*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đột nhiên một tiếng quát lớn vang lên, giỗng như sấm chớp cuôn cuộn.
Ông ong ong.
Lỗ tai đám người ầm ầm rung động.
Tất cả đều bị kinh động! Thậm chí trước mắt mờ đi.
Có thể thấy tiếng vang này đáng sợ đến cỡ nào.
Cũng không biết Mai Châu Anh nghe thế nào lại cảm giác có chút quen thuộc.
"Mau nhìn! Mau nhìn kìa!"Nghe được âm thanh này.
Cơ thể Vương Thừa Vũ và Mai Châu Anh mạnh mẽ run lên.
Rất quen thuộc.
Đây chẳng phải là...
Khi bọn họ nhìn thấy Dương Hạo Quân, hai người đều sợ đến choáng váng.
Đoàn Thái Sơn và Lôi Bách Thanh đều sững SỜ.
Trước đó, bọn họ cũng tham gia vào hôn lễ của Mai Châu Anh, nên cũng biết Dương Hạo Quản.
Bọn họ không sao ngờ tới, người dẫn đầu đám kỳ binh lại là Dương Hạo Quân.
"Là anh ta?" Đoàn Thái Sơn lại hỏi thăm bọn hòa thượng Long Hổ.
"Không sai, chính là anh tat" "Chiến khu Nam Bắc đều là do anh ta dẫn đầu chúng tôi toàn thắng." Đám người hòa thượng Long Hổ bây giờ nói ra mà vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Liên tục hít vào hơi lạnh.
"Đáng sợ như vậy?”
Đám người Đoàn Thái Sơn biến sắc.
"Là anh?" "Anh rể?" Đám người nhìn thấy Dương Hạo Quân, phản ứng cũng rất khác nhau.
Mai Châu Anh vừa mừng vừa lo.
Hi vọng.
Cô nhìn thấy hi vọng.
Vương Thừa Vũ thì chấn kinh.
Chỉ thấy Dương Hạo Quân bước từng bước tới trước mặt mình.
"Đúng là không biết xấu hổ, đồ phản bội! Còn chạy tới giết chết đồng bào của mình!" Dương Hạo Quân cười mỉa mai nói.
Nhìn Dương Hạo Quân đến gần, Vương Thừa Vũ đột nhiên nhếch miệng, con ngươi hiện lên một tia ngoan lệ.
"Giết" Anh ta đột nhiên phát động tấn công Dương Hạo Quân, muốn giết anh ta.
VùI Nhưng anh ta không ngờ Dương Hạo Quân lại trực tiếp biến mất trước mặt mình.
Ầm! Răng räc! Một trận tiếng xương nứt vang lên.
Vương Thừa Vũ quỷ rạp xuống đất.
Phát ra âm thanh đau đến thấu xương.
Đùi phải của anh ta bị đánh gãy.
"Mày mày mày...
Mày không phải người bình thường!"