Còn Ra Thể Thống Gì - Thất Anh Tuấn

Chương 52




Dịch: Hanyustories

Nhĩ Lam và nhóm người tranh nhau lên núi, cùng lúc đó, Dữu Vãn Âm đột nhiên bừng tỉnh.

Nàng lập tức phát hiện mình đang ở trên một chiếc xe ngựa xóc nảy, mà Hạ Hầu Đạm cũng không còn bên cạnh.

Đêm qua, Hạ Hầu Đạm đã hứa cùng nàng lên Bội Sơn, sau đó họ thân thiết. Nhưng làm sao nàng lại ngủ mê man như vậy, nàng không hề có ký ức gì cả.

“Hạ Hầu Đạm…” Dữu Vãn Âm nghiến răng, xốc màn xe nhìn ra ngoài. Xe ngựa rõ ràng đã ra khỏi thành, bên ngoài không phải là quan đạo, mà là một con đường nhỏ trong rừng. Một đội ám vệ hộ tống bên ngoài.

Dữu Vãn Âm: “Dừng xe!”

Không ai để ý tới.

Dữu Vãn Âm: “Mau dừng lại, bệ hạ đâu?”

Một ám vệ mở miệng: “Thuộc hạ nhận lệnh, liều chết hộ tống nương nương, vô luận phát sinh chuyện gì cũng không thể quay đầu lại.”

“Đừng uổng phí công sức.” Đối diện có người lạnh lùng nói.

Tạ Vĩnh Nhi ngồi đối diện, bất đắc dĩ nhìn nàng: “Đã ra khỏi thành nửa canh giờ ngươi mới tỉnh lại, xem ra mê dược của Tiêu Thiêm Thải thật sự rất hữu dụng.”

Dữu Vãn Âm: “Hạ Hầu Đạm lừa ta, đem ta đặt lên xe? Ngươi cũng biết việc này?”

Tạ Vĩnh Nhi khua tay: “Ta cũng không biết, sáng nay ta đã chuẩn bị đi rồi, hắn trước đó đưa ngươi lên xe. Hắn cố ý giấu đến phút cuối cùng, chính là để bảo đảm không ai tiết lộ bí mật. đừng nóng giận, hắn làm vậy cũng chỉ vì ngươi thôi.”

Dữu Vãn Âm từ trong ngực lấy ra súng lục.

Nàng trong lòng tràn đầy dự cảm không lành: “Bên Bội Sơn thế nào?”

“Lúc này không thể biết được, phải đợi chúng ta chạy tới thành khác, cải trang yên ổn rồi mới có thể hỏi thăm tình hình.” Tạ Vĩnh Nhi, dường như tâm tình không tồi, nói: “Ngươi đoán xem chúng ta sẽ đến thành nào trước?”

Dữu Vãn Âm: “……”

“Xin lỗi, ta mới vừa hít thở không khí tự do, có chút say oxy ——”

Giọng Tạ Vĩnh Nhi đột nhiên im bặt.

Giây tiếp theo, Dữu Vãn Âm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người bị hất lên, bên tai truyền đến tiếng ngựa hí thảm thiết.

“Dừng xe ngựa” Ám vệ hô.

Dữu Vãn Âm ngã mạnh xuống đất, trước mắt tối sầm.

Tiếng mũi tên xé gió vang lên.

Tiếng đánh nhau.

Tiếng ám vệ ngã xuống đất.

Dữu Vãn Âm xoa trán ngồi dậy, dưới thân nàng giờ đã là vách xe ngựa. Xe ngựa đã bị lật. Tạ Vĩnh Nhi nằm nửa ngồi bên cạnh, gắt gao che cánh tay mình, sắc mặt đầy đau đớn.

Dữu Vãn Âm nói nhỏ: “Sao rồi?”

“Giống như gãy xương…” Tạ Vĩnh Nhi đáp.

Một mũi tên phá cửa sổ bay vào, sượt qua tai Dữu Vãn Âm, đinh vào tường xe.

“Dữu hậu, Ngươi tốt nhất nên bò ra đây?” Nơi xa có người âm dương quái khí hô lên.

Tạ Vĩnh Nhi đột nhiên ngẩng đầu: “Đó là giọng Mộc Vân.”

Mộc Vân đứng từ xa, nhìn thủ hạ và ám vệ vật lộn: “Đoan Vương muốn ngươi, sống là tốt nhất, chết cũng được.”

