Còn Ra Thể Thống Gì - Thất Anh Tuấn

Chương 16




Dữu Vãn Âm: “Em cũng nghĩ vậy. Em rất bất ngờ vì khi đó điện hạ bỗng chỉ ra em có thể biết trước vài chuyện ở tương lai, sau đó em nghĩ mãi, mới hiểu hoá ra điện hạ cũng được soi sáng rồi. Chỉ là tính cách và hành động của điện hạ vẫn như trước, khác em quá, nên em mới thấy khó tin.”

Bánh răng trong đầu Hạ Hầu Bạc lại chạy nhanh vài vòng: “Để tránh phát sinh thêm sự cố, ta đành phải ngụy trang, xấu hổ quá.”

“Em hiểu, vậy bây giờ ngài cứ bộc bạch hết đi. Chẳng hay bản thân điện hạ đã biết trước những gì rồi nhỉ?”

Hạ Hầu Bạc mặt không đổi sắc nói: “Vãn Âm cho rằng hôm nay ta tìm đến em bằng cách nào?”

Dữu Vãn Âm ngờ vực: “Còn gì nữa không?”

“…” Hạ Hầu Bạc rõ ràng sợ nói nhiều thành dại, nói đại thành ngu, nên không đáp lời nữa.

Ý nghĩ của Dữu Vãn Âm rất đơn giản: Theo như nguyên tác, Đoan vương dốc toàn tâm để đập tan phe Thái hậu và không buồn đoái hoài gì đến Hoàng đế điên. Giờ đây sinh nghi, là bởi gã bất ngờ phát hiện Hạ Hầu Đạm và hai cô vợ Dữu Tạ khác hẳn ngày xưa, mà những lời tiên đoán của Tạ Vĩnh Nhi lại khiến gãthêm hoài nghi rằng cả ba người đều không bình thường.

Nếu cô muốn tiếp tục giấu giếm, nhất định phải khiến gã lơ là cảnh giác.

Nhưng giờ mà cố nhấn mạnh “Tui xoàng lắm”, hoặc là “Năng lực của tui có bõ bèn gì đâu”, trông cứ giấu đầu lòi đuôi kiểu gì.

Chi bằng hư hư thật thật lừa dối một phen, để chính gã rút ra kết luận “Cái gọi là Thiên Nhãn cũng chẳng to tát mấy”.

Dữu Vãn Âm không ngừng cố gắng, cố lèo lái từng bước: “Điện hạ vừa khai Thiên Nhãn, chưa quen đúng không nào? Có phải ngài hay thấy vài cảnh tượng kì lạ trong mơ mà chẳng biết nó là ý gì không?”

Hạ Hầu Bạc hùa theo: “Đúng vậy, trông rất mơ hồ.”

Dữu Vãn Âm cười nói: “Giải mộng thuộc về tri thức bậc cao rồi, không ai nói rõ được đâu. Nghe nói kẻ đứng ở cảnh giới cao nhất có thể soi tỏ hết lục đạo chúng sinh chư vật, nhắm mắt là giải mã được mê chướng ngay. Nhưng trên thực tế, căn cốt mỗi người mỗi khác, thứ chúng ta nhìn thấy được cũng khác nhau.”

Cô vờ như rất quan tâm, hỏi dò: “Điện hạ đã là hoàng tử, liệu có thấy những chuyện xa hơn không?”

Hạ Hầu Bạc đã hiểu.

Mình thấy, cô không thấy, nên có thể bốc phét.

Hạ Hầu Bạc: “Sợ nói ra thì em đau lòng.”

Dữu Vãn Âm: “!”

Dữu Vãn Âm hồi hộp: “Kể nghe cái coi.”

Hạ Hầu Bạc từ từ chắp tay: “Ta nhìn thấy khói lửa chiến tranh, thương vong vô số, ngai vàng bỏ ngỏ. Vãn Âm à, ta còn thấy Hạ Hầu Đạm vội chạy khỏi hoàng cung mà không có em bên mình.”

Úi xời, quả nhiên tầm mắt khác biệt, đến cả nói tào lao mà nghe cũng khác liền, mở mồm là miêu tả cả một cảnh tượng hoành tráng.

