Còn Ra Thể Thống Gì - Thất Anh Tuấn

Chương 45




Dịch: Hanyustories

Trong cảnh hỗn loạn, tiếng ngựa hí vang lên giữa trận chiến. Những kẻ tấn công đã chém đứt dây kéo xe, làm cho ngựa hoảng sợ và chạy đi, để lại chiếc xe ngựa của Dữu Vãn Âm trong vòng vây.

Chiếc xe rung lắc mạnh, Dữu Vãn Âm cố gắng giữ thăng bằng và tìm vũ khí giấu trong tay áo. Cô mở màn xe một góc và nhìn ra ngoài.

Trời đã tối, con đường vắng tanh vì dân chúng đã sớm bỏ chạy. Có hơn mười kẻ tấn công, trông như bọn du côn, nhưng lại giao đấu ngang ngửa với ám vệ được huấn luyện bài bản của cô. Những tên này đã chặn hết mọi lối thoát của cô.

Họ rõ ràng nhắm vào cô. Cô đã tính sai, không mang đủ nhân lực và không ngờ đối phương lại dám táo bạo tấn công ngay giữa đường.

Nếu cô chết ở đây, Hạ Hầu Đạm sẽ phản ứng thế nào?

Ám vệ của cô không thể địch lại bọn tấn công. Một tên trong số chúng đã vượt qua hàng phòng vệ và nhảy lên xe ngựa. Hắn chém ngã người đánh xe và xé toang màn xe, nhìn thấy Dữu Vãn Âm, lập tức giơ đao chém tới!

Dữu Vãn Âm trong đầu trống rỗng, theo phản xạ rút vũ khí từ tay áo.

Tên tấn công dừng lại một chút, ánh mắt hắn chuyển động theo tay cô, có vẻ như đang phòng vệ.

Dữu Vãn Âm đã rút súng ra và nhắm vào đầu hắn.

Nhưng ngay tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cô chợt dừng lại.

Không đúng.

Cô giơ súng, tên tấn công cũng cứng đờ lại, thậm chí thu đao lại trước ngực để phòng vệ.

Không đúng!

Ý nghĩ chưa thành hình hoàn chỉnh, cơ thể cô đã phản ứng nhanh hơn đầu óc, như thể bản năng kỳ diệu đã được tôi luyện từ những lần thoát chết, cơ bắp căng cứng ngừng ngay động tác bóp cò.

Giây tiếp theo, tiếng xé gió vang lên một mũi tên xuyên qua ngực tên tấn công.

Dữu Vãn Âm thở phào, giấu súng vào tay áo.

Tên tấn công trừng mắt nhìn cô lần cuối rồi lảo đảo gục xuống.

Khi hắn ngã xuống, màn xe cũng bị kéo rơi xuống, để lộ cảnh ngoài xe. Dữu Vãn Âm thở hổn hển, nhìn thấy người đứng bên ngoài.

Hạ Hầu Bạc, mặc áo trắng, tóc dài nửa búi, đứng kiêu hãnh trên đường với một cây cung điêu khắc tinh xảo. Rõ ràng mũi tên vừa rồi là do hắn bắn.

Hạ Hầu Bạc nhìn thấy người trong xe.

Cô mặc trang phục nam, hai tay trống không, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi.

Cả hai nhìn nhau, chỉ cần một ánh mắt, Dữu Vãn Âm biết rằng Đoan Vương đã nhìn thấu lớp cải trang của cô — hoặc có lẽ hắn đã biết trước trong xe chính là cô.

Giọng Hạ Hầu Bạc điềm tĩnh: “Kẻ nào dám to gan coi thường quốc pháp, tấn công người giữa đường?” Hắn ra lệnh cho thuộc hạ, “Bắt hết chúng lại, đem cả xác trên xe xuống, đừng để vị công tử này hoảng sợ.”

Thuộc hạ của hắn giúp đỡ ám vệ của Dữu Vãn Âm, giải quyết đám “nghịch tặc” một cách thành thạo. Sau đó, họ kéo xác ra khỏi xe và đỡ Dữu Vãn Âm xuống.

Dữu Vãn Âm cảm ơn: “Cảm ơn Đoan Vương điện hạ đã cứu giúp.”