Bên trong xe, Dữu Vãn Âm lần nữa sờ tay vào ngực, nhưng sờ không thấy gì.

Mộc Vân: “Chính mình ra đây đi, đừng ép ta phóng hỏa thiêu xe. Đến lúc đó ngươi bị đốt thành tro, không nhận ra mặt, Đoan Vương bên kia ta cũng khó báo cáo.”

Ánh lửa ngày càng gần. Mộc Vân thật sự không phải đang nói đùa.

Dữu Vãn Âm cuống cuồng sờ s0ạng khắp nơi, càng sốt ruột càng không tìm thấy khẩu súng.

Một bàn tay đè nhẹ lên vai nàng: “Đừng nóng vội, chậm rãi tìm.”

Tạ Vĩnh Nhi nâng cao giọng: “Thật đáng tiếc, ngươi nhắm sai người rồi.”

Dữu Vãn Âm giật mình ngẩng đầu, thấy Tạ Vĩnh Nhi đã bò tới cửa sổ. Nàng duỗi tay kéo lại nhưng không kịp.

Tạ Vĩnh Nhi: “ Chắc các người không ngờ đến, trong xe là ta chứ.”

Nàng vừa bò ra khỏi thùng xe đã bị bắt, kéo đến trước mặt Mộc Vân.

Mộc Vân ngẩn người, không giận mà cười: “Ta còn tưởng là ai, người này không phải Tạ phi nương nương sao?”

Tạ Vĩnh Nhi bị hai tay bắt chéo sau lưng, vết thương gãy xương càng đau đớn, nhẫn nhịn đến mồ hôi lạnh tuôn ra, đứt quãng nói: “Ngươi… Dù sao cũng bị cắt chức, chi bằng… Cùng ta phản lại, dù sao Đoan Vương… Cũng không phải minh chủ.”

Mộc Vân giọng lạnh lùng nói: “Đúng vậy, ta canh chỗ này cũng chỉ là được ăn cả ngã về không, đánh cược hoàng đế sẽ để Dữu hậu rời đi, lại đánh cuộc bọn họ sẽ chọn một con đường nhỏ hẻo lánh. Ta tự xưng là thấy rõ nhân tâm, ngày sau cũng nên là người giỏi nhất dưới trướng Đoan Vương. Thế nhưng hiện giờ phải tính toán chi li từng chút một, chỉ vì đổi lấy một chút rủ lòng thương của hắn. Ngươi nói, đây là nhờ ai ban tặng?”

Tạ Vĩnh Nhi cố gắng điều chỉnh giọng điệu, trấn an: “Ngươi không hiểu…”

“Đương nhiên là nhờ ngươi ban tặng!” Mộc Vân mắt lộ hung quang.

Người phía sau Tạ Vĩnh Nhi đột nhiên dùng lực, ấn nàng quỳ xuống. Tạ Vĩnh Nhi đau đớn kêu lên, ngay lập tức bị tát liên tiếp.

Mộc Vân sau khi tát xong, thưởng thức một lúc biểu tình giận dữ của nàng, bỗng nhiên cười to: “Ngươi thật cho rằng chút tài mọn này có thể giữ được người trong xe?”

“Ngươi… nói gì?”

“Yên tâm, các ngươi đều sẽ không thoát.” Mộc Vân rút ra chủy thủ, một bên đâm, một bên không chút để ý nói, “Thiêu xe.”

Đây là câu nói cuối cùng của hắn trên đời.

Tiếp theo là những tiếng nổ vang liên tiếp.

Hắn ngừng động tác, hốt hoảng ngẩng đầu, chỉ thấy từ xa tới gần, thủ hạ của mình lần lượt ngã xuống.

Hắn trong đầu chợt nhớ lại những lời đã nghe trước khi bị cắt chức: “Trong lăng tẩm ở Bội Sơn còn lại mấy cái hố lớn, không biết đó là loại vũ khí gì đánh ra…”

Tiếp theo hắn không thể suy nghĩ thêm gì nữa. Bởi vì cái hố đó hiện ra rõ ràng trong đầu hắn.

Người dẫn đầu vừa chết, quân lính tan rã như bầy khỉ chạy toán loạn khi cây đổ, bị các ám vệ còn sống sót đuổi theo tiêu diệt từng tên một.