Dữu Vãn Âm dốc hết kỉ năng diễn xuất, ra chiều nghi ngờ không thôi.

Hạ Hầu Bạc vẫn rất nhập vai: “Em chưa nhìn thấy ư?”

“Em…” Dữu Vãn Âm muốn nói lại thôi, “Em chỉ thấy được vài việc lặt vặt gần đây.”

“Thí dụ?”

Dữu Vãn Âm suy nghĩ: “Có lần nọ, em nhìn thấy Tạ Vĩnh Nhi đang thêu một chiếc túi thơm trong mơ —— hình như là cái mà điện hạ đang treo trên eo đấy.”

Túi thơm này của Tạ Vĩnh Nhi là lén thêu, đến cả thiếp thân thị nữ cũng không biết. Sở dĩ Dữu Vãn Âm biết, là bởi trong truyện viết thế.

Dữu Vãn Âm tăng thêm một câu nghe sặc mùi ghen tuông: “Hình như lúc trước điện hạ có nói Tạ Vĩnh Nhi cũng khai Thiên Nhãn nhỉ? Nhưng sao em ấy lại quen ngài, rồi sao lại tặng ngài túi thơm để lấy lòng vậy?”

Hạ Hầu Bạc hơi khựng lại. Lúc Tạ Vĩnh Nhi đưa túi thơm có nói: “Vĩnh Nhi biết xem bói, từng tính ra điện hạ mới là người mang mệnh trời, chân long thiên tử.”

Thế là Hạ Hầu Bạc lại càng tin lời giải thích của Dữu Vãn Âm, nét mặt tràn đầy trìu mến: “Hẳn là nhầm rồi.”

Dữu Vãn Âm: “Nhầm gì mà nhầm, rõ ràng tui thấy dòng chữ được thêu trên túi mà!”

“Ồ? Hình ảnh trong mộng của em rõ quá vậy?” Hạ Hầu Bạc tiếp tục thăm dò.

“Ờm…” Não Dữu Vãn Âm cũng bắt đầu chạy hết tốc lực, “Rõ lắm í, có một lần khác, em thấy điện hạ bị người khác đánh lén.”

Hạ Hầu Bạc: “?”

Dữu Vãn Âm: “Khi đó em mới tiến cung, điện hạ hẳn là còn trấn thủ ở biên cương, em thấy một người đàn ông khôi ngô đánh lén ngài từ phía sau, may mà điện hạ phản ứng nhanh, quay người cản lại… Sau đấy em choàng tỉnh, lo ơi là lo, thật may sau đó điện hạ bình an trở về.”

Hạ Hầu Bạc nhớ cô đang nói về lần nào.

Người mà cô thấy chính là Lạc tướng quân, rất thân với mình, thường xuyên so tài với nhau. Cái gọi là “Đánh lén” ấy cũng chỉ là trêu chọc thôi.

Nên, đúng là cô khai Thiên Nhãn rồi, nhưng thực tế chỉ thấy được vài hình ảnh rời rạc, trên hết là không thể suy đoán chuẩn xác ý nghĩa của những hình ảnh đó.

Hạ Hầu Bạc thầm phân tích, lặng lẽ nói: “Vãn Âm à, đã bao giờ bệ hạ nói cho em, ngài ấy nhìn thấy gì chưa?”

Dữu Vãn Âm đã soạn sẵn đáp án cho câu hỏi này: “Có lần ngài ấy sực tỉnh, nói rằng ngài ấy thấy em là hoàng hậu của ngài ấy, thiên hạ thái bình, dân giàu nước mạnh.”

Hạ Hầu Bạc phản đối: “Vãn Âm là người thông minh, cho dù không cần Thiên Nhãn, hẳn cũng nhìn ra được giờ đây Đại Hạ loạn trong giặc ngoài, nào có chuyện dân giàu nước mạnh. Bệ hạ nếu đã choàng tỉnh, thì vẻ mặt lúc đó trông thế nào?”

Dữu Vãn Âm ưu buồn cúi đầu.

Hạ Hầu Bạc nói với giọng điệu công ty của cô sắp phá sản rồi, mau qua bên tôi ăn máng khác nè: “Em chìm nổi bao bận trong cung, song vẫn xem bệ hạ là lương chủ minh quân ư?”