Hạ Hầu Bạc giả vờ không quen biết, cười nói: “Công tử nhận bản vương sao? Người ta nói cứu người thì phải cứu đến cùng. Xe của công tử hỏng rồi, trời đã tối, để ta đưa công tử một đoạn đường.”

Ô, ra là thế.

Dữu Vãn Âm cuối cùng cũng hiểu ra ý đồ của hắn.

Tên tấn công vừa rồi dường như đã biết trước cô có vũ khí, thậm chí còn đề phòng uy lực của nó.

Nhưng làm sao hắn biết cô có súng? Cô chỉ để lại dấu vết viên đạn ở Bội Sơn, nơi cô đã cải trang.

—— Bội Sơn.

Ai sẽ điều tra dấu vết ở Bội Sơn? Thậm chí nếu thấy lỗ đạn, ai sẽ nghĩ đến việc nó liên quan đến một cung phi như cô?

Đáp án đã đứng trước mặt cô, đối diện với nụ cười mỉm của cô.

Hạ Hầu Bạc chỉ vào xe ngựa của mình: “Công tử, mời.”

Đây là một vở kịch tự biên tự diễn. Sát hại và cứu cô đều là do Đoan Vương sắp đặt.

Hắn rõ ràng không muốn mạng cô, nếu không cũng chẳng cần vòng vèo như vậy, chỉ cần chém chết cô là xong. Nếu cô đoán không sai, toàn bộ vở kịch này là để buộc cô tự bảo vệ mình, thăm dò xem cô có vũ khí gì và vũ khí đó gì đặc biệt.

Đoan Vương đang thử thăm dò cô và Hạ Hầu Đạm.

Nhưng đến giờ, hắn vẫn chưa phát hiện ra được gì.

Dữu Vãn Âm cười: “Vậy làm phiền điện hạ.”

Cô nhanh chóng trao đổi ánh mắt với ám vệ, ra hiệu cho họ không được hành động thiếu suy nghĩ, rồi thản nhiên bước lên xe của Đoan Vương.

Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, Hạ Hầu Bạc ngồi cạnh cô và cười hỏi: “Công tử sống ở đâu?”

“Điện hạ nói đùa.” Dữu Vãn Âm trực tiếp đối mặt, “Xin đưa ta về cung.”

Hạ Hầu Bạc không còn che giấu: “Thật may Vãn Âm không bị thương, trùng hợp ta ở gần đây nên vừa nghe động tĩnh đã kịp thời đến cứu nàng. Gần đây trong thành rất loạn, sao nàng lại ra khỏi cung vào lúc này?”

Dữu Vãn Âm: “... Có một thần tử bệnh nặng, nhà ta có một cô em gái còn chưa gả đem lòng yêu mến, rất lo cho hắn nên nhờ ta đi thăm. Ta lấy cớ thăm bệnh để xin phép bệ hạ xuất cung. Gần đây không hiểu vì sao ngài ấy đối với ta rất tốt, liền đồng ý.”

Giấu diếm là vô ích, đối phương đã theo dõi cô đến tận đây, chắc chắn sẽ biết rõ nơi cô đã đến. Cô chỉ có thể nói về Sầm Cẩn Thiên một cách nhẹ nhàng.

Hạ Hầu Bạc nắm bắt ngay điểm mấu chốt: “Nàng nói vậy với hắn... Thực ra không phải đúng không?”

Từ lúc gặp Hạ Hầu Bạc, trong lòng Dữu Vãn Âm luôn có một điểm nghi ngờ: Hạ Hầu Bạc hoàn toàn có thể giết cô và tìm câu trả lời từ xác của cô. Nhưng hắn lại chịu hy sinh một số thuộc hạ để không làm hại cô.

Cảnh chém giết vừa nãy diễn ra giữa phố, kéo dài khá lâu, chắc chắn Hạ Hầu Đạm đã nghe tin, không chừng đã cử người đến. Với tình hình này, muốn bí mật bắt cóc nàng là điều không thể, Hạ Hầu Bạc thực sự định đưa cô về cung mà không làm tổn hại cô sao?

Vì sao?

Nếu Dữu Vãn Âm không hiểu rõ bản chất Hạ Hầu Bạc, nhìn ánh mắt ôn nhu dịu dàng của hắn, khó mà không hiểu lầm.

