Còn Ra Thể Thống Gì - Thất Anh Tuấn

Chương 63




Dịch: Hanyu

Những lời tuyên bố kiêu ngạo này đã vượt quá tầm hiểu biết của Vô Danh Khách, khiến hắn trong giây lát không biết phải đáp lại thế nào. Những lời của Dữu Vãn Âm dường như không chỉ nhắm vào hắn, mà còn thách thức cả trời đất. Đối với hắn, chỉ là người truyền lời, không hơn không kém.

Tiếng sấm liên tục vang lên như tiếng trống trận. Cỏ cây khắp nơi như bị đào bới, trong cơn gió mạnh thăng trầm.

Dữu Vãn Âm thực sự không chờ đợi câu trả lời từ hắn, nàng hành lễ, bình tĩnh nói: “Thỉnh tiên sinh khởi quẻ. Dù kết quả có ra sao, ta cũng coi như đã nhận được câu trả lời.”

Vô Danh Khách suy nghĩ rất lâu, sau đó đồng ý.

Hắn lấy lại bình tĩnh, không tìm pháp khí, mà ngửa đầu nhìn về phía những tia chớp xé toạc bầu trời, bấm đốt ngón tay tính toán.

Tia chớp từ xa tiến đến gần, cuồng vũ trên đỉnh đầu họ, lóe sáng làm tầm nhìn lúc sáng lúc tối. Vô Danh Khách đứng bất động, trong miệng lẩm bẩm. Dữu Vãn Âm quan sát một lúc, đoán rằng hắn đang lấy số khởi quẻ.

Nàng không quấy rầy, cũng không thúc giục, chỉ đứng lặng yên một bên chờ đợi, tay vẫn giữ chặt khẩu súng.

Không biết đã bao lâu, Vô Danh Khách thu tay, thoáng lảo đảo vì kiệt sức.

Dữu Vãn Âm gọi khẽ: “Tiên sinh?”

"Lôi thủy phân," Vô Danh Khách đáp.

Dữu Vãn Âm sững sờ, không hiểu lời này có ý nghĩa gì.

Vô Danh Khách giải thích: "Khi gặp khó khăn, không biết nên tiến hay lùi, lúc này nên tiến lên là tốt nhất."

Lời chưa dứt, một tiếng sấm rền vang đột ngột đánh xuống ngay gần họ, biến khoảng đất nơi đó thành nơi khô cằn.

Vô Danh Khách lập tức quỳ xuống trước mặt Dữu Vãn Âm.

"Chuyện gì mà không biết nên tiến hay lùi?" Dữu Vãn Âm vội vàng hỏi.

Lại một tiếng sấm vang lên. Vô Danh Khách nhảy dựng lên, xoay người bỏ đi, vẫy tay nói: "Không thể nói! Khi thời cơ đến, nương nương tự nhiên sẽ biết!"

Dữu Vãn Âm muốn đuổi theo hỏi, nhưng Vô Danh Khách thân hình như quỷ mị, trong chớp mắt đã lướt ra mấy trượng, rồi nhanh chóng biến mất.

Không biết hắn trốn tránh thiên phạt hay trốn tránh nàng, thậm chí không chờ cả Lâm Huyền Anh, mà vội vàng bỏ đi.

Thật vất vả mới có được một câu chỉ điểm, nhưng lại mơ hồ như vậy.

Dữu Vãn Âm thở dài, đành phải tự mình suy nghĩ.

Trên đường hồi cung, nàng mãi suy tư về sự kiện "tiến thối không quyết" mà không chú ý đến sự trầm mặc bất thường của Hạ Hầu Đạm.

Vừa xuống xe ngựa, Hạ Hầu Đạm liền mở miệng nói: "Ta đi mở cuộc họp."

Hắn mãi đến tận tối cũng không về. Dữu Vãn Âm theo thường lệ chờ hắn dùng bữa tối cùng, nhưng chỉ nhận được lời nhắn bảo nàng tự ăn trước.

Nàng biết Hạ Hầu Đạm đang phải chịu cơn đau đầu nghiêm trọng hơn. Những ngày gần đây, hắn thường biến mất, thân hình gầy yếu đến mức các thần tử khi dâng sớ đều phải thêm lời nhắc nhở bảo trọng sức khỏe. Dù lúc bên cạnh nàng, hắn cũng gượng cười để che giấu.

Dữu Vãn Âm lo lắng, bữa tối chỉ ăn được vài miếng, rồi nằm trên giường chờ Hạ Hầu Đạm, trằn trọc suy nghĩ về manh mối, không biết lúc nào đã thiếp đi.

Khi bị đánh thức, đã là đêm khuya, bên gối vẫn trống không.

Tiếng ám vệ run rẩy gọi: “Nương nương, bệ hạ ngài ấy...”

Dữu Vãn Âm lập tức tỉnh dậy, vội vàng khoác thêm áo ngoài: “Dẫn đường.”

Hạ Hầu Đạm ở trong một gian thiên điện không người.

Thiên điện này bên ngoài trông bình thường, nhưng bước vào mới biết được sự đề phòng nghiêm ngặt. Dữu Vãn Âm nhìn thấy ám vệ dày đặc, trái tim bắt đầu thắt lại.

Trong nhà một cảnh hỗn độn. Đồ đạc bị quăng ngã, bình phong bị đảo lộn, mọi thứ rơi vãi khắp nơi, chưa kịp thu dọn. Hoàng đế bị trói trên giường, hơi thở thoi thóp, đã rơi vào hôn mê.

Trên người, trên trán hắn đầy vết thương, máu thịt mờ mịt, móng tay cũng đã mài mòn nứt ra, thảm không nỡ nhìn. Tiêu Thiêm Thải đang băng bó cho hắn, quay đầu thấy sắc mặt Dữu Vãn Âm, vội quỳ xuống.

Dữu Vãn Âm hít sâu vài lần mới có thể phát ra âm thanh: “Tại sao không châm cứu để hắn ngủ?”

Tiêu Thiêm Thải: “Bệ hạ lần này phát tác không giống như trước, châm cứu đã không còn tác dụng. Vi thần đã kê an thần dược, tăng liều thuốc lên nhiều lần mới thấy có hiệu quả...”

Hắn cẩn thận nói: “Nương nương, độc tố trong cơ thể bệ hạ đã tích tụ quá nhiều, bệnh tình đã nguy kịch, lần này...”

Lần này là thật sự không qua khỏi.

Ánh nến kéo dài bóng dáng Dữu Vãn Âm, như muốn kéo nàng nặng nề rơi xuống.

Nàng nghe thấy chính mình với giọng bình tĩnh hỏi: “Còn bao lâu?”

“... Độc đã vào não, có lẽ chỉ hai ngày nữa là toàn thân sẽ tê liệt. Sau đó là mất ý thức, có thể sẽ mù mắt, điếc tai, cùng lắm kéo dài được mười ngày nửa tháng...” Tiêu Thiêm Thải cắn chặt răng, thần sắc lộ rõ áy náy và không cam lòng, “Vi thần vô năng, thẹn với sự phó thác của bệ hạ và nương nương, xin nương nương giáng tội.”

Dữu Vãn Âm từ tay Tiêu Thiêm Thải tiếp nhận dược, ngồi vào mép giường, nâng tay Hạ Hầu Đạm lên. Khi thuốc bột rắc vào những chỗ máu thịt lộ ra ở đầu móng tay, nàng không khỏi run rẩy, nhưng Hạ Hầu Đạm vẫn hôn mê không hề phản ứng.

Dữu Vãn Âm cẩn thận băng bó vết thương, nhẹ giọng nói: “Tiếp tục thêm thuốc, cố gắng để hắn luôn trong trạng thái ngủ.”

Tiêu Thiêm Thải nghĩ rằng nàng đã chấp nhận hiện thực và chỉ muốn giảm bớt đau đớn cho Hạ Hầu Đạm trước khi ra đi, chỉ có thể nặng nề dập đầu: “Vâng.”

Dữu Vãn Âm ở luôn thiên điện bầu bạn với Hạ Hầu Đạm đến hừng đông mới rời đi.

Nàng ra lệnh tăng cường số lượng ám vệ trong thiên điện, cấm nghiêm ngặt việc ra vào. Đối ngoại thì tuyên bố rằng hoàng đế bị cảm nhẹ, hôm nay không thượng triều.

Quốc sự vừa mới đi vào quỹ đạo, dù không có buổi triều, rất nhiều việc vẫn cần có người quyết định.

Dữu Vãn Âm trở về tẩm cung, rửa mặt, chải đầu và thay quần áo, chuẩn bị giải quyết công việc.

Ách nữ hầu hạ nàng cởi áo ngoài, ngẩn người, bỗng nhiên nắm lấy tay nàng xem xét kỹ.