Dữu Vãn Âm chạy như bay về phía Tạ Vĩnh Nhi.

Mộc Vân làm việc rất hiệu quả, trước khi ngã xuống đất, trên người nàng đã để lại vài vết dao chí mạng.

“Không sao đâu, không sao đâu, cầm máu là được.” Dữu Vãn Âm đôi tay run rẩy, cố gắng lấp kín những lỗ máu nhưng vô ích, giọng nàng run bần bật: “Tiêu Thiêm Thải đâu rồi?!”

Tạ Vĩnh Nhi cười nhẹ: “Ngươi quên rồi sao? Hắn ở lại trong cung. Vãn Âm… đến lượt ta tự do rồi.”

“Chúng ta trở về, chúng ta sẽ tìm hắn, ngươi hãy kiên trì thêm một chút…” Dữu Vãn Âm gấp gáp, giọng đầy sợ hãi.

“Nghe ta nói.” Tạ Vĩnh Nhi nắm lấy tay nàng, “Không cần nói cho Tiêu Thiêm Thải. Nếu hắn biết ta đã chết, có lẽ sẽ từ bỏ mọi thứ, đình công.”

Dữu Vãn Âm gấp đến đỏ mắt, nghẹn ngào nói: “Câm … miệng!”

Bắc Chu cõng Hạ Hầu Đạm bỏ chạy, nhưng cấm quân đã mất hết ý chí chiến đấu, binh lính tan rã như núi đổ.

Người của Đoan Vương không để hắn dễ dàng trốn thoát. Ám khí và mũi tên như mưa rơi xuống, nhưng không một mũi nào trúng đích.

Tuy nhiên Bắc Chu toàn thân đều đổ máu, chạy như bay một lúc, bước chân dần dần chậm lại.

Hạ Hầu Đạm nhận ra ông ấy không thể kiên trì lâu hơn, liền nói: “Bắc thúc, hãy thả con xuống và tự mình trốn đi.”

Bắc Chu ngắn ngủi cười nhạo một tiếng, như thể nghe được một trò cười lớn: “Trời sập ta cũng không bao giờ bỏ con. Đạm nhi”

“Con thật sự không thể sống được bao lâu nữa.”

“Nói bậy! Chỉ cần con không lo đến cái ngôi vị hoàng đế kia, con chắc chắn có thể sống lâu trăm tuổi, thúc sẽ đi tìm dược cho con…”

Hạ Hầu Đạm nằm trên lưng hắn, yên lặng một chút: “Con không phải là con của người cố nhân của thúc.”

Bắc Chu vẫn chạy, nhưng miệng đột nhiên im lặng, không biết hắn có nghe hiểu hay không.

Hạ Hầu Đạm: “Con không phải Hạ Hầu Đạm, con chỉ là một linh hồn mượn thể xác này. Những gì trước kia đều là con lừa gạt người.”

“……”

“Thúc?” Hạ Hầu Đạm thấy hắn vẫn không buông mình, giọng nói trở nên gấp gáp hơn, “Thúc hiểu không? Con không phải ——”

“Ta nghe hiểu, con không phải là con của nàng.” Giọng Bắc Chu đột nhiên nghẹn ngào, như thể cả người hắn già đi trong khoảnh khắc, “Nhưng nàng cũng sẽ không muốn nhìn thấy con chịu khổ.”

Hắn hít một hơi sâu, ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng vang chấn động cả núi rừng.

“Người của Đoan Vương đến rồi.” Nhĩ Lam ẩn sau một tảng đá lớn, nhìn những người bên cạnh, nói: “Có thể cùng chư quân đồng cam cộng khổ, là vinh hạnh của ta trong cuộc đời này.”

Lý Vân Tích mặt đầy rối rắm, cuối cùng như thể đã đưa ra quyết định đau lòng, nắm tay hắn nói: “Lam huynh, thật ra ta ——”

“Ha ha ha, không bằng chúng ta tại đây kết nghĩa, kiếp sau lại làm huynh đệ!” Dương Đạc Tiệp khẳng khái nói.

Nhĩ Lam cười nhẹ: “Ý hay đấy.”

Lý Vân Tích: “……”

“Nhất định phải sống thật tốt… Đưa thương nghiệp quốc gia lên tầm cao mới.” Ánh mắt Tạ Vĩnh Nhi bắt đầu mờ dần, “Đừng buồn, ta phải về lại… Thế giới bên ngoài cuốn sách.”