Nhưng cô quá hiểu rõ, hắn là một con sói già.

Trước tiên, loại trừ khả năng hắn động lòng với mình.

Cô nhanh chóng phân tích: Nàng và Hạ Hầu Đạm chỉ cần ra khỏi tẩm điện, liền diễn màn truy thê hỏa táng, Hạ Hầu Đạm nhiều lần nhượng bộ, còn nàng thì như gần như xa. Nói cách khác, trong mắt cung nhân, quan hệ của họ không quá thân thiết.

Những người còn lại trong cung đều là người trung thành, không để lộ bí mật.

Nếu Hạ Hầu Bạc thực sự biết “Thiên Nhãn” của cô giúp Hạ Hầu Đạm như thế nào, hắn sẽ không cần thử nghiệm nữa.

Do đó, hắn không biết. Hắn có lẽ chưa từ bỏ ý định lôi kéo, lợi dụng cô.

Với suy nghĩ đó, Dữu Vãn Âm dần lộ ra vẻ u sầu: “Thật ra, ta chỉ cảm thấy không thể ở lại trong cung, muốn ra ngoài thăm dò đường lối, tìm cơ hội thoát khỏi nơi này.”

Hạ Hầu Bạc nhướng mày: “Bệ hạ không phải phu quân của ngươi sao?”

Dữu Vãn Âm cười khổ: “Hắn thích ta, hay là Thiên Nhãn của ta, điện hạ biết rõ. Các ngài đánh nhau, ta chỉ là kẻ yếu gặp hoạ. Tính đến giờ, ta không còn niềm tin vào phu quân, chỉ muốn thoát khỏi nơi nguy hiểm này, sống yên bình qua ngày thôi.”

Hạ Hầu Bạc ngạc nhiên nhìn nàng: “Trong lòng ta hiểu?” Trong mắt hắn hiện lên một tia tức giận, “Ta và hắn không giống nhau. Vãn Âm, nàng sợ đến như vậy, sao không bao giờ nghĩ đến việc tìm ta?”

Dữu Vãn Âm: “...”

Suy nghĩ sai lầm ấy lại lóe lên, nhưng nàng lập tức dập tắt. (suy nghĩ Bạc thích Âm =))

Diễn xuất này thật hoàn hảo, ở hiện đại chắc chắn có thể giành giải ảnh đế, không biết nếu Hạ Hầu Đạm và hắn đối diễn, ai sẽ thắng.

Hạ Hầu Đạm... Hắn đang làm gì? Hắn có mất kiên nhẫn, phái người chặn xe của Đoan Vương? Tình hình hiện tại nguy như đèn treo chỉ mành, trứng chồng lên nhau, một đốm lửa nhỏ cũng có thể bùng lên chiến tranh, mà họ chưa kịp sắp xếp mọi thứ...

Dữu Vãn Âm bấm nhẹ vào lòng bàn tay, cố gắng ổn định Hạ Hầu Bạc.

Cô nhắm mắt, dùng tất cả tài diễn xuất, diễn vẻ chân thành trước mặt ảnh đế: “Vãn Âm ở trước mặt điện hạ, tự biết không bằng Tạ phi.”

Không biết cô đã thể hiện như thế nào, có thể hiện ra được cái cảm giác ngây thơ không biết gì về dòng nước ngầm đang chảy xiết, chỉ có một lòng một dạ hướng về tình yêu không.

Hạ Hầu Bạc cười: “Vãn Âm không dùng thiên nhãn nhìn thấy trước được sao?”

Dữu Vãn Âm: “Thấy gì cơ?”

Cô chờ hắn nói “Tạ Vĩnh Nhi phản bội ta”, nhưng hắn lại nói một câu không ngờ: “Thấy được tương lai của ta.”

Dữu Vãn Âm: “?”

“Tạ Vĩnh Nhi nói rằng ta sẽ thành công, tạo dựng sự nghiệp, được sử sách ghi nhận.” Hạ Hầu Bạc nhìn thẳng vào mắt cô, “Đó có phải sự thật không?”

Dữu Vãn Âm lúng túng.

Chọn sai sẽ chết.

Nếu cô nói “Đúng vậy”, sẽ khiến Hạ Hầu Bạc thêm tự tin và khiến hắn nghi ngờ cô hơn.