“Sao vậy? —— À,” Dữu Vãn Âm lúc này mới thấy vết máu trên cổ tay áo của mình, thấy ách nữ còn đang tìm kiếm vết thương, liền an ủi, “Không phải ta bị thương. Bệ hạ… Bệ hạ vô ý ngã và bị trầy xước.” Trong vài giây, nàng đã quyết định sẽ lấy câu này làm lý do thống nhất để giải thích với bên ngoài.

Ách nữ nhìn biểu cảm của Dữu Vãn Âm, không nói gì thêm, chỉ giữ nàng lại khi nàng định rời đi sau khi thay đồ, bưng tới một chén cháo ấm ngọt và vài món ăn nhẹ.

Dữu Vãn Âm chợt nhận ra mình đã lâu không ăn cơm. Nàng nhẹ nhàng xoa đầu ách nữ, rồi uống một ngụm cháo ngọt, lòng dần bình tĩnh lại. Nhìn sắc trời âm u, nàng lẩm bẩm: “Lại cho ngươi (*là trời =))thêm một ngày nữa. Đừng không biết tốt xấu, ngày mai ta sẽ bãi công.”

Ách nữ: “?”

Dữu Vãn Âm xem xét một chồng tấu chương, lại triệu người hỏi thăm tin tức từ Đồ Nhĩ, kết quả vẫn không có hồi âm. Cái gọi là cơ hội chuyển biến, dường như chỉ là lý do thoái thác của Vô Danh Khách để thoát thân.

Dữu Vãn Âm vẫy lui mọi người, rồi bỗng nhiên gục xuống bàn Ngự Thư Phòng, không nhúc nhích.

Sau một lúc lâu, phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.

Dữu Vãn Âm cảnh giác ngẩng đầu: “Ai?”

“Nương nương.” Một ám vệ xuất hiện từ đâu đó, cúi đầu chào nàng.

“Mười hai?” Dữu Vãn Âm nhận ra mặt hắn, “Hôm nay không phải lượt của ngươi đi tuần sao?”

Mười hai: “Bệ hạ đã có sắp xếp trước, nếu người bị bệnh, ám vệ bên cạnh nương nương sẽ được tăng cường lập tức. Vì đây là mật lệnh, nên thuộc hạ đã giấu mình bảo vệ nương nương từ trong bóng tối, xin nương nương đừng trách.”

“Vậy sao ngươi lại ra mặt bây giờ?”

“Bẩm nương nương, ách nữ vừa biến mất khỏi tẩm cung chừng mười lăm phút trước.”

Dữu Vãn Âm đột nhiên cảm thấy tim mình đập mạnh.

Mười hai: “Nàng luôn luôn rất linh hoạt, dường như biết được vị trí của các ám vệ khác, di chuyển cực nhanh, thoát khỏi tầm mắt của họ qua những góc chết. Chỉ có thuộc hạ là người mới hôm nay, nàng không đề phòng, nên thuộc hạ nhìn thấy nàng lướt qua, đi về hướng tiểu dược phòng.”

Cái gọi là tiểu dược phòng là một căn phòng mới được cải tạo gần đây, chỉ để phục vụ riêng cho Hạ Hầu Đạm. Hạ Hầu Đạm bệnh tình ngày càng nặng, cần uống lượng lớn thuốc an thần và giảm đau. Người có ý đồ nếu lật xem các dược liệu này, có thể đoán được tình trạng nghiêm trọng của hắn. Vì vậy, để bảo mật, vị trí của tiểu dược phòng cực kỳ kín đáo, cung nhân bình thường không thể tìm thấy.

Dữu Vãn Âm càng lúc càng nghi ngờ: “Bệ hạ bên kia có chuyện gì không?”

Mười hai: “Nương nương yên tâm, thiên điện giờ phút này giống như tường đồng vách sắt, không ai có thể xâm nhập.”

Dữu Vãn Âm bình tĩnh lại, tập trung suy nghĩ.

Thực ra, đến bước này, bất kỳ điều bất thường nào cũng không đáng sợ, điều đáng sợ chính là không có gì bất thường. Hiện giờ manh mối đã xuất hiện, chỉ cần tìm hiểu nguồn gốc mới có thể tìm được đáp án.

Thời gian cấp bách, nàng phân phó Mười hai: “Bảo người ở thiên điện đổ hết thuốc trong tiểu dược phòng hôm nay và sắc lại từ đầu. Tiếp tục giám sát ách nữ, nhưng không được gây động tĩnh, không có lệnh của ta thì không được hành động.”

