương Hạo Quân dừng lại
trêи người Đổng Đại Nghĩa, anh hỏi: “Thế bây
giờ ông có bán cái nhà máy này cho tôi
không?”
Jades đứng bên cạnh cũng nhìn chằm
chằm Đổng Đại Nghĩa rồi cười.
Đổng Đại Nghĩa xoa mồ hôi lạnh trên
trán rồi nói: “Bán! Bán cho các người với giá
bốn nghìn tỷ!”
——————–