*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đúng vậy, chắc chăn là lão thành chủ! Nếu không, ai có khả năng cứu bé Quân ra khỏi Hắc Thân Giáo chứ?" "Lão thành chủ đã xuất thủ vào thời khắc quan trọng!" "Trời phù hộ cho thành Vô Song của chúng ta rôi!" Mọi người hô lên.
Mọi người nhìn nhau.
Mọi người đều ngây ngất.
Tất cả đều quỳ xuống, muốn thỉnh lão thành chủ xuống núi.
Không ngờ, lão thành chủ sẽ ra tay trước.
Hóa ra là lão thành chủ biết tất cả mọi việc trong thành Vô Song! Họ không lo lảng gì cả.
"Thật sự quá tốt khi bé Quân được cứu về!" Mọi người đều vui đến phát khóc.
Đặc biệt là Đoàn Lê Nguyên và Chí Nam Yên...
Mọi người đến phòng của bé Quân.
Lúc này bé Quân đang ngủ ngon lành, khóe miệng nở một nụ cười, thì thâm: "Ba ơi! Ba ơi!" Mọi người đều mỉm cười.
Đoàn Lê Nguyên càng ôm chặt bé Quân hơn.
"Thật tuyệt! bé Quân vẫn ổn!" Phó Phong Thu cười lớn.
Thành Vô Song tràn ngập niêm vui.
Không khí lễ hội như tràn vê.
"Báo cáo!" Đúng lúc này, thám tử thành Vô Song chạy tới.
"Xảy...
xảy ra chuyện lớn!" “Hắc Thần Giáo đã bị tiêu diệt! Hơn tám trăm giáo chúng cùng giáo chủ và phó giáo chủ đều bị giết! Ngọn núi nơi Hắc Thần Giáo đóng quan đã bị san bảng”
"Hắc Thần Giáo toàn bộ bị diệt?" Cái gì? Nghe tin xong, mọi người đều trợn tròn mắt.
Hóa ra không phải chỉ có bé Quân được cứu vê.
Mà cả Hắc Thần Giáo cũng bị tiêu diệt.
Không ai trong số hơn tám trăm người sống sót! Điều này...
điều này quá khủng khiếp rôi! Phải có thực lực thế nào mới tiêu diệt được Hắc Thần Giáo khét tiếng? "Là lão thành chủ "Chỉ có lão thành chủ mới có khả năng này!" "Hồi đó, lão thành chủ đang bế quan, khi tin tức về cái chết của ông ấy đượ báo ra, ông ấy đã gần đột phá đến cấp chí Tôn tàn thứ sáu rồi.
Bây giờ nhiều năm trôi qua, nhất định là lão thành chủ đã đạt tới cấp sáu rồi!" Phó Phong Thu phấn khích hô lên.
- -------------------