*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đúng thể, bàn bạc xong cả rồi, trực tiếp
ký là được. Nếu không tin bọn tao thì đặt cọc
làm gì?”
Đổng Đại Nghĩa liên tục cười lạnh.
“Ông đang ép mua ép bán đó à?”
Dương Hạo Quân hỏi.
Đồng Đại Nghĩa cười đếu rồi nói: “Con
mắt nào của mày thấy tao ép mua ép bán
rôi?”
Dương Hạo Quân không thèm để ý, anh
bắt đầu đọc qua hợp đồng.
Không bao lâu sau, vẻ mặt của anh bỗng
nhiên thay đổi.
Anh hỏi Lâm Ngọc Lan: “Hôm qua giá cả
trao đổi là bao nhiêu?”
Lâm Ngọc Lan trả lời: “Bốn nghìn tỷ, hôm
qua đã dự chi một trăm tỷ làm tiên đặt dọc.”
Dương Hạo Quân nghe xong thì cười
lạnh: “Không đúng, ông chủ Đổng à. Hôm
qua rõ ràng bàn bạc giá tiền là bốn nghìn tỷ,
vì sao trêи hợp đồng lại biển thành bốn mươi
nghìn tỷ rồi?”
Mọi người nghe thế thì hít một hơi thật
sâu.
Giá cả trực tiếp tăng gấp mười lần!
Sau khi mấy người cầm đâu Tập đoàn
Minh Cường đọc hợp đồng thì cũng thay đổi
sắc mặt.
Tất cả mọi người truy hỏi: “Ông chủ Đổng
có ý gì đây? Vì sao lại biến thành bốn mươi
nghìn tỷ rồi? Ông giải thích đi!”
Đổng Đại Nghĩa nhìn thoáng qua đám
người với vẻ khinh thường rồi nói: “Hừ, giải
thích ư? Nói thật cho chúng mày biết! Bốn
nghìn tỷ là giá của ngày hôm qua rôi! Giá của
hôm nay là bốn mươi nghìn tỷ!”
“Ông chủ Đổng, ông làm thế là không có
lương tâm? Còn có thể xuyên tạc hợp đồng
như thế à?”
“Đúng, ông làm thể là trái với hiệp ước.”
Mấy người Lâm Ngọc Lan không kiêm
chế được, ai ai cũng hô lên.
Đổng Đại Nghĩa cười nói: “Có ai quy định
tao không được thay đổi giá cả à? Bởi vì đêm
qua tổng cộng có hơn mười xí nghiệp tìm
tao, muốn thu mua cái xưởng này của tao.
Bọn họ trả tao sáu mươi nghìn tỷ, tao bán
cho chúng mày bốn mươi nghìn tỷ là rẻ rồi
——————–