Cả ngày hôm đó, ách nữ lại tỏ ra rất ngoan ngoãn.

Đến đêm, Hạ Hầu Đạm tỉnh lại trong thiên điện, từ giây phút mở mắt đầu tiên liền dùng đầu đập vào trụ giường.

Trên người hắn trói chặt đã lỏng, khi hắn đột ngột cử động, các cung nhân xung quanh không kịp phản ứng, để hắn đụng mạnh hai lần trước khi nhào tới đè hắn xuống.

Dữu Vãn Âm cố gắng uy hiếp hắn uống thuốc, nhưng Hạ Hầu Đạm không ngừng giãy giụa, mắt không tiêu cự, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ như dã thú. Dữu Vãn Âm gọi mấy lần, hắn dường như không nghe thấy. Cuối cùng, ám vệ phải bẻ hàm hắn ra, dùng sức trâu rót hết thuốc.

Khi hắn một lần nữa hôn mê, các ám vệ từng trải qua trăm trận chiến đều đỏ hốc mắt, lo lắng nhìn Dữu Vãn Âm.

Dữu Vãn Âm đứng lặng một lát, thẫn thờ nói: “Hắn không nhận ra ta.”

Ám vệ lẩm bẩm muốn tìm lời an ủi nàng.

Dữu Vãn Âm chỉ cảm thấy hoang đường: “Câu cuối cùng hắn nói với ta là... Hắn đi mở cuộc họp.”

Nàng chán nản xoay người, rời đi.

Dữu Vãn Âm trở lại tẩm điện, thần sắc bình thường chào hỏi ách nữ: “Hôm nay có chút mệt, ta sẽ ngủ trước.”

Nàng nằm trên giường không nhúc nhích, hy vọng ách nữ sẽ thả lỏng cảnh giác và lại chuồn ra ngoài hành động —— dù hành động đó là gì, tình hình cũng sẽ không tệ hơn.

Nhưng đợi hai canh giờ, trước sau vẫn không có động tĩnh.

Dữu Vãn Âm cảm thấy cơ thể dần rét run, co ro trong chăn thành một đống.

Cơ hội hãy mau xuất hiện. Nếu đến muộn một chút, thì sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.

Cái chăn ấm áp dần trở nên lạnh ngắt. Dữu Vãn Âm khớp hàm run lên, tức giận với chính mình vì tại thời điểm này lại không chịu đựng nổi, tự nhiên phát sốt. Muốn gọi người đi thỉnh thái y, nhưng lại sợ kinh động ách nữ...

Đột nhiên, nàng cảm thấy hơi thở như nghẹn lại.

Trong đầu hiện lên một đoạn ký ức mơ hồ. Sáng nay, có phải nàng đã uống một chén cháo ngọt?

Ánh sáng mờ ảo xuyên qua màn giường, có người điểm lên ánh đèn. Một bóng người nhỏ bé tiến lại gần, xốc lên vải mành.

Ách nữ đứng bên giường, vẻ mặt quan tâm nhìn nàng.

Dữu Vãn Âm nỗ lực kiểm soát khớp hàm run rẩy, chậm rãi rút tay ra khỏi chăn, nhắm khẩu súng về phía nàng.

Ách nữ như không thấy gì, hỏi: “Nương nương, có phải không thoải mái?”

Đến lúc này, Dữu Vãn Âm mới bàng hoàng nhận ra ách nữ không phải là ách nữ.

Cùng lúc đó, nàng cũng hiểu vì sao đối phương lại giả vờ câm —— câu nói ngắn ngủi này được nói ra với giọng điệu lạ lẫm, mang theo khẩu âm của vùng đất khác.

Ách nữ không quan tâm đ ến phản ứng của Dữu Vãn Âm, mỉm cười nói: “Ngươi trúng độc, bắt đầu phát run, một nén nhang sau sẽ chết. Đừng lo lắng, ta có giải dược.”

Dữu Vãn Âm vừa định mở miệng, ách nữ giơ một ngón tay: “Nhỏ giọng thôi, đừng để người của ngươi đến đây.”

Dữu Vãn Âm dừng lại một chút, rồi buông súng xuống, ép giọng mình xuống mức thấp nhất: “Ngươi muốn gì?”

Ách nữ hài lòng gật đầu: “Ngươi đi giết hoàng đế. Hắn chết, ngươi sẽ được sống.”

