Từ lúc biết Đoan Trang có bầu, cậu hai siêng về nhà ăn cơm hơn hẳn. Mặc dù mâm cơm luôn thiếu Đoan Trang vì nghén ăn không được thì luôn có cậu hai và 4 mẹ con ả Đào cùng ăn. Ả Đào biết cậu hai là bác sĩ nên khi bắt mạch sẽ biết thai mấy tháng, ả Đào liền gợi ý.
- Quyền nè, sao con không bắt mạch thử xem vợ con nó bầu mấy tháng?
- Dì nói gì lạ vậy, thì từ lúc con và cô ấy ân ái với nhau rồi.
- Tùy con nghe, chứ dì thương con dì mới nói đó, phụ nữ mới lấy chồng mà sao cấn bầu nhanh quá à.
- Không phải đâu dì, dì ăn cơm đi.
- Ừa.
Tuy miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng cậu lại len lén lên một chút nghi ngờ.
Tối đó cậu hai đòi bắt mạch cho Đoan Trang, xem phản ứng của cô thế nào. Thấy cậu hai về phòng Đoan Trang liền kéo tay cậu hai lại giường.
- Mình ơi, lại đây, lại đây xem nè mình.
- Có chuyện gì không mình?
- Thì mình ngồi xuống đây đi. Mình xem cái áo dạ này nè, em đặt mua cho mình đó, thời tiết chuyển lạnh rồi, em thấy mình mặc phong phanh vậy dễ ốm lắm à nghen. E còn đặt cho ba nữa nè, 2 người 2 cái khỏi phân bì há. Còn cái này nữa nè mình, cái này là lót giày hương quế với gừng, mùa lạnh mình mang giày, cái này ấm bàn chân lắm á. Còn cái này là...
Cậu hai liền kéo Đoan Trang lại ôm vào lòng, tay thì vuốt ve lưng của cô, mũi thì hít hà mùi hương bưởi thoang thoảng trên tóc cô. Cậu hai nghĩ mình quá đa nghi rồi, Đoan Trang lo cho sức khỏe của cậu thế kia mà, thậm chí là ba của cậu nữa. Sao cậu có thể nghĩ oan cho cô ấy như thế được, cậu sai quá sai rồi. Đoan Trang cũng ôm lấy cậu, đầu dựa vào bờ ngực săn chắc của cậu, giọng thỏ thẻ.
- Gì vậy mình?
- À, không có gì, tại cả ngày không gặp anh nhớ mình quá à.
- Em cũng vậy đó, muốn ở trong vòng tay mình suốt thôi.
Từ cái sự dịu dàng, quan tâm chăm sóc của Đoan Trang, cậu hai thấy mình thật may mắn và hạnh phúc.
[...]
Cái thai của Đoan Trang cũng dần lớn, cô mệt mỏi lắm, suốt ngày cô cô cứ chửi rủa đứa bé trong bụng.
- Đồ chó, đồ nghiệt súc, mày là con t*ng trùng của thằng chó khốn kiếp. Chui vào chi làm tao mệt mỏi quá chừng.
Nhưng nghĩ lại tối vẫn được ân ái với cậu hai thì cô lại dịu đi. Bình thường cái khoản ấy cô sung mãn lắm, lúc có bầu lại càng khoái cảm hơn nữa.
Con Gạo từ ngoài chạy vào giọng hấp tấp.
- Cô ơi cô, có người qua nhắn cô, bà gọi cô về bên bểnh.
- Về làm gì, mẹ tao ốm hả?
- Dạ em không biết, bà cho gọi cô về gấp đó cô.
- Thiệt tình, đang mệt mỏi bầu bí thế này mà gọi làm gì không biết nữa hà. Gạo xếp đồ đi, về một hôm vậy.
- Dạ.
Con Gạo nhanh tay sắp xếp một ít đồ dùng cần thiết rồi xuống chào ả Đào đi về. Ả Đào vẫn cho xe ngựa đưa cô về đến nhà. Trên đường đi cô ghé qua bệnh viện cậu hai, xin phép cậu hai được về nhà một hôm.
Thấy Đoan Trang xuất hiện ngoài sân, cậu hai liền đi ra đón.
- Mình đi đâu vậy nè, đang bầu bì không khỏe còn gì?
- Em qua xin phép mình về nhà một hôm, mẹ em bệnh.
- Vậy à, vậy mình về thăm má đi, để anh đưa ít thuốc bổ về cho má uống. Mà qua đó vài hôm cũng được, mình đi có mang thuốc an thai theo chưa đó?
- Dạ đầy đủ rồi mình.
Cậu hai hôn chụt lên trán Đoan Trang, không hề ngại ngần ánh mắt của nhiều người đang nhìn.
- Đi đi, cẩn thận nghe mình.
- Dạ.
Cậu hai bận vào khám bệnh nên không thể đứng đó nhìn theo bóng xe ngựa khuất xa của cô được.
Con Gạo cứ cười tủm tỉm. Đoan Trang hỏi nó lý do.
- Khùng hay sao mà cười hoài vậy mày?
- Em thấy cô sướng ghê á, chồng đẹp trai lại còn thương cô nữa. Sau này em lấy chồng cũng muốn lấy người giống cậu hai.
- Mày kiếm đi, tao gã mày đi cho rồi, còn cho thêm họ tiền nữa.
- Sao vậy cô, em đi lấy chồng cô không cho em tiền mà lại cho họ?
- Tại họ hi sinh rước cái đồ vừa ngốc, vừa chậm chạp như mày.
Con Gạo bĩu môi.
- Cô này....
Đoan Trang khẽ cười, chồng cô là nhất trên thế gian này mà, thậm chí cả cái khoản lên giường dịu dàng nữa.
Về đến nhà, cô thấy ba cô đang ngồi đút chè cho bà ba Lụa ăn, nhìn thấy chướng mắt cô lại dè bĩu ngay.
- Bộ bà ba cụt tay hay mù mắt mà ba đút cho ăn vậy.
Thấy con gái về ông Tạ vui mừng ra mặt.
- Mới về hả con, ăn chè không ba kêu người mang lên cho con.
- Rồi ba có đút tôi ăn không?
- Có chứ, vàng của ba mà.
- Thôi khỏi, tôi đây lành lặn khỏe mạnh chứ không giống ai kia đâu.
Đoan Trang đùng đùng bỏ đi, bà ba Lụa nhăn nhó làm nũng ông Tạ.
- Đó, mình thấy chưa, mình chiều nó cho lắm rồi nó coi em không ra gì kìa.
Ông Ta cũng dỗ dành bà ba Lụa, đưa tay lên vuốt ve cái bụng bầu nhấp nhô của bà ba.
- Thôi mà, con nó còn nhỏ, nó ghen tị đó mà. Thôi đừng nóng ảnh hưởng đến cái thằng cu này bây giờ. Nào ngoan, há miệng ra tôi đút cho ăn, rồi mai mốt tôi mua cho nhiều đồ trang sức.
Nghe đến đây bà ba Lụa mừng hớn hở, liền dịu giọng.
- Nói là làm đó nghe mìnhhhhh....
- Rồi rồi, ăn đi nào...
Đoan Trang bực tức tiến vào trong gian phòng của bà Loan, con Gạo không được theo vào. Cô thấy bà Loan nằm khóc thút thít, cô lại bên giường an ủi.
- Sao thế, sao lại khóc thế này, ai chọc má của tôi?
Nghