*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Các chiến sĩ phòng thủ vùng biển phía Nam đều chết lặng.
Trong khoảng thời gian này họ vẫn luôn phòng thủ.
Tuy nhiên, ba tuyến phòng thủ đã bị chọc thủng.
Kẻ địch thật sự quá mạnh.
Trên biển, bọn chúng là bất khả chiến bại.
Ngay cả những vũ khí có tính sát thương của bọn họ cũng không có tác dụng.
Khoảng cách giữa hai bên là quá lớn.
Bọn họ không thể phòng thủ nỗi.
Kết quả Dương Hạo Quân mang theo một toán quân sĩ, muốn tấn công trực diện.
Là có bệnh hay là bị điên đây? "Anh.
anh điên à? Kẻ thù vẫn luôn tấn công! Chúng ta không phòng thủ? Ngược lại còn tấn công à?”
Mọi người đều không hiểu cách làm của Dương Hạo Quân.
Dương Hạo Quân lạnh lùng nói: “Từ nay mọi chuyện ở chiến khu miên Nam đều do tôi tiếp quản! Các người nghe theo lệnh của tôi là được!" "Uy phong lớn thật! Tất cả mọi chuyện ở đây đều do hộ quốc thân tôn làm chủ! Anh nói muốn tiếp quản là tiếp quản sao?" Lúc này, một giọng nói bất mãn vang lên.
Mọi người đều không coi Dương Hạo Quân ra gì.
Kẻ địch đều là cường giả cấp chí tôn, Dương Hạo Quân có dân thêm bao nhiêu người đi chăng nữa cũng vô ích.
Hóa ra là Vệ binh Viêm Long đã giao quyền chiến đấu chính của Chiến khu miên Nam cho Long Hán Châu, một trong tứ đại hộ quốc thân tôn.
Long Hán Châu xuất thân từ một thế lực lớn là đảo Thiên Hải.
Cường giả cấp chí tôn của Đảo Thiên Hải rất nhiều, bọn họ cũng sống trên biển giống như Hải Vương Điện.
Dưới sự thuyết phục tích cực của Vệ binh Viêm Long và các điều kiện hậu hĩnh, Đảo Thiên Hải đã tham gia vào Vệ binh Viêm Long.
Long Hán Châu là thiêu chủ của đảo Thiên Hải, hơn nữa còn được phong là một trong tứ đại hộ quốc thần tôn.
"Anh ta ở đâu, gọi anh ta tới, nói là Dương Hạo Quân nói!" Dương Hạo Quân nói thẳng.
Chẳng mấy chốc, Long Hán Châu mặc chiến phục dẫn theo một đám cao thủ khí thế hừng hực đi tới.
"Ai đang tìm tôi?" Long Hán Châu vô cùng uy phong, sắc mặt lạnh lùng.
"Là tôi tìm anh! Tôi ra lệnh bây giờ mọi chuyện sẽ do tôi tiếp quả, bao gồm cả anh cũng thết" Dương Hạo Quân không nói nhiêu lời vô nghĩa, trực tiếp ra lệnh.
Nhưng khi những lời này nói ra, Long Hán Châu cùng đám người đều sững sờ.
Người này ngang ngược như thế sao?