Trong đầu Dữu Vãn Âm vụt qua nhiều suy nghĩ, những manh mối nhỏ lẻ bắt đầu xâu chuỗi lại.

Giọng điệu của đối phương, sự thù địch mạnh mẽ khi mới gặp, sự thay đổi thái độ đột ngột sau khi phát hiện ra thân phận của nàng...

Dữu Vãn Âm nói: “Ngươi là người Khương Quốc.”

Đây không phải là một câu hỏi, nên đối phương không trả lời.

Dữu Vãn Âm loạng choạng ngồi dậy, quấn chặt chăn, nỗ lực xem nhẹ cái lạnh thấu xương, giọng nói vẫn bình tĩnh: “Ngươi theo ta vào cung là để ám sát. Ngươi dò xét vị trí ám vệ, cũng như vị trí tiểu dược phòng. Qua biểu hiện của ta sáng nay, ngươi suy đoán những dược đó là dành cho hoàng đế, rồi quyết định nhân lúc hắn bệnh, muốn lấy mạng hắn.”

Tiểu dược phòng đã thay dược không đúng bệnh, vì vậy đối phương không thể xác định Hạ Hầu Đạm bệnh gì, cũng sẽ không biết dù không làm gì thì hắn cũng sẽ chết.

“Kết quả, ngươi đến tiểu dược phòng hạ độc, lại bị phát hiện. Đến đêm, vẫn không nghe thấy chuông tang, biết nhiệm vụ thất bại, nên phải thử lại một lần thông qua ta…”

Nói đến đây, Dữu Vãn Âm ngừng lại: “Thật kỳ lạ, nếu ngươi đã hạ độc vào chén ngọt cháo từ sáng, tại sao lại còn đến tiểu dược phòng để tự mình bại lộ?”

Ách nữ nhún vai, chỉ thúc giục: “Một nén nhang.”

Dữu Vãn Âm làm ngơ, tiếp tục nhẹ giọng hỏi: “Ngươi biết rõ ta là ai, cũng biết Hạ Hầu Đạm là ai, vì sao không ra tay sớm khi chúng ta lưu vong, ngược lại năm lần bảy lượt giúp đỡ?”

Ách nữ sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt thường ngày linh hoạt, giờ gắt gao nhìn chằm chằm Dữu Vãn Âm, hiện lên vài phần tàn nhẫn.

“—A, ta hiểu rồi.” Dữu Vãn Âm tự hỏi tự đáp, “Khi ấy quyền lực nằm trong tay Đoan Vương, ngươi xử lý chúng ta cũng vô dụng. Ngươi muốn nhìn chúng ta và Đoan Vương giết hại lẫn nhau. Chỉ là chúng ta thắng lợi nhanh chóng vượt quá dự tính của ngươi. Thấy Đoan Vương bại cục đã định, ngươi mới muốn trở thành kẻ thứ ba hưởng lợi, đúng không?” Nàng cười nhẹ, “Nếu thật là vậy, ngươi còn trẻ mà nhìn xa trông rộng, nghĩ rằng ở Khương Quốc ngươi cũng không phải kẻ tầm thường.”

Ách nữ nhịn không được cười lạnh một tiếng: “Mỗi người Khương Quốc đều biết. Hạ quốc và Yến quốc sớm muộn gì cũng sẽ đánh nhau. Các ngươi không đánh, chúng ta sẽ tiêu vong.”

Khương Quốc nhỏ bé, luôn phải sống chen giữa Đại Hạ và Yến quốc. Họ không có quân đội hùng mạnh, lại không chịu cúi đầu làm phiên quốc (*thuộc địa) xin che chở, cách sinh tồn của họ là những thủ đoạn không chính thống — độc dược, trộm đạo, sắc dụ, châm ngòi ly gián.

Giống như trước đây Yến quốc, Khương Quốc cũng thích gửi tử sĩ đến Hạ quốc. Có thể giết vài nhân vật quan trọng, làm Hạ quốc rối loạn, sẽ được tôn sùng là dũng sĩ, gia đình cũng sẽ được thưởng.

Sau khi Đồ Nhĩ và Đại Hạ kết minh, tấn công Khương Quốc, những người lưu dân trốn vào Đại Hạ đều mang mục đích tương tự. Họ vừa giãy giụa cầu sinh, vừa tìm mọi cơ hội gây tai họa, kéo đổ Đại Hạ để kết thúc nỗi khổ của cố hương.