Nếu cô nói “Không phải” hoặc “Không thấy”, Hạ Hầu Bạc tin hay không thì không nói, nhưng bản thân cô có xuống xe bình an được hay không mới là vấn đề.

Hạ Hầu Bạc: “Hả?”

Dữu Vãn Âm không kịp suy nghĩ, thốt ra: “Trước đây ta thật sự không dự đoán được, chỉ là tâm tư hướng về điện hạ nên mới dùng mật thư hiến kế giúp ngài. Gần đây, ta mơ thấy điện hạ được vạn dân kính trọng. Nhưng trong giấc mơ đó, người bên cạnh điện hạ không phải ta.”

“Ồ? Không phải ngươi, chẳng lẽ là Tạ Vĩnh Nhi?” Hạ Hầu Bạc dường như đang nghe chuyện haong đường.

Nói Tạ Vĩnh Nhi càng không đúng, hắn hiện coi Tạ Vĩnh Nhi là phản đồ, vừa nghe liền biết là nói dối. Dữu Vãn Âm trong lòng thấy thương cho Tạ Vĩnh Nhi, nhưng trên mặt lại lộ vẻ hoang mang: “Hình như cũng không phải Tạ phi. Người đó có chút giống Tạ phi, nhưng trẻ hơn. Cũng có chút giống Tiểu Mi, nhưng đoan trang, xinh đẹp hơn hơn. Ánh mắt điện hạ nhìn người đó, là ánh mắt mà ta chưa từng mơ tưởng.”

Câu trả lời khiến Hạ Hầu Bạc im lặng.

Dữu Vãn Âm tự mình ngẫm nghĩ, kinh ngạc nhận ra nàng đã trả lời một cách xuất sắc. Câu trả lời này phá hỏng mọi giả định của Hạ Hầu Bạc, còn giải thích hợp lý hành động của nàng trước đó.

Tại sao không chấp nhận hoàng đế, mà một lòng muốn trốn chạy? Vì đã thấy hoàng đế sẽ sụp đổ.

Tại sao thích Đoan Vương, nhưng không tìm hắn cầu cứu? Vì tương lai hắn không có nàng.

Cô có vũ khí không? Cô sẽ giúp hoàng đế không? Dĩ nhiên là không, cô chỉ là kẻ yếu, một kẻ đáng thương bị kẹt giữa trận chiến.

Hạ Hầu Bạc nhìn cô, mỉm cười thích thú.

Hạ Hầu Bạc: “Trả lời rất hay

Dữu Vãn Âm chột dạ: “Đó là sự thật.”

“Nếu là sự thật, chỉ có thể nói nàng mơ sai rồi.” Hạ Hầu Bạc kiêu ngạo: “Ta không bao giờ đứng cạnh ai. Nếu có ai đó, chỉ có thể là nàng.”

Dữu Vãn Âm: “?”

Ý nghĩ sai lầm đó lại tiếp tục loé lên.

Không thể nào, hắn không thể nào thực sự có tình cảm với mình.

Chuyện này không hợp với tính cách của hắn, nhưng nếu nghĩ kỹ lại, cũng không phải là không có lý. Trong “ác ma sủng phi”, hắn và Tạ Vĩnh Nhi ái hận dây dưa, hoàn toàn không thấy giống con người hắn. Trong “Đông phong đêm phóng”, hắn lại yêu Dữu Vãn Âm từ cái nhìn đầu tiên, yêu sâu đậm.

Chẳng lẽ nhân vật của hắn trong nguyên tác thực sự là “kẻ si tình”? Nhưng nếu có tình, sao lại đối xử tàn nhẫn với Tạ Vĩnh Nhi như vậy?

Dữu Vãn Âm đang phân vân, Hạ Hầu Bạc bỗng nắm lấy tay cô.

Dữu Vãn Âm giật mình tránh, nhưng hắn nắm chặt như kìm sắt, không thể cử động.

Dữu Vãn Âm lạnh lùng: “Điện hạ!”

“Nàng đang run.” Hạ Hầu Bạc ghé sát, giọng nói êm ái: “Vãn Âm, đừng sợ ta.”

