Còn Ra Thể Thống Gì - Thất Anh Tuấn

Chương 69: Ngoại truyện V




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

NGOẠI TRUYỆN V

Dịch: Hanyu

***

Sầm Cẩn Thiên

Sầm Cẩn Thiên là người đầu tiên trong triều nhìn ra rằng Nhĩ Lam là nữ cải nam trang.

Nguyên nhân không gì khác, chính vì Nhĩ Lam không thực sự che giấu trước mặt hắn.

Ban đầu, Sầm Cẩn Thiên không biết điều này có ý nghĩa gì. Cứ nghĩ hiển nhiên rằng khi mọi người có bí mật gì muốn nói ra, họ thường tìm đến hắn trước. Dù sao thì, hắn cũng sẽ sớm mang những bí mật đó vào trong quan tài.

Hắn biết Dương Đạc Tiệp đã không phục hoàng đế trong một thời gian, luôn luôn lo lắng mình chưa gặp được minh chủ thật sự.

Hắn cũng biết Lý Vân Tích có những tình cảm phức tạp với Nhĩ Lam.

Vì vậy, giữ thêm một bí mật của Nhĩ Lam cũng không phải việc gì to tát.

Nhưng sau này, khi bệnh tình của hắn ngày càng nặng, Nhĩ Lam luôn túc trực bên cạnh, bận rộn chăm sóc hắn không rời, điều này đã vượt qua ranh giới giữa những người bạn bình thường.

Hơn nữa, Nhĩ Lam hoàn toàn không có ý giấu giếm, toàn bộ trái tim đều treo trên người hắn. Hắn có chút tiến triển, cô tự khắc sẽ vui suốt cả ngày. Khi hắn đột nhiên bệnh trở lại, rơi vào hôn mê, cô sẽ ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn hắn rất lâu.

Dần dần, hắn cũng hiểu ra.

Sầm Cẩn Thiên biết rõ, nhưng hắn không thể đáp lại.

Từ khi còn nhỏ, hắn đã bị tuyên án tử hình từ sớm, biết rằng mình không có nhiều thời gian để sống, vì thế đã dồn hết tinh lực, tâm huyết và khát vọng vào việc nghiên cứu. Ngoài điều đó ra, hắn không quan tâm đ ến hoàng đế là ai.

Khi rời khỏi quê nhà lên kinh dự thi, hắn cũng không muốn duy trì liên lạc mật thiết với cha mẹ, người thân, sợ rằng sau khi hắn ra đi, chỉ còn lại nỗi nhớ mong buồn phiền.

Hắn luôn nghĩ mình là người không may mắn, kẻ không xứng đáng được kết duyên.

Nhưng một ngày nọ, Nhĩ Lam vừa bận xong công việc đã đến thăm hắn, mặc bộ đồ cưỡi ngựa màu xanh chật hẹp, tôn lên eo thon chân dài, đầy khí khái, như một cành liễu mới nhú.

Sầm Cẩn Thiên đã cố gắng kiềm chế một cách hoàn hảo nhất, cúi đầu không dám nhìn cô thêm một cái.

Chỉ khi cô quay lưng rời đi, hắn mới dám buông thả ánh mắt của mình, lén nhìn bóng dáng cô.

Sầm Cẩn Thiên luôn nghĩ rằng mình che giấu rất tốt.

Mối quan hệ giữa họ luôn là giao tình quân tử, nhạt như nước, không có tiếp xúc quá giới hạn, thậm chí chưa từng nói một lời ám muội.

Hắn nghĩ sợi dây duyên này chưa từng buộc chặt, đến khi cô nhớ lại lúc về già, nhiều nhất cũng chỉ còn lại chút xao xuyến nhẹ nhàng.

Như vậy là tốt rồi.

Tuy nhiên, đến ngày hắn nguy kịch, Nhĩ Lam lại mặc một bộ đồ xanh như cành Liễu đến tiễn hắn.

Sầm Cẩn Thiên đã hôn mê, nhưng bẳn năng vẫn cảm thấy bất an trong chốc lát.

Cô cố ý mặc màu anh yêu thích nhất. Là để tỏ rõ lòng mình, để trả thù hắn vô tình, hay là để tìm câu trả lời?

Các đồng liêu bạn bè vây quanh giường, Sầm Cẩn Thiên chỉ nhìn chằm chằm vào Nhĩ Lam. Ánh mắt cả hai đều sáng tỏ, nhưng không ai nói một lời.

Nói gì đây? Hỏi cô khi nào đã biết? Cả hai đều là người thông minh tuyệt đỉnh, hắn đã sớm nhận ra, thì sao có thể mong Nhĩ Lam bị che mắt?

Đến lúc này, liệu có cần xin lỗi? Có cần an ủi? Có cần tỏ bày tâm ý? Vài lời ngắn ngủi, làm sao lấp đầy khoảng cách sinh tử mênh mông này?

Hơi thở của hắn yếu dần, tầm nhìn bị bóng tối xâm chiếm, nhưng mãi vẫn không biết để lại lời gì.

Trong tầm nhìn mờ ảo, Nhĩ Lam quay lưng với mọi người, làm khẩu hình: "Kiếp sau nhé?"

Trong mắt cô không có nước mắt, chỉ tràn đầy sự mong đợi.

Sầm Cẩn Thiên mỉm cười, khó khăn gật đầu.

Cuộc đời hắn đến đây đã không còn gì hối tiếc.​

***

Nhĩ Lam

Sau cuộc nói chuyện với Dữu Vãn Âm vào ngày tiết thanh minh, Nhĩ Lam quyết định rời kinh thành một thời gian, một là để khảo sát các điểm lập trường nữ sinh, hai là để xa rời triều đình, thư giãn tâm trí.

Đêm trước khi xuất phát, vài người bạn đã tổ chức tiệc tiễn biệt cô.

Lý Vân Tích suốt buổi tiệc u sầu, rất nhanh đã uống say mèm, gục đầu xuống bàn ngủ mê mệt.

Dương Đạc Tiệp cũng say khướt, bất chợt đập bàn nói: "Nhĩ huynh, cuộc đời là của chính mình, chỉ cần không thẹn với trời, không thẹn với đất, hà cớ gì phải sợ lời đàm tiếu của người đời!"

Nhĩ Lam nhìn hắn, trong lòng dấy lên cảm giác khá xúc động.

Dương Đạc Tiệp nói: "Ta biết những lời đồn đại trong triều, hừ, đều là lời vô căn cứ! Huynh đệ của ta là nam hay nữ, hừ, ta còn không biết hay sao!" (là biết dữ chưa ba v)

Nhĩ Lam: "?"