Ách nữ: “Cha mẹ ta, đều là dũng sĩ của nữ vương. Ta, cũng muốn làm dũng sĩ.”

Trong giọng nói của nàng có một sự cuồng nhiệt chân thật, nghe được khiến người khác vừa sợ hãi vừa bi ai.

Dữu Vãn Âm nhẹ giọng hỏi: “Làm dũng sĩ… Sau đó thì sao?”

Ánh mắt của ách nữ thoáng trống rỗng trong một giây, sau đó nàng nở một nụ cười.

Dữu Vãn Âm đột nhiên nhớ tới Thái Hậu đã dùng độc dược và độc dẫn để tiêu diệt nhiều thế hệ địch nhân, loại độc mà Tiêu Thiêm Thải nói chỉ có người Khương mới có thể chế tạo ra. Thái Hậu đã dùng nó để gây rối loạn Đại Hạ suốt ba đời, nhưng ban đầu bà ta đã lấy loại độc và độc dẫn đó từ đâu? Đó có phải là chiến tích huy hoàng của một dũng sĩ Khương Quốc nào đó, đã thành công gây rối loạn Đại Hạ trong suốt ba đời?

Sử sách lưu danh những thích khách đều là hạng nhị lưu. Những kẻ xuất sắc thực sự đã biến mất trong dòng chảy của thời gian, như thể họ chưa từng tồn tại.

"Ta còn có một chuyện khó hiểu," Dữu Vãn Âm nói. "Ngươi vào cung với tay không, sao lúc này lại có độc dược?"

Ách nữ nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ: "Trời, muốn giúp ta."

Lời nói của ách nữ làm Dữu Vãn Âm chợt nảy ra ý tưởng, như có tia sáng lóe lên rồi vụt tắt.

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhướng mày: "Những loài hoa cỏ?"

Trong lễ phong hậu của nàng, từ khắp nơi trong cả nước đã vận chuyển không ít kỳ hoa dị thảo đến. Dữu Vãn Âm truy vấn: "Những loài hoa cỏ đó, vừa khéo lại có đủ các dược liệu ngươi c ần sao? Giống nhau không sai chút nào?"

Ách nữ chớp chớp mắt, đột nhiên phản ứng lại, hung tợn nói: "Nếu ngươi không đi giết hắn, ngươi sẽ chết!"

Dữu Vãn Âm mặt lộ vẻ tiếc nuối.

Dữu Vãn Âm biết Mười Hai đang ở gần nghe lén, nên kéo dài cuộc trò chuyện với ách nữ, cố gắng moi ra một ít thông tin hữu ích. Tuy nhiên, ách nữ không phải là kẻ ngu dốt, nhìn thấu ý đồ của nàng, liền không nói thêm một chữ nào nữa, chỉ thẳng tay kéo nàng xuống giường.

Dữu Vãn Âm cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng thực ra ngũ tạng lục phủ đều sắp bị đóng băng, cơ thể cứng đờ và vô lực. Bị ách nữ mạnh mẽ xô đẩy, nàng đỡ vào giường mới đứng vững được: “Ta làm không được… Hoàng đế được bảo vệ rất nghiêm ngặt, nếu ta dùng vũ khí tiếp cận sẽ bị bắn thành cái sàng…”

“Đi.” Ách nữ đẩy nàng về phía cửa.

Dữu Vãn Âm lảo đảo một chút, miệng vẫn cố gắng thuyết phục: “… Mọi đồ ăn thức uống đều có người thử độc, huống chi vô số đôi mắt nhìn chằm chằm, ngay cả ta cũng không có cơ hội đầu độc. Đừng gấp, việc này cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn…”

Một nén nhang thời gian thực sự rất ngắn, Dữu Vãn Âm cảm thấy sức lực cùng nhiệt độ cơ thể đang dần dần mất đi.

Liệu nếu bắt sống ách nữ ngay bây giờ, còn kịp dụng hình bức nàng giao ra giải dược? Hoặc nàng có thể cứu sống Hạ Hầu Đạm?

Nhưng người này tâm tính kiên nhẫn, lại hận Đại Hạ tận xương, tuyệt đối không khuất phục khi vừa đe dọa vừa dụ dỗ. Ngay cả lời hứa hẹn giải dược từ miệng nàng ta, phần lớn cũng là không tồn tại.

Nếu thiết lập cái bẫy này, hẳn là muốn một mũi tên trúng hai đích, đồng thời diệt cả hoàng đế và hoàng hậu.