“…Vãn Âm chỉ là một kẻ đáng thương may mắn nhìn thấy chút thiên cơ, với em mà nói, tương lai xa ấy, giống như sương mù vậy. Điện hạ muốn đạt được điều gì từ em cơ chứ?”

Hạ Hầu Bạc híp mắt, nhìn sâu vào khuôn mặt xanh xao đang rủ xuống của cô.

Hôm nay cô làm nàng tiên hoa Mẫu Đơn ở Tiệc Hoa Nở, khoác lên mình sắc đỏ vàng quý khí bức người, nét mặt lại giống trái cà trĩu sương, cứ khúm núm rụt rè.

Như hai người khác nhau với cô gái ở giữa hồ hôm trước vậy.

Hôm trước gã đứng trên bờ, nghe thấy tiếng rống “Xiên thằng cha đó” của cô từ xa, đến nay cứ nghi ngờ mình nghe nhầm chỗ nào. Nhưng cái khí thế bạo dạn đó vẫn xé toạc thinh không dội đến, cô như vừa phá vỡ một tầng gông xiềng từ trong ra ngoài, cả người đều tỏa sáng.

Khiến con người ta vô cớ… muốn cướp đi ánh sáng ấy.

Một lát sau khi, Dữu Vãn Âm xanh mặt trở lại Điện Quý phi.

Hạ Hầu Bạc vừa nãy nói: “Mấy ngày trước đây, ta mơ thấy bệ hạ và em chèo thuyền du ngoạn trong hồ, đang trò chuyện với vài vị khách lạ. Ta lo em xuất cung sẽ gặp nguy hiểm, bèn cử người đi kiểm tra xem, nào ngờ cạnh bệ hạ lại có cao thủ, chẳng nói chẳng rằng gì mà giết hàng tá ám vệ dưới trướng ta.”

Dữu Vãn Âm: “…”

Trần đời cô chưa thấy ai mặt dày trơ trẽn thế này.

Hạ Hầu Bạc thậm chí còn ung dung hỏi cô: “Em gặp ai thế? Cao thủ kia là ai, Vãn Âm có mơ thấy gì à?”

Dữu Vãn Âm còn muốn lươn lẹo dài dài nên không thể vạch mặt thẳng được, đành dằn cơn tức điên xuống: “Chỉ là em muốn học dân ca, bệ hạ tiện tay chọn vài dân thường đến dạy em thôi ạ. Còn cao thủ kia, thì em chưa bao giờ thấy gã trong cung cả.”

Hạ Hầu Bạc: “Thật sao? Vậy liệu em có thể dùng Thiên Nhãn để đoán xem gã ở nơi nào không?”

Dữu Vãn Âm vội đáp: “Điện hạ chẳng lẽ không biết cảnh lạ trong mộng đều là ý trời ban tặng, em nào có quyền định đoạt nó.”

Hạ Hầu Bạc bị chặn họng.

Gã làm thinh, từ từ đưa tay, thương tiếc ve vuốt mặt cô: “Hãy thử vì ta một chút, được không em? Biết đâu không lâu sau, em sẽ nhận ra ai mới là phu quân của em.”

Dữu Vãn Âm phải dốc hết toàn bộ sự tự chủ mới không lùi bước.

Lời của gã dịch ra nghĩa là: Sự kiên nhẫn của tao có giới hạn.

Dữu Vãn Âm vừa về Điện Quý phi là vẫy ám vệ đáng tin vào liền, ra lệnh rằng: “Đi thả vài thứ trấn yêu trừ tà trên đường đến chỗ của Tạ phi đi.”

Ám vệ kinh ngạc: “Thưa nương nương, chẳng lẽ Tạ phi là yêu quái?”

Dữu Vãn Âm cao thâm khó lường đáp: “Tự ả ắt hiểu.”

Ám vệ lại hỏi: “Pháp khí trấn tà cần loại nào ạ?”

Dữu Vãn Âm: “Sao cũng được, nhưng nhớ trông càng gớm càng tốt. Rải thêm vài cuốn thoại bản cao nhân đạo sĩ trảm yêu trừ ma, kết cục của yêu ma phải thê thảm vào.”

Đoan vương đa đoan, không tin một ai kể cả Tạ Vĩnh Nhi, nếu không cũng sẽ không rủ rê cô làm lốp xe dự phòng.

Câu lừa bịp của mình, dám chắc hắn ta sẽ đi tìm Tạ Vĩnh Nhi để xác nhận chứ không giấu giếm một mình. Vậy thì trước đó mình phải dọa Tạ Vĩnh Nhi, khiến cô ta hoảng tới độ trông gà hoá cuốc cái đã, đến lúc đó đoan Vương Nhất có hỏi thì Tạ Vĩnh Nhi cũng không dám dửng dưng khai báo hoàn toàn.

Còn về phần cô ta định bịa cái gì, liệu có khớp với lời giải thích của mình hay không, thì đâu quan trọng. Tóm lại Đoan vương cũng không tin cô ta, hư hư thật thật, ai thiệt ai giả, hãy để tự hắn ta suy đoán đi.

Nếu như hắn ta mất sạch lòng tin vào lời tiên tri từ Tạ Vĩnh Nhi, vậy thì càng tốt chứ sao.

Cả hôm nay, mỗi một chỗ mà Tạ Vĩnh Nhi đến đều có mấy thứ trông đáng sợ khủng khiếp đập vào tầm mắt. Những thoại bản đột nhiên xuất hiện càng liên tục đe dọa rằng: Mày đã bị yêu vật tia trúng rồi, sắp bị dán bùa thiêu chết cmnl.

Là ai? Rốt cuộc là ai muốn hại nàng?

Là Hoàng đế hoài nghi điệu múa lai lịch không rõ của nàng ư? Không, với tính cách của Hoàng đế, nếu nghi ngờ sẽ giết nàng ngay chứ chẳng hơi đâu phí sức ám chỉ như thế.

Là phi tần nào ghen tị với nàng ư? Không, phi tần cũng sẽ chỉ vụng trộm đi tìm Hoàng đế để mật báo, hà tất khiến nàng thêm cảnh giác?

Mãi đến tối, Đoan vương tìm tới nàng hò hẹn, trong lúc thân mật chỉ trăng ngâm thơ, bỗng gã hỏi một câu: “Vĩnh Nhi từng kể rằng bản thân hay dự đoán được trước tương lai nhỉ?”

Tạ Vĩnh Nhi sượng lại.

Đúng vậy, lời này nàng chỉ kể cho mình gã biết.

Chẳng lẽ rốt cuộc gã vẫn không chấp nhận nổi lời giải thích ấy nên tưởng rằng nàng là yêu quái thật ư? Cái đống đồ trấn tà ấy, là để thử trấn nàng hả?!

Tạ Vĩnh Nhi: “…không, không thường xuyên lắm đâu ạ… Hơn nữa chưa chắc đã chính xác hết…”

Hạ Hầu Bạc: “Lúc xem bói em có cảm giác gì? Có thiên âm truyền vào tai à?”

Tạ Vĩnh Nhi nào dám nói thật, chỉ ậm ờ rằng: “Không phải vậy đâu, chỉ là cảm giác mơ hồ thôi.”

“Cảm giác?”

“Ừm…”

Hạ Hầu Bạc liếc nàng, ánh mắt dừng lại giây lát ở đốt ngón tay siết tới trắng bệch của nàng, gã vươn tay nắm chặt tay nàng, dịu dàng cất tiếng: “Đừng sợ, ta sẽ giữ bí mật cho em.”

Thế việc gì anh phải thử tôi hả? Tạ Vĩnh Nhi vừa hết khủng hoảng thì bắt đầu thấy oan ức. Bản thân một lòng tính kế cho gã, kết quả lại chẳng đổi được một câu thật lòng. Tâm tư của người này, thực sự quá sâu.

Hạ Hầu Bạc: “Vĩnh Nhi liệu có đoán được kế sách của bệ hạ không?”

Hoàng đế ư? Tạ Vĩnh Nhi ngẩn người: “Hình như không có gì đặc biệt đâu.”

Hoàng đế trong truyện gốc gần như chẳng làm gì hết, toàn ăn chơi bạt mạng chờ bị lật đổ thôi.

Chẳng lẽ gần đây hắn có làm trò mèo gì nhưng mình đã quên mất tình tiết đó ư?

