*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Hạo Quân đã có một giấc mơ dài.
Gân như mơ đến hết những việc từng trải của 20 năm qua của mình.
Nhưng mà cảnh trong giấc mơ ngày càng mơ hồ...
Anh đang chất...
Nhưng mà anh có người mà anh quan tâm! Ba người Đoàn Lê Nguyên và có một số anh eml Anh phải tỉnh lại! Anh phải sống! Anh không thể cứ chết như thế này.
Vẫn chưa biết ông Phó đó là ai? Ai đang đối phó với chính mình? Vẫn còn lo lăng về gia đình và anh em.
Anh không cảm thấy yên tâm về Lạc Việt.
Không được! “Ba.."
Dương Hạo Quân mơ hồ nghe thấy có người hét bên tai mình.
Anh chậm rãi mở mắt ra, trong mắt hiện lên một khuôn mặt nhỏ nhãn trăng hồng.
“Ba tỉnh lại...
Bé Quân hét lên.
“Bé Quân...
Dương Hạo Quân muốn ôm bé Quân.
Vậy mà anh lại phát hiện rằng bản thân anh không thể nhúc nhích được...
Trên người anh không có chút sức lực nào, ngoại trừ ý thức và nhãn cầu chuyển động, không có bộ phận nào trên cơ thể anh có thể cử động.
Dương Hạo Quân trợn tròn mắt.
Thân thể của anh đã bị phế bỏ.
Hoàn toàn bị phế bỏ.
Có lẽ là do chất độc bá đạo của Huyết Vương Điện đi.
Để cho kinh mạch trong cơ thể anh bị phế đi hoàn toàn, đồng thời cơ bắp và các mô khác đều bị ăn mòn.
Ngay cả các lục phủ ngũ tạng cũng bị ảnh hưởng nặng nề.
Cùng với việc chiến đấu liên tục của mình, cơ thể của anh đã hoàn toàn bị phế bỏ.
Tám năm trước, Dương Hạo Quân chỉ bị cắt đứt tay chân, nhưng bây giờ nó còn tôi tệ hơn thế rất nhiêu.
Dương Hạo Quân thậm chí không thể cử động.
Một điều tốt hơn người thực vật là anh đã tỉnh dậy.
Nhìn thấy Dương Hạo Quân tỉnh dậy, mọi người đều reo hò.
“Kỳ tích! Nhất định là kỳ tích trong lịch sử y học!”
Tần Bắc Minh hưng phấn hét lên.
Dương Hạo Quân vậy mà lại có thể tỉnh lại trong tình huống này?
- -------------------