“Ta...” Dữu Vãn Âm cố gắng ổn định hô hấp, “Vãn Âm không hiểu tại sao điện hạ lại coi trọng ta. Luận dung mạo, so với người trong mộng, ta không bằng; Luận tài năng, so với Tạ phi, ta không bằng; còn về Thiên Nhãn, điện hạ cũng đã mở được, huống hồ Tạ phi cũng...”

Xe ngựa đến đâu rồi? Theo tốc độ này chắc đã đến gần hoàng cung rồi chứ? Súng trong tay áo có rơi ra không? Đến lúc đó, cô có cơ hội hạ gục hắn không?

Hạ Hầu Bạc điểm một ngón tay lên môi cô, cắt ngang suy nghĩ của cô: “Nàng là tốt nhất, ta biết điều đó ngay từ đầu.”

Dữu Vãn Âm không tự chủ được mà rụt lại: “Ta thật sự không phải.”

Hạ Hầu Bạc càng ghé sát, càng ngày càng gần, tóc của họ chạm vào nhau: “Vậy tại sao bệ hạ lại chọn nàng?”

...

Dữu Vãn Âm mờ mịt.

Lời này của hắn có ý gì? Sao cô lại không thể hiểu được?

Nàng chưa bao giờ mơ hồ như thế này, Hạ Hầu Bạc lại cười khẽ: “Đừng giả vờ. Ta vẫn luôn chờ nàng, từ rất lâu, rất lâu rồi...”

Hạ Hầu Bạc nhớ lại đêm khuya nhiều năm trước, vào giờ Sửu

Hắn phát hiện Hạ Hầu Đạm thường đi đến một bụi hoa.

Sau khi Hạ Hầu Đạm rời đi, Hạ Hầu Bạc đào lên và tìm thấy một tờ giấy.

Hạ Hầu Bạc lặng lẽ ẩn th@n dưới bóng cây, nghe tiếng tiểu cung nữ run rẩy: “Nô tỳ... Nô tỳ ở gần thiên điện hầu hạ, thường thấy một bóng người lảng vảng, thấy bụi hoa có hình dạng kỳ dị, tò mò đào lên...”

Mỗi một chữ cô ta nói đều do Hạ Hầu Bạc dạy

Khi đó hắn là một thiếu niên, còn Hạ Hầu Đạm chỉ là một đứa trẻ. Hắn biết mẹ của Hạ Hầu Đạm đã hại chết mẹ hắn, cũng biết lý do mình phải vào Ngự Thư Phòng bị đánh mắng mỗi ngày là vì Thái tử Hạ Hầu Đạm muốn một người bạn.

Nếu chỉ là đứa con thứ của một phi tử bình thường, có lẽ hắn sẽ quên đi lòng tự trọng, nịnh nọt chỉ mong được tha thứ.

Nhưng Hạ Hầu Bạc khác biệt.

Hắn mỗi ngày đều nghĩ cách giết Hạ Hầu Đạm.

Quan sát kỹ, hắn phát hiện Thái tử có nhiều cử chỉ kỳ lạ, đôi khi như bị thứ gì đó chiếm hữu, không nhận ra những vật bình thường, lại nói những lời kỳ quái. Nhưng người này phản ứng rất nhanh, vừa lộ ra chút dấu vết liền nhanh chóng che đậy.

Hạ Hầu Bạc bắt đầu theo dõi Thái tử, phát hiện hắn mỗi ngày đều đến gần một bụi hoa.

Khi Thái tử rời đi, Hạ Hầu Bạc đào bùn đất, tìm thấy một tờ giấy.

Tiểu cung nữ: “Tờ giấy đó chữ viết kỳ quặc, câu từ không rõ, nô tỳ tưởng là của tên thị vệ nào không biết chữ... Nô tỳ đáng chết!”

Trong đêm yên tĩnh, Hạ Hầu Bạc nghe thấy giọng Thái tử đầy tuyệt vọng: “Đừng diễn nữa, ngươi sợ ta hại ngươi sao? Tin ta, chúng ta là đồng loại.”

Đồng loại.

Đồng loại gì?

Hạ Hầu Bạc trầm tư, nghe tiếp đối thoại cách đó không xa.

“Ta... Ta ở thế giới này chỉ có ngươi... Ngươi thật không phải?”

“Không phải... Cái gì?”

“Không có gì. Ngươi biết bí mật của ta rồi.”