Đáng tiếc, tính toán này chắc chắn sẽ thất bại, vì trời sẽ không cho phép cả hai cùng chết. Một trong hai chúng ta, Dữu Vãn Âm và Hạ Hầu Đạm, cuối cùng sẽ có một người sống sót. Trong phút chốc, Dữu Vãn Âm dừng lại.

¾ Một người sống sót sao?

Ách nữ nói: “Hắn tin tưởng ngươi.”

Nàng ép Dữu Vãn Âm đ ến cạnh cửa, lấy ra một cái bình sứ nhỏ từ trong tay áo, cười như không cười nói: “Hắn đang chảy máu.”

Như tia chớp xẹt qua màn trời đen, trong khoảnh khắc huyền diệu đó, Dữu Vãn Âm thấy rõ mọi nhân quả xảo trá ở đây.

Năm sao tụ hội, bĩ cực thái lai.

Trong đầu nàng như trời long đất lở, nhìn ách nữ đưa bình sứ nhỏ qua: “Đổ vào miệng vết thương.”

Dữu Vãn Âm tận dụng cả đời kỹ thuật diễn xuất, thể hiện vẻ mặt sợ hãi và tuyệt vọng, run rẩy cất bình sứ, rồi bước ra khỏi tẩm cung

Vừa rời khỏi tầm mắt của ách nữ, Dữu Vãn Âm liền được Mười Hai và vài tên ám vệ khẩn trương tiếp cận: “Nương nương.”

Dữu Vãn Âm tăng tốc bước chân hướng về thiên điện: “Đi khống chế ách nữ, giữ sống. Bảo Tiêu Thiêm Thải chuẩn bị mở hòm thuốc.”

Tại thiên điện, Tiêu Thiêm Thải đổ một ít thuốc bột từ bình sứ ra, ngửi ngửi rồi thậm chí đưa vào miệng nếm một chút trong tình thế cấp bách: “Giống, rất giống.”

Hắn lại lấy từ hòm thuốc ra một con chuột thí nghiệm, dùng chủy thủ rạch một lỗ hổng và rắc thuốc bột lên. Ngay lập tức, chuột bắt đầu chảy máu không ngừng, dòng máu tuôn ra như suối, dù rắc thêm thuốc cầm máu cũng không hiệu quả.

Tiêu Thiêm Thải lau mồ hôi lạnh, tuyên bố: “Cùng loại độc với lần trước trên thanh kiếm của thích khách Yến quốc, làm người chảy máu không ngừng, không thể sống sót. Thần có thể nhận ra một số thành phần, tương ứng với phương thuốc cổ truyền còn sót lại.”

Đồ Nhĩ từng nói rằng, loại độc này là do nữ vương Khương Quốc để lại.

Chính vì Hạ Hầu Đạm lần trước trúng loại độc này mà không chết, thậm chí còn giảm bớt cơn đau đầu, họ mới nảy ra ý tưởng lấy độc trị độc. Nhưng nữ vương Khương Quốc chỉ để lại một ít độc, Đồ Nhĩ đã dùng hết, không thể phục hồi phương thuốc, do đó mới phải tìm kiếm khắp nơi.

"Không ngờ rằng hôm nay lại có thể đạt được điều này mà không tốn chút công sức nào."

Dữu Vãn Âm ngồi bên giường của Hạ Hầu Đạm, thân mình đã lung lay sắp đổ, bên cạnh là mấy vị thái y bó tay không biện pháp. Nàng không để ý đến các thái y, chỉ hỏi Tiêu Thiêm Thải: “Có thể sử dụng được không?”

Một lọ thuốc có nguồn gốc không rõ như vậy, liệu có thể cứu được hoàng đế không? Nếu sai một ly, có thể làm người chết ngay tức khắc.

Tiêu Thiêm Thải mồ hôi lạnh đầm đìa, không dám gật đầu, quay sang hỏi lão thái y đang quỳ bên cạnh: “Sư phụ nghĩ thế nào?”

Lão thái y run rẩy: “Điều này... cần một ít thời gian để kiểm tra thực hư...”

Nhưng bọn họ không có thời gian.

Dữu Vãn Âm phát run, tầm nhìn bắt đầu mờ dần. Bên cạnh nàng là Hạ Hầu Đạm, mặt không chút máu, hơi thở dồn dập.

Tiêu Thiêm Thải tuyệt vọng thu hồi ánh mắt. Một khi Hoàng Hậu ngã xuống, trong cung sẽ không còn ai dám đánh liều dùng thuốc cho hoàng đế, gánh lấy tội danh hành thích vua.

