Còn Ra Thể Thống Gì - Thất Anh Tuấn

Chương 23




Dữu Vãn Âm bình tĩnh trở lại, mới sực nhớ đến câu nói uy hiếp trắng trợn của Đoan vương.

Cô hít sâu một hơi và đứng dậy, chuyển sang chế độ cu li kính nghiệp: “Việc này thật khó giải quyết. Hắn ta không cho phép anh nhận được bất kì sự trợ giúp nào, quyết tâm muốn xóa sổ A Bạch, hơn nữa còn buộc tôi phải khai báo trong vòng ba ngày sắp tới.”

Hạ Hầu Đạm nhìn đầu vai ướt nhẹp cả mảng của mình, chẳng hay đang nghĩ gì.

Dữu Vãn Âm: “Tôi với anh cứ kè kè bên nhau mãi nên bị con khốn Tiểu Mi truyền ra ngoài rồi, giờ mà muốn lấy được lòng tin của hắn ta thì đúng là khó hơn lên trời. Nhưng tôi không thể bị tống vào danh sách đen của hắn ta trước khi anh hoàn thành việc hệ trọng.”

Hạ Hầu Đạm thuận miệng hỏi: “Ý của cô là, tương kế tựu kế hả?”

Dữu Vãn Âm thầm biết việc này rất khó, chần chờ nói: “Nhưng không thể thật sự đẩy A Bạch vào chỗ chết được.”

“A Bạch luôn che mặt mà, chúng ta có thể tìm một kẻ có hình thể tương đương chết thay.”

“Đoan vương làm gì dễ lừa thế. Ngay cả khi bắt chước được ngoại hình, còn thân thủ thì sao? Người bắt chước được A Bạch e rằng chỉ có Bắc thúc…”

Dữu Vãn Âm bỗng nảy ra một chiêu: “Tôi có ý này.”

Dữu Quý phi phái người đi hại Thục phi còn bị bắt ngay tại trận, đây chính là tiết mục hiếm có khó tìm.

Hậu cung nhìn như mặt nước êm đềm đã ùng ục dậy sóng từ lâu, thái giám cung nữ nấp đầy sau những bụi cỏ và gốc cây ở gần Điện Quý phi, toàn là người từ các phương phái tới nghe ngóng tin tức.

Dân hóng hớt trực tiếp đưa mắt nhìn Hoàng đế đi vào Điện Quý phi, phía sau cánh cửa đóng kín là một tràng rì rà rì rầm. Kế đó lại phải dang nắng đứng chực chờ thêm cả buổi trời, chẳng nghe thấy động tĩnh gì sất.

Đương lúc mồ hôi đầm đìa vò đầu bứt tai, thình lình nghe thấy tiếng đập đồ gốm.

Tới rồi!

Quần chúng hóng hớt rướn cổ nghe. Trong Điện Quý phi không ngừng truyền ra tiếng ồn chói tai, như thể tất cả đồ vật đều bị đập nát tan tành.

Tiếp đến là tiếng đạp cửa.

Chỉ thấy một người đầu bù tóc rối lao ra ngoài, rú lên: “Người đâu!”

Những kẻ nghe lén cuống quít rụt đầu về, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Long bào đen của Hoàng đế bị tụt một nửa, treo lỏng lẻo ở bên vai và quần áo bên trong lòi cả ra ngoài, ánh mắt điên cuồng: “Kéo Dữu tần vào lãnh cung, giam ả lại!”

Dữu tần? Quần chúng hóng hớt vội ghi nhớ.

Thị vệ thực thi mệnh lệnh, một giọng nữ hét toáng lên trong Điện Quý phi: “Ta xem ai dám!”

Dữu Vãn Âm bị thị vệ lôi xềnh xệch ra ngoài, rớt luôn cả giày, mặt mũi nước mắt giàn giụa làm trôi hết lớp trang điểm mới.

Hạ Hầu Đạm cười khẩy: “Ai dám? Ngươi đang nghi ngờ trẫm hả?”