Tạ Vĩnh Nhi sợ Đoan vương nghĩ rằng mình bốc phét, bèn giải thích thêm: “Có nhiều thứ bói không ra đâu, đoán ra thứ gì thì còn phải xem ý trời… Thật ra, nó có đúng hay không cũng phải xem ý trời nữa.”

Dữu Vãn Âm đuổi Đoan vương đi xong thì sống điệu thấp vài hôm.

Tàng Thư Các vẫn đang trong quá trình tu sửa, cô không có gì để đọc, đành phải lén đi luyện chữ. Lắm lúc Hạ Hầu Đạm sẽ luyện chung với cô, nhưng không phải ngày nào cũng vậy.

Để tiện canh chừng Tạ Vĩnh Nhi, phần diễn bây giờ của hắn là “Đi đu đưa giữa hoa hồng trắng Dữu Quý phi và hoa hồng đỏ Tạ Vĩnh Nhi”, hôm nay thưởng cho nàng ít trang sức, ngày mai đẩy cô chơi xích đu. Cung nhân đều biết, mùa xuân của bạo quân đến rồi, thậm chí hắn còn lành tính hơn hẳn bình thường.

Nhưng mà trên thực tế, suốt quãng thời gian lén lút chung sống, lâu lắm rồi Dữu Vãn Âm chưa tìm lại được sự ấm áp từ nồi lẩu nhỏ họ ăn vào thuở ban đầu.

Đoan vương tìm cô để hỏi về Bắc Chu, rõ ràng muốn buộc cô làm gián điệp.

Cô càng từ chối, Đoan vương sẽ càng kiêng dè Hạ Hầu Đạm. Chờ gã nghiệm ra mình không thể sử dụng Dữu Vãn Âm thì sẽ giết cô ngay, như cái cách mà gã từng làm với Tư Nghiêu vậy.

Cho nên bây giờ… Cô phải làm gián điệp hai bên hả?

Cô chỉ là một cu li, mò đâu ra bản lĩnh làm trò này? Hơn nữa, hai tên Hạ Hầu, một bên là đồ xấu xa, một bên thì cô không thể hiểu nổi hắn nghĩ gì.

Thích khách dưới hồ ngày ấy đúng là do Đoan vương phái tới.

Nhưng gã nào có khai Thiên Nhãn thật, rốt cuộc đã tìm tới hồ bằng cách nào? Phải chăng là Hạ Hầu Đạm cố ý dẫn gã đi đến đó?

Dữu Vãn Âm thấy rất cô đơn và mệt mỏi.

Hạ Hầu Đạm rõ ràng nhận thấy cô đang né tránh mình, lại chẳng nói chẳng rằng gì.

Ngày hôm đó hắn mang Dữu Vãn Âm tiến vào ngự thư phòng, đổi hết thị vệ canh gác thành ám vệ, lúc này mới thấp giọng nói: “Năm học trò ấy đều thuận lợi vào triều rồi, làm vài quan chức nhỏ ở các bộ. Hôm nay gọi hai người tới đây mở cuộc họp nhỏ.”

Nhóm của Lý Vân Tích không thông lại trị thì cũng thiện tài chính, nhưng ai nấy đều xuất thân thấp hèn, không có cơ hội đi theo con đường con ông cháu cha hay thông qua khoa cử thùng rỗng kêu to gì cả. Hạ Hầu Đạm đành phải ra tay đổi tên giúp họ, mượn một thân phận, lại cho họ chút tiền để họ mua chức vị.

Nếu là lúc trước, các học trò nghe xong cách để làm quan này nhất định sẽ khịt mũi coi thường, nhổ nước bọt rồi bỏ đi.

Nhưng qua sự kiện trong hồ, họ đã trưởng thành hơn.

Người tới là Lý Vân Tích và Sầm Cẩn Thiên. Đổi triều phục, đeo mũ quan, trông khác hẳn cái bộ dạng áo rách quần manh ngày trước, nay họ đã ám mùi dân cu li chốn công sở rồi.

Hạ Hầu Đạm nhanh chóng miễn lễ cho họ: “Ái khanh ngồi đi.”