Hạ Hầu Bạc từ khe lá yên lặng nhìn ra ngoài, thấy tiểu cung nữ giãy giụa dữ dội dưới hồ, dần kiệt sức, cuối cùng bất động.

Ngay cả sau khi trưởng thành, rời khỏi cung ở phủ riêng, Hạ Hầu Bạc cũng không bao giờ quên cuộc đối thoại bí ẩn đêm đó.

Hoàng đế mang bí mật lớn. Nhưng nếu nói hắn có thiên phú, lại không thể thấy rõ. Mấy năm nay hắn như thú bị vây, bị Thái hậu điều khiển như con rối, còn bị hành hạ đến điên.

Hạ Hầu Bạc suy đoán, hắn luôn tìm một “đồng loại”. Một khi tìm được, hoàng đế sẽ làm gì?

Hạ Hầu Bạc đôi lúc nhớ lại vấn đề này, tự giễu cười, cho rằng mình quá đa nghi. Hoàng đế tám phần chỉ là đầu óc có vấn đề.

Cho đến ngày đó, tại cung yến, Hạ Hầu Bạc thấy bên cạnh Hạ Hầu Đạm có một phi tần, xinh đẹp rực rỡ như hoa đào, ánh mắt sắc bén.

Dữu gia tiểu thư trước khi vào cung, hắn từng gặp qua, trêu đùa rồi quên ngay.

Nhưng cung yến hôm đó, ánh mắt sắc bén của nữ nhân làm hắn thấy xa lạ. Như thoát thai hoán cốt, như bị cái gì chiếm hữu.

Trong lúc vô thức hắn có cảm giác, nàng và Hạ Hầu Đạm thực sự là đồng loại.

Trong khoảnh khắc đó, Hạ Hầu Bạc cảm thấy tinh thần suy sụp. Hắn từ nhỏ đa trí, nhiều lần bị hành hạ mà càng chiến càng mạnh, hắn luôn tin tưởng sẽ đạt đỉnh cao, sở hữu giang sơn, nhật nguyệt tinh tú. Sự xuất hiện của Dữu Vãn Âm như một tín hiệu xấu, hắn chưa thể giải thích được ý nghĩa nhưng bản năng cảm thấy lo lắng.

Sau đó, Tạ Vĩnh Nhi tiếp cận hắn, kiên định nói nàng có thể tiên đoán, hắn là thiên tuyển chi tử, là người được trời chọn, thống nhất thiên hạ chỉ là sớm muộn.

Hạ Hầu Bạc hài lòng với tiên đoán đó, vì đó chính là điều hắn nghĩ.

Nhưng nghe lời nàng, hắn có phỏng đoán. Sau khi gián tiếp tìm được chứng cứ, hắn bí mật hẹn gặp Dữu Vãn Âm, dùng lời trá hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai? Bệ hạ, Tạ Vĩnh Nhi là ai?”

Phản ứng của Dữu Vãn Âm xác nhận giả thuyế của hắn: Ba người họ thực sự là đồng loại.

Từ đó, trong lòng hắn có kết luận.

Cả ba đều là người có khả năng nhìn thấy tương lai, Tạ Vĩnh Nhi trung thành với hắn, đối với hắn tận tuỵ hết lực, nhưng Dữu Vãn Âm lại chậm chạp không rời khỏi hoàng đế. Hai nữ nhân này có vẻ ngang sức ngang tài, nhưng Hạ Hầu Bạc không quên, hoàng đế từ đầu đã chọn Dữu Vãn Âm.

Từ năm bảy tuổi, khi bị cung nhân túm tai mắng “mệnh tiện”, bất kỳ thứ gì rẻ rúng đều làm hắn ghê tởm.

Nàng mới là tốt nhất.

Hắn muốn tất cả đều tốt nhất.

Giờ phút này, Dữu Vãn Âm cổ dài nhỏ nhắn ở ngay trước mũi hắn, trông rất yếu đuối, hắn gần như có thể thấy mạch máu nàng nhảy lên. Nàng cắn chặt khớp hàm, như mọi lần gặp trước, trong mắt đầy sợ hãi và đề phòng.

“Vãn Âm,” Hạ Hầu Bạc thì thầm, “cho nàng cơ hội cuối cùng. Đứng bên cạnh ta, tất cả đều là của nàng.”