Dữu Vãn Âm không hề nhượng bộ, thay đổi điệu bộ ngây thơ vô tội ngày thường, mắt phượng trừng trừng, lại có vẻ hùng hổ dọa người: “Bệ hạ à, ngài sẽ phải hối hận.”

Quần chúng hóng hớt sợ hú hồn. Ả ăn gan hùm hay gì?

Tiếc thay lần này, cô đã không đổi được mắt xanh của bậc quân vương.

Hạ Hầu Đạm loạng choạng đi tới, giơ chân đạp thị vệ ngã lộn mèo: “Ai mới là chủ tử ở đây?”

Hạ Hầu Đạm: “Ai!”

Thị vệ quỳ thụp xuống nói: “Bệ hạ là chủ tử ạ.”

“Vậy trẫm đã bảo kéo ả vào lãnh cung kia mà, bị điếc hết rồi hả?!”

Hạ Hầu Đạm tự mình giám sát Dữu Vãn Âm bị đày vào lãnh cung, lại dặn dò: “Đóng đinh hết toàn bộ cửa sổ, để một đội thị vệ ở lại canh gác. Không có lệnh của trẫm thì tuyệt đối không được đưa đồ ăn vào.”

Vậy là liên tục mấy ngày, chẳng có ai đưa cơm.

Dữu tần thất sủng đã trở thành sự thật chẳng tài nào thay đổi, các thái giám cung nữ đến đây vây xem cũng ngày càng ít dần. Còn lại hai ba người kiên trì bền bỉ, sau đó lại phải gặp một màn thú vị.

Lãnh cung đã lâu chưa tu sửa, cổng có một lỗ thủng gió lùa, thị vệ thì túc trực ở bên ngoài.

Ngày hôm nay, trong lỗ thủng ấy toát ra một bóng người.

Chỉ thấy Dữu tần ngày thường má đào mặt hạnh đẹp hút hồn, cứ thế đói thành cái xác khô mặt xám như tro, kéo lê thân thể như một như con rối giật dây đi đến gần lỗ, quỳ xuống đất dập đầu nói: “Xin các vị đại ca hãy thương xót bố thí cho em chút đồ ăn ạ.”

Thị vệ mắt điếc tai ngơ.

Dữu tần nài tiếp: “Xin đại ca hãy chuyển lời, nói em sai rồi, Vãn Âm thực sự sai rồi…”

Thị vệ vẫn cứ ngó lơ. Dữu tần quỳ một chập, tựa hồ không có sức đứng lên tiếp nữa, cứ vậy ngã quỵ xuống, nằm phía sau cổng.

Qua hồi lâu, An Hiền công công hầu hạ Hoàng đế An Hiền cũng đến, đưa cho thị vệ giữ cổng một cái bát mẻ.

Thị vệ chuyển tay đưa bát qua lỗ, đoạn bảo: “Ăn đi.”

Cái xác khô nằm chết dí dưới đất chẳng rõ sống chết lại rục rịch, hự hự nâng bát lên, uống vài ngụm cháo lạnh quánh đặc, ch ảy nước mắt nói tiếng cảm ơn rồi ôm bát bò về.

Dữu Vãn Âm cầm cái bát mẻ kia vào phòng, thuận tay vứt qua một bên, lau mặt trong sự kì thị.

Thị nữ bưng nước nóng tới chờ cô: “Mời nương nương rửa mặt ạ.”

Dữu Vãn Âm tẩy sạch lớp trang điểm người chết trên mặt đi, lộ ra sắc mặt hồng hào, chán ngán hỏi: “Hừm, hôm nay chúng ta làm gì đây nhỉ?”

Thị nữ cười đáp: “Bắc ma ma đưa chút bánh trái và hoa quả sang, thêm vài quyển sách nữa ạ. Bắc ma ma thỉnh nương nương an tâm chớ vội, đào đường hầm cần thêm dăm ba hôm, đến lúc đó bệ hạ sẽ đến thăm nương nương. Trước lúc đó, chỉ có thân thủ của Bắc ma ma mới chui vào được nơi đây mà không bị phát hiện.”

