*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh giống như thần tiên hạ phàm.
“Ầm!”
Khoảnh khắc anh rơi xuống giống như một đầu đạn hạt nhân gây rúng động nơi này.
Trời đất rung chuyển.
Một luông khí đáng sợ khuếch tán ra bốn phía.
Đội hình mười vạn đại quân của liên minh Chúa Tể vẫn bị đẩy lùi về phía sau mấy trăm thước.
Dương Hạo Quân hạ từ trên không xuống.
Thật đúng là thần binh thiên hạ! Dương Hạo Quân đứng ở đâu, một mình đấu với đội quân lớn mấy trãm ngàn người.
Anh không hề sợ hãi.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt: “Có tôi ở đây, các người đừng mơ tiến lên bước nào!”
“Tôi yêu cầu các người lập tức đầu hàng, nếu không tôi sẽ giết sạch các người!”
Một người mà lại đám kêu mấy trăm ngàn người đầu hàng.
Đây là loại khí phách nào chứ? “Sư phụ thật oai phong!”
Tiêu Phong hô lớn.
Mọi người ngay lập tức hô to.
Đại quân liên minh Chúa Tể đều ngây người ra.
Chỉ một tên thôi mà đám kêu bọn hắn đầu hàng ư? Tên này bị điên hay bị ngu vậy? “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tại sao các người lại dừng lại?”
Đăng sau Đoàn Chính Quốc, đám người Hứa Chính Kiệt vội vàng hỏi.
“Không ổn rồi, là Dương Hạo Quân, Dương Hạo Quân đến chiến khu đông cảnh rồi!”
Rất nhanh có người đã nhận ra Dương Hạo Quân đến.
Đoàn Chính Quốc biến sắc: “Tốc độ của Dương Hạo Quân cũng nhanh thật đấy!”
Dương Hạo Quân tài giỏi thế nào.
Richard đã từng nói với bọn họ.
Bộ phận chủ lực nhất của Liên minh Chúa Tể cũng không ngăn được anh ta.
Lực chiến đấu của anh ta mạnh thế nào? Không ai biết rõ.
Chỉ biết rằng anh ta là kẻ mạnh trong số các cường giả ngũ lục trọng thiên.
Anh ta mạnh đến mức khiến cho người khác phải phẫn nộ.
Nhưng Hứa Chính Kiệt lại nở một nụ cười.
“Dương Hạo Quân, rốt cuộc mày đã đến rồi, tao đã đợi giờ phút này lâu lắm rồi”
Trong mắt Hứa Chính Kiệt tràn đầy sự nóng bỏng và điên cuồng.
Hiện tại, liên minh Chúa Tể giao nhiệm vụ cho hắn ta.