*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hửm? Anh ta đến làm gì?”
Vẻ mặt của Trần Hữu Đạo chợt thay đổi.
“Không rõ, có thể là đến xem lễ?”
Thất Sát trả lời.
“Tốt! Anh ta đang ở đâu, chúng ta qua đó xem thử”
Dưới sự dẫn đường của Thất Sát, mọi người đi đến trước mặt Dương Hạo Quân.
“Haiz!”
Trân Hữu Đạo nhìn thấy Dương Hạo Quân bèn thở dài một hơi.
“Ngày xưa anh tài hoa rực rỡ, vô địch thiên hạ.
Nhưng mà cảnh còn người mất, bây giờ dáng vẻ của anh lại thành như vậy!”
“Anh có uống thuốc tôi đưa chưa? Nhanh chóng khôi phục đi nào! Tôi hy vọng anh khôi phục lại trạng thái mạnh nhất! Đến lúc đó anh lại đánh cùng tôi một trận, nếu thẳng thì vị trí chiến thân vẫn là của anh!”
Mặc dù Trần Hữu Đạo nói thế, nhưng anh ta tuyệt đối không cho rằng Dương Hạo Quân sẽ thắng.
Phá Quân đứng bên hùa theo giải thích: “Anh có thể hiểu lời của lão đại là anh ấy hy vọng anh khỏe mạnh như trước.
Còn chuyện đấu một trận, thì anh thua trăm phần trăm rồi, đến cả Trấn Thiên điện cũng bị giãm dưới chân lão đại”
Ý của Phá Quân rất đơn giản, Dương Hạo Quân khôi phục năng lực là tốt rôi, còn chuyện đánh bại lão đại thì đừng mơ.
Dương Hạo Quân bình tĩnh nói: “Không cần, anh cứ giữ vị trí chiến thần đi!”
“Sợ rồi à?”
“Đành chịu thôi! Tướng quân bị bại trận giống như ngọn núi lớn bị sụp đổ, tâm lý của Dương Hạo Quân tương tự như vậy! Những chuyện này đã làm tổn thương anh ta quá nhiều, có lẽ mài hết tất cả ý chí chiến đấu của anh ta rồi! Đệ nhất hiến thân đã chết!”
“Lão đại, có khi anh ta đến cả dũng khí khiêu chiến ngài cũng chẳng còn!”
Đám người thốn thức không ngớt.
Dương Hạo Quân của năm đó đâu rồi! Anh ta mạnh đến mức không ai so được! Ai ngờ sẽ có ngày hôm nay! Bọn họ hoàn toàn không biết, anh không còn hứng thú với vị trí chiến thân nữa bởi vì anh sắp trở thành Nhất Vũ Kiên Vương! Đến cả chiến thân Vân Lang cũng nằm trong quyền thống trị của anh...
“Anh Bắc, chúng ta đi thôi!”
Dương Hạo Quân nói.
Tại vì Bắc Thiên Vương đang dùng khuôn mặt thật đứng phía sau nên không ai nhận ra anh ta.
“Được.”
Trong đôi mắt của Bắc Thiên Vương thật ra đã bùng lên lửa giận.
Trong lòng anh ta nhớ mãi không thôi chuyện mình phải cố ý thua Trân Hữu Đạo.
Sớm muộn cũng có ngày anh ta đánh bại Trần Hữu Đạo.
- -------------------