Thị nữ: “À, với cả, mới có người ra phía sau viện đưa cái này vào, chắc là mua chuộc được thị vệ ở cổng sau rồi. Người kia còn bảo, nếu nương nương có tin tức gì muốn truyền ra thì hãy viết trên giấy đưa cho hắn ta.”

Nàng lấy một cái bọc nhỏ.

Dữu Vãn Âm mở ra xem, là chút lương khô, và cả một con rùa chạm ngọc.

Cuối cùng Đoan vương cũng ra tay rồi.

Hạ Hầu Bạc vừa mới khiến Dữu Vãn Âm đi thăm dò cao thủ kia mà chưa gì đã nghe tin gián điệp Tiểu Mi ngủm củ tỏi.

Trên đời nào có chuyện trùng hợp như thế, nhất định là Dữu Vãn Âm làm.

Sự kì vọng về cô ở gã đã xuống điểm âm luôn rồi.

Sau này lại nghe bảo, Dữu Quý phi bị giáng xuống Dữu tần vì tranh sủng hậu cung, còn bị giam lại —— nghe kiểu gì cũng giống diễn trò. Hạ Hầu Bạc biết được sự khác thường của Dữu Vãn Âm thì Hạ Hầu Đạm cũng biết. Từ đó suy ra, dẫu Hoàng đế có ăn hại đến mức nào, cũng không đến mức từ bỏ một kẻ biết tiên trì vì chuyện tình yêu được.

Nhưng gã vẫn muốn xem cô dự định diễn tiếp thế nào.

Kể từ ngày Dữu Vãn Âm bị đày vào lãnh cung, tai mắt trong cung của gã truyền tình báo sau khi đi hóng hớt tại trận: Ngày đó Hoàng đế cãi nhau một trận om sòm với Dữu tần, nội dung là Dữu tần khuyên Hoàng đế diệt trừ Thục phi, mà Hoàng đế không chịu. Dữu tần bèn tuyên bố bản thân mơ thấy Thục phi hại chết cả nhà mình. Mà Hoàng đế giận dữ quát ảđiêu ngoa bợm bãi, vì tranh sủng lại ăn nói lung tung. Cuối cùng, Dữu tần nói câu gì na ná kiểu “Không có năng lực của ta ngươi chẳng là cái thá gì hết” – gián điệp cho hay mình nghe không hiểu, khiến Hoàng đế giận tím mặt, quyết định phế bỏ ả.

Điều này thì lại hơi vượt quá dự kiến của Hạ Hầu Bạc.

Bởi vì gã biết, nhà mẹ đẻ của Thục phi từng có quan hệ với tổ tiên Dữu gia, nhưng bây giờ Dữu Thiếu khanh bị giáng chức, nhà mẹ đẻ của Thục phi cũng từ từ suy tàn, hai bên chán ghét nhau nên sinh chút lục đục. Gần đây con cháu hai nhà đang tranh một chức quan, mâu thuẫn ầm ỉ lan ra bên ngoài.

Hạ Hầu Bạc phái người đi điều tra, nhà Thục phi xác thực đang âm thầm chơi bẩn, dự định xóa sổ Dữu gia.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ: Những điều này hoàn toàn là bí mật, đến cả gã cũng tốn công sức lắm mới tra ra, Dữu gia hoàn toàn không hề lường trước được, vậy Dữu Vãn Âm trong thâm cung càng không thể nghe đồn mà đoán được.

Chẳng lẽ, cô thật sự dùng Thiên Nhãn để quan sát tất thảy sao?

Hạ Hầu Bạc chờ vài hôm rồi sai người đưa chút đồ ăn vào, đổi lấy một lá thư bí mật từ cô.

Gã chỉ đọc có vài câu thôi đã bật cười: “Đúng là gan thật đấy.”