Nước mắt Dữu Vãn Âm cuối cùng trào ra.

Đối với người trong sách, nào có cái gì thế giới bên ngoài?

Tạ Vĩnh Nhi: “Khi trở lại hiện đại, ta sẽ đến quê nhà ngươi, nếm thử món gì đó… đậu gì…”

“Nước đậu xanh.” Nước mắt Dữu Vãn Âm từng giọt rơi trên mặt nàng, “Còn có xào gan, mì trộn tương, vịt quay, chưng hoa vịt, chưng dê con…”

Tạ Vĩnh Nhi lắng nghe danh sách các món ăn, chậm rãi nhắm mắt.

Mặt đất bắt đầu chấn động.

Nữ nhân được trời chọn ngoài ý muốn ra đi, trời đất phát ra tiếng r3n rỉ, núi đá chấn động, lung lay sắp đổ, như sắp ầm ầm sụp xuống.

Dữu Vãn Âm khóc nghẹn ôm chặt thi thể Tạ Vĩnh Nhi, muốn che chắn cho nàng khỏi bụi đất và cành cây.

Trong đầu nàng trống rỗng, chỉ còn một ý niệm hối hận: Vừa rồi vì sao mình không thể tìm được khẩu súng sớm hơn?

Động đất kéo dài suốt mười lăm phút, trời đất mới khó khăn lắm bình yên trở lại.

Dữu Vãn Âm vẫn mờ mịt ngồi thẫn thờ tại chỗ, cho đến khi ám vệ kéo nàng lên: “Nương nương, chúng ta cần phải tiếp tục đi. Tạ phi đã qua đời, có nên an táng tại chỗ không?”

“……”

“Nương nương?”

Dữu Vãn Âm hít sâu một hơi, lau khô nước mắt. Trước mắt chỉ còn năm ám vệ còn sống, tất cả đều bị thương nhẹ.

Nàng vỗ vỗ mặt mình, cưỡng ép đầu óc hoạt động trở lại: “An táng cho nàng đi. Cố gắng lau sạch dấu vết của chúng ta, hoặc để lại một ít ở nơi khác đánh lạc hướng truy binh.”

Một người ở lại giải quyết hậu quả, bốn người còn lại bảo vệ nàng tiếp tục lên đường. Ngựa đã bị giết, họ chỉ có thể đi bộ, theo con đường nhỏ tránh dân cư càng xa càng tốt.

Khi mặt trời chiều ngả về hướng tây, Dữu Vãn Âm kiệt sức. Họ tìm một cái hang đá để qua đêm, không dám nhóm lửa, chỉ lấy lương khô ra chia nhau ăn.

Dữu Vãn Âm chỉ gặm vài miếng rồi không ăn nữa, thối lui vào một góc ôm đầu gối ngồi, ánh mắt đăm đăm.

Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, trong đầu nàng lăn qua lộn lại chỉ có hai câu hỏi.

Vì sao đêm qua nàng không nhận ra Hạ Hầu Đạm đang lừa mình?

Vì sao nàng không thể tìm được khẩu súng đó sớm hơn?

Có lẽ vì trạng thái của nàng thực sự rất tệ, ám vệ năm lần bảy lượt liếc nhìn nàng, cuối cùng tụ đầu nói nhỏ với nhau vài câu, sau đó một người từ trong lòng lấy ra một phong thư: “Nương nương.”

Dữu Vãn Âm chậm rãi ngước mắt lên.

“Trước khi chia tay, bệ hạ để lại cho thuộc hạ phong thư này, nói phải đợi đến khi bình an thoát hiểm rồi mới giao cho nương nương. Thuộc hạ tự ý quyết định, lấy ra trước… Có lẽ nương nương sẽ muốn đọc.”

Dữu Vãn Âm vội vàng giật lấy thư, thô bạo mở ra, dưới ánh sáng cuối cùng của nắng chiều vội vàng đọc.

Trên thư tất cả đều là chữ giản thể, nhưng viết rất tú lệ tiêu sái, không phải chữ viết thường thấy của Hạ Hầu Đạm, từng nét bút có chút giống như hắn đêm qua viết câu đối xuân.

Dòng đầu tiên viết: “Ngô thê Vãn Âm”.

Dòng thứ hai là: “Ta tên Trương Tam.”