Dữu Vãn Âm rất quen thuộc với việc họp nhóm, tự tìm một vị trí ngồi ở phía dưới, còn bày sẵn bút mực chuẩn bị ghi chép lại.

Nhưng nào ngờ Lý Vân Tích lại ngẩng đầu nhìn cô, khó có thể tin trợn mắt hỏi: “Quý phi nương nương cũng góp mặt ư?”

Hạ Hầu Đạm: “Thì sao?”

Lý Vân Tích lại bắt đầu lên cơn chướng, hùng hồn bảo: “Vi thần khẩn cầu nương nương né ra giùm ạ.”

Hạ Hầu Đạm: “?”

Sầm Cẩn Thiên không nhịn nổi, giật nhẹ tay áo anh ta.

Lý Vân Tích không thèm quan tâm: “Ngày đó nương nương dự thính trong thuyền là đã đi quá giới hạn rồi, hôm nay còn vào ngự thư phòng, hậu cung mà đòi tham chính thì còn ra thể thống gì nữa!”

Hạ Hầu Đạm vung tay hất chén trà xuống chân anh ta, chén vỡ tan tành: “Cút ra ngoài.”

Lý Vân Tích có vẻ rất chờ mong cơ hội để chứng minh sự cứng đầu của mình, anh ta rơm rớm nước mắt, dập đầu: “Thưa bệ hạ, thần nguyện liều chết can gián!”

Hạ Hầu Đạm: “…”

Hôm nay đã có đối thủ đe dọa vị trí vua màn ảnh của hắn.

Dữu Vãn Âm dở khóc dở cười.

Cô đọc hết truyện gốc rồi, biết Lý Vân Tích rất ương bướng, anh ta luôn tin thế giới thuộc về mình là công bằng nhất và lý tưởng là được đập đầu chết trên đại điện, giữ cho tiếng thơm mãi trường tồn.

Vì vậy cô chậm rãi xòe lòng bàn tay ra, vuốt nhẹ vết thương còn chưa kết vảy hết: “Vừa nãy quên hỏi, hôm đó Lý đại nhân rơi xuống nước, giờ thương thế ra sao rồi nhỉ? Hiện tại đã khá hơn chưa?”

Lý Vân Tích: “…”

Dữu Vãn Âm chìa tay châm trà cho anh ta: “Lý đại nhân bớt nóng, can gián lúc nào mà chẳng được —— ối giồi ôi,” tay cô khẽ run, hất đổ nửa ấm trà ra bàn, thở dài, “Cái tay này xem như phế rồi.”

Lý Vân Tích: “…”

Dữu Vãn Âm cố gắng mót được nửa chén trà, tự mình đứng dậy đưa tới trước mặt anh ta: “Lý đại nhân hãy uống miếng nước, giờ bổn cung đi đây.”

Lý Vân Tích: “…”

“Vãn Âm ơi!” Hạ Hầu Đạm thốt lên nghe sao mà đau thắt ruột, “Nàng vì nước vì dân, cúc cung tận tụy biết bao nhiêu, trẫm luôn quan sát tất thảy, việc gì phải để ý tới hạng tiểu nhân ăn cháo đá bát này hả?”

Dữu Vãn Âm nở nụ cười buồn bã: “Thần thiếp là phận con gái, e rằng không có chốn dung thân trong quốc gia này; đại ân đại nghĩa, nào có dính líu gì đến thần thiếp đâu ạ.”

Hạ Hầu Đạm: “Nàng hãy ngồi xuống, ngồi vào bên trẫm đây này! Đồ chết tiệt chẳng hiểu chuyện gì cả, muốn dập đầu thì cho nó dập đến lúc về chầu ông bà luôn đi.”

Cả khuôn mặt của Lý Vân Tích biến thành màu gan heo, nghẹn cả buổi không xổ ra nổi chữ nào.

Dữu Vãn Âm nghĩ bụng người này còn hữu dụng, không nên chọc anh ta tức quá lại sinh chảy máu não, đương định dỗ ngọt vài câu để anh ta đứng lên, thì bỗng anh ta lại dập đầu thật mạnh xuống đất, tạo thành tiếng “Rầm!”: “Nương nương cao thượng, vi thần nguyện lấy cái chết để tạ tội ạ!”

16 – hết