Dữu Vãn Âm thoải mái thừa nhận: Phải đó, là em bắt Tiểu Mi đi hạ độc vì đoán ra nó là tai mắt của ngài. Chẳng thà nó hạ độc thành công thì thôi, đằng này còn bị Thục phi phát hiện, giờ chết đột ngột thế, đều là báo ứng cho việc nó đi quyến rũ ngài sau lưng em.

Hạ Hầu Bạc nhớ tới tiếng rống giận của cô ở giữa hồ, cười nói: “Con nhóc này, e rằng không phải người dễ thỏa hiệp. Thú vị, vô cùng thú vị.”

Các quân sư của Đoan vương im thin thít.

Thường thì lúc một người đàn ông khen một người phụ nữ “Thú vị”, nhiều ít mang theo sự thèm khát.

Nhưng cái từ “Thú vị” mà Đoan vương thốt ra thì có lẽ khá phức tạp. Cả câu có thể là “Thú vị, ta phải chiếm được nàng”, cũng có thể là “Thú vị, buộc phải gi ết chết thôi”.

Dường như trái tim gã chẳng có tình cảm, thậm chí cũng không có căm hận. Thế sự đối với gã mà nói, đều là những ván cờ liên tiếp. Tiên thanh hậu thực, bỉ kiệt ngã doanh, binh bất yếm trá, quyết thắng thiên lý(*). Gã là người lãnh đạo lý tưởng nhất: điềm tĩnh, tàn nhẫn, mãi mãi không dao động.

(*) Dùng âm thanh để dọa phe địch sau đó giao chiến, khiến phe địch suy suyển thoái chí trong khi phe ta thì còn hùng hổ, việc quân cơ không nề dối trá miễn sao thắng là được.

Có lúc điều này làm cho họ cảm thấy an toàn, có lúc cũng khiến họ tâm sinh sợ hãi.

Hạ Hầu Bạc đọc thư.

Dữu Vãn Âm mô tả Hạ Hầu Đạm không trọng dụng bản thân nữa, nhưng lại sợ người khác đạt được sự trợ lực của mình, nên muốn giam cầm mình đến chết.

Cô hỏi Hạ Hầu Bạc: Ngài có khác gã ta không? Ngài định chứng minh bằng cách nào? Nếu thỉnh thoảng em tiên đoán sai, liệu ngài có sinh nghi gi ết chết em không?

Dĩ nhiên là Hạ Hầu Bạc sẽ làm vậy.

Nhưng gã vẫn đáp lại bằng một lá thư tình cảm da diết, ngọt ngào sến sẩm đủ khiến nhân viên ở các xí nghiệp lớn xấu hổ, sau đó đưa thêm nhiều đồ ăn vào.

Gã không vội hỏi cao thủ bên cạnh Hoàng đế là ai. Gã đang chờ cô gia nhập phe mình.

Dữu Vãn Âm trì hoãn thêm hai ngày, diễn tiết mục quỳ rạp xin cháo lạnh mãi, cuối cùng đưa ra mật thư mới: “Em đã mơ thấy chàng trai cao to nọ, lẻ loi một mình, cưỡi ngựa Chương Đài, đi chốn phong nguyệt ấy. Trước mặt có một cái đài cao – cô không quên kèm theo tranh minh hoạ xấu như ma lem, có vẻ đang xem ca múa.”

Hạ Hầu Bạc cũng không hoàn toàn tin tưởng.

Nhưng đánh cược một keo không tổn thất gì với gã cả. Chí ít địa chỉ mà cô nói không ở trong cung, thay vào đó là thanh lâu, muốn xóa sổ một người ở đó là chuyện dễ như trở bàn tay.

Do đó Hạ Hầu Bạc phái vài thám tử, đi canh chừng ở các khu kĩ viện trong thành.



Cuối cùng cũng đào xong đường hầm rồi.