Hắn cắn chặt răng, đang định mở miệng thì...

“Đưa ta.” Dữu Vãn Âm nói.

Tiêu Thiêm Thải sửng sốt, lão thái y đã bắt đầu khuyên can: “Xin nương nương suy nghĩ cẩn thận!”

Dữu Vãn Âm chỉ mở tay ra với Tiêu Thiêm Thải: “Tiến thoái lưỡng nan, lúc này không thể dừng lại được nữa.”

Tiêu Thiêm Thải đưa bình sứ cho nàng.

Dữu Vãn Âm bất chấp mọi điều, hoàn toàn dựa vào bản năng mà cởi bỏ băng vải cho Hạ Hầu Đạm, nhưng khí lực không đủ, mãi không tháo được.

Tiêu Thiêm Thải đã quyết tâm, tiến lên giúp tháo băng vải, để lộ ra vết thương ngang dọc trên người Hạ Hầu Đạm.

Dữu Vãn Âm hít sâu một hơi, cố gắng giơ bình sứ lên.

Trên giường, Hạ Hầu Đạm bỗng nhiên lông mi run rẩy.

Trong sự tĩnh mịch của căn phòng, hắn từ từ mở mắt, ánh mắt không tiêu cự lơ đãng nhìn về phía bên giường.

Giống như ác mộng hiện thực, hình ảnh của vị vua tiều tụy đối diện với người mà hắn yêu thương.

Như thể tái hiện cảnh gặp gỡ đầu tiên, hắn nhíu mày, mờ mịt và trầm mặc.

Sau một lúc lâu, hắn mở miệng, giọng nói khàn đặc: "…Vãn Âm?"

Tay Dữu Vãn Âm run lên, thuốc bột từ bình sứ rơi xuống, phủ lên vết thương của hắn.

Máu đỏ tươi bắt đầu trào ra, nhuộm đẫm tấm vải băng.

Cơ bắp Hạ Hầu Đạm căng thẳng, nhưng biểu cảm không thay đổi. Đau đớn này so với nỗi đau trong đầu hắn đang chịu đựng, mờ nhạt như không tồn tại.

Hắn lại hỏi một lần nữa, như đang tìm kiếm người: "Vãn Âm?

Dữu Vãn Âm cười nhẹ: "How are you?"

"……"

Hạ Hầu Đạm cũng chậm rãi nở một nụ cười: "I’m fine, and you?"

Cả phòng cung nhân cúi đầu, không còn ai dám lộ ra vẻ nghi ngờ.

Dữu Vãn Âm đổ gần nửa bình thuốc, thể lực cạn kiệt, ngã xuống nằm bên cạnh Hạ Hầu Đạm. Tiêu Thiêm Thải nhanh chóng tiếp nhận bình thuốc từ tay nàng.

Dữu Vãn Âm muốn ra hiệu cho hắn quan sát hiệu quả rồi điều chỉnh liều lượng, nhưng khi mở miệng, chỉ phát ra tiếng thở yếu ớt.

Tiêu Thiêm Thải rưng rưng nói: "Nương nương yên tâm."

Dữu Vãn Âm gật đầu, cố gắng nắm lấy tay Hạ Hầu Đạm.

Ở xa, ám vệ kinh hoảng chạy tới: "Nương nương! Ách nữ đã cắn vỡ viên thuốc độc giấu trong miệng, tự sát rồi…"

Dữu Vãn Âm phản ứng bình tĩnh. Vừa nãy khi đối thoại với ách nữ, nàng đã đoán được kết cục này. Chỉ là mũi tên đã b ắn ra không thể quay lại, có thể cứu được một người cũng đã tốt.

Nàng không để ý đến ám vệ, quay đầu nhìn chăm chú vào người bên cạnh, cố gắng ghi nhớ từng đường nét trên gương mặt hắn.

Hạ Hầu Đạm, với thị lực và tinh thần mơ hồ, không rõ nàng đang làm gì, chỉ nghĩ rằng giờ phút này là khoảnh khắc hồi quang phản chiếu, nắm lấy cơ hội cuối cùng để dặn dò nàng: “Hãy sống thật tốt.”

Dữu Vãn Âm mỏng manh mà cười nói: “Ừ.”

“Hôn một cái?”

“Được……”

Bóng tối bao trùm xuống.

Gió thổi không ngừng, mang theo hơi thở đầu xuân.