*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bốp!”
“Bum bum bốp bốp!”
“Hự a……
Mặc dù những tên côn đồ sòng bạc này
đều là những tay cừ khôi nhưng căn bản là
cũng không cùng đẳng cấp với những người
lính đánh thuê quanh năm xông pha mặt trận
này.
Tất cả bị đánh nằm rạp dưới đất trong
vòng chưa đầy một phút.
Đám người.James là những đôi tay chết
chóc.
Những tên côn đồ đó toàn thân bê bết
máu, đều bầm dập đến nổi không nhìn ra
được mặt mũi thế nào nữa.
Chỉ còn lại một mình anh Bát đứng đó.
Khuôn mặt Dương Hạo Quân không chút
cảm xúc: “Đánh!”
“Bốp, bốp, bốp…”
James chộp lấy khuôn mặt của anh Bát,
giáng một cú đấm nặng nề xuống, và sau
bảy tám cú đấm liên tiếp, khuôn mặt của anh
Bát hoàn toàn biến dạng lũng thỏm vào
trong.
Tiếng la hét như lợn bị chọc tiết vang
vọng khắp trong căn phòng nhỏ tối đen.
Bọn không ngờ rằng bên cạnh Dương
Hạo Quân lại có nhiều vệ sĩ đi theo như vậy.
Còn là những người đàn ông ngoại quốc
khỏe mạnh như binh sĩ.
Sức chiến đấu cực kỳ khủng bối
Dương Hạo Quân nhìn đám côn đồ nằm
la liệt dưới đất, cười lạnh nói: “Tôi đã nói các
người sẽ rất thảm rồi mà!”
“Bây giờ có nói hay không?”
Sau khi bị Đoàn Hồng Thái đẩy ra làm vật
thế thân, Dương Hạo Quân đã nghĩ thông
suốt, thay vì điêu tra thì tốt hơn hết là dùng
bạo lực để khiến người trong cuộc nói ra.
Anh Bát sợ hãi nói: “Tôi không dám nói,
nói ra thì chỉ có con đường chết!”
“Đánh! Tiếp tục đánh, đánh đến khi nào
nói ra thì thôi!”
Dương Hạo Quân lạnh lùng nói.
Đám người của.James đều là quân nhân,
một khi nghe lệnh, liền trở nên hung bạo và
chiến đấu hết mình.
——————–