Dữu Vãn Âm như bị đông cứng, không nhúc nhích nổi

Hạ Hầu Bạc cúi đầu, hôn nhẹ lên cổ nàng: “Thế nào?”

Giây tiếp theo, xe ngựa dừng lại.

Thuộc hạ của hắn nói: “Điện hạ, phía trước bị cấm quân chặn lại, nhưng chưa rút vũ khí.”

Hạ Hầu Bạc cười nhạt: “Bệ hạ đến đón người.”

Dữu Vãn Âm: “... Ta bị tấn công, hắn phái người đến cũng là lẽ thường tình.” Cô liếc nhìn tay hắn đang giữ chặt tay mình, cố gắng giữ bình tĩnh: “Điện hạ, cuộc đối thoại hôm nay, ta sẽ quên ngay khi xuống xe, không nói với ai.”

Hạ Hầu Bạc vờ như không hiểu, không buông tay: “Vậy, ngươi không suy xét ta?”

Ngoài xe, có tiếng nói: “Gặp Đoan Vương điện hạ. Điện hạ có cứu Dữu phi nương nương?”

Dữu Vãn Âm nhìn hắn tỏ vẻ đáng thương: “Thân ta như bèo dạt, được điện hạ chân thành đối đãi, sao không cảm động được. Nhưng hiện giờ cấm quân đang ở ngoài, không phải lúc để nói chuyện này. Nếu điện hạ không ngại, ta sẽ dùng mật thư hồi đáp sau, được không?”

Hạ Hầu Bạc từ từ buông tay, nói dịu dàng: “Được. Nàng cẩn thận.”

Hắn xuống xe trước, rồi lịch sự đưa cô xuống và nói với cấm quân: “Điêu dân hành thích, may ta cứu kịp, không có nguy hiểm.” Đối phương cũng không muốn đôi co, nói vài lời khách sáo rồi đưa Dữu Vãn Âm về cung.

Hạ Hầu Bạc đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng bọn họ biến mất trong bóng tối, lòng dần lạnh đi.

Thuộc hạ của hắn báo cáo: “Người vừa bị bắn đã được cứu.”

Hạ Hầu Bạc: “Hắn thấy gì không?”

Thuộc hạ: “Tay áo Dữu phi có giấu một cơ quan, chưa từng thấy qua, xét hình dạng dường như có thể phát ra ám khí.”

Hạ Hầu Bạc đứng trong gió đêm, lặng lẽ.

Cuối cùng, hắn nói: “Nếu đây là lựa chọn của nàng, ta sẽ thành toàn.”

Thuộc hạ: “Điện hạ?”

Hạ Hầu Bạc lên xe, ra lệnh: “Phái người báo tin cho các tướng quân, chúng ta chuẩn bị hành động.”

Dữu Vãn Âm trở lại hoàng cung, vẫn nghĩ đến lời Hạ Hầu Bạc.

“‘Tại sao bệ hạ lại chọn ngươi’...” Cô thấp giọng lặp lại, không hiểu ý nghĩa. Hạ Hầu Đạm khi nào tìm cô, còn bị Đoan Vương thấy.

Cửa cung mở ra, suy nghĩ của cô lập tức trống rỗng.

Hạ Hầu Đạm nhìn nàng với vẻ mặt vô cảm. Trong ánh đèn dầu lờ mờ, khuôn mặt hắn hoàn toàn chìm trong bóng tối, chỉ thấy môi mím chặt.

Cảm giác áy náy trào dâng, nàng vội chạy lại: “Ta sai rồi, ta không nên...”

Khoảng cách gần hơn, nàng thấy rõ ánh mắt hắn, giọng nói ngừng lại, lông tơ dựng đứng.

Hạ Hầu Đạm nắm chặt cổ tay nàng, kéo vào trong cung.

Hắn nắm đúng chỗ bị Hạ Hầu Bạc bóp, nàng đau, theo phản xạ rút tay lại.

Hạ Hầu Đạm dừng bước.

Hắn chậm rãi quay lại, nhìn nàng vài giây, rồi khó khăn chuyển ánh mắt, nhìn về phía ám vệ bị thương sau lưng nàng.

Trong không khí im lặng chết chóc, hắn nói: “Chôn hết đi.”