Hạ Hầu Đạm chui ra khỏi đường hầm, lấm lem bụi đất, đi đến nhìn Dữu Vãn Âm: “Gầy.”

Dữu Vãn Âm vờ ho: “Không phải, do chưa tẩy trang xong.” Thật ra cô bị nhốt ở đây nên đâu có đi la cà được, mỗi ngày nằm gặm hạt dưa ăn trái cây, tăng liền mấy kí.

Hạ Hầu Đạm phủi sạch bụi trên người, ngó thử hai bên: “Đêm nay ăn lẩu nhé?”

“Trời oi vậy mà đòi ăn lẩu?”

“Ăn kèm với canh đậu xanh ướp lạnh.”

“Được.” Dữu Vãn Âm cười. Cười xong bỗng thấy lời thoại này rất giống đôi vợ chồng già chung sống nhiều năm, mặt đỏ rần rần.

Người ta bảo hoạn nạn mới thấu chân tình, giờ đây xem như cô đã hiểu. Cùng trải qua nhiều chuyện như vậy, khiến cô mỗi lần nhìn thấy bóng dáng hắn, lại bắt đầu không kìm được sinh ra một thứ cảm giác an tâm.

Mãi cho đến khi một trận binh bốp loảng xoảng truyền ra khỏi đường hầm, thêm một cái đầu đầy bụi chui ra: “Khụ khụ… Vác nồi bò đường hầm mệt vãi!”

Hạ Hầu Đạm: “Vất vả, thả nồi xuống rồi phắn đi.”

A Bạch: “???”

A Bạch không chịu đi.

Chẳng những không chịu đi, mà y còn kéo cả Bắc Chu tới. Nồi lẩu nhỏ của hai người biến thành nồi lẩu nhỏ của bốn người.

“Nương nương, ăn cái này nè.” A Bạch ân cần trụng chín thịt dê, gắp bỏ vào bát Dữu Vãn Âm.

Dữu Vãn Âm không kịp ngăn cản, đương định nói lời cảm tạ, bỗng có một đôi đũa thò tới từ bên cạnh, thả lá sách bò phủ lên miếng thịt dê kia.

Hạ Hầu Đạm nhìn cô chằm chằm.

Dữu Vãn Âm: “…”

Ấn tượng của cô về Hạ Hầu Đạm lại tăng lên. Nhưng cô không rõ Hạ Hầu Đạm nghĩ thế nào về mình.

Cô đoán, hẳn là có chút tình cảm nhỉ, nhưng bao giờ cũng hắn cũng muốn làm chính nhân quân tử, khăng khăng một tình đồng chí trong sáng.

Tới tận khi cái cậu A Bạch gan lì này xuất hiện và quậy tung hết lên, hắn mới bắt đầu bị kích động.

Dữu Vãn Âm nuốt miếng lá sách bò, rồi từ từ gắp thịt dê của A Bạch lên.

Hạ Hầu Đạm trừng cô.

A Bạch cũng nhìn sang phía cô.

Dữu Vãn Âm hơi khựng lại, nhẹ nhàng đặt miếng thịt dê của A Bạch vào bát Hạ Hầu Đạm.

Hạ Hầu Đạm: “?”

A Bạch: “?”

Dữu Vãn Âm: “À phải rồi, Bắc thúc, A Bạch à, hai người đã nghe về kế hoạch mới chưa?”

Bắc Chu đang chuyên tâm ăn cơm bấy giờ mới chịu ngẩng đầu: “Yên tâm đi, mấy hôm nay ta đang huấn luyện riêng cho thằng nhóc này.”

A Bạch móc một chiếc mặt nạ da người ra khỏi ngực, đeo vào, rồi lại buộc khăn đen, cười hỏi: “Sao?”

23 – hết
Bức tranh con rùa aka tín vật định tình mà Dữu Vãn Âm tặng cho Hạ Hầu Bạc còn có nghĩa là thằng khốn, đồ hãm beep, vì vương bát là từ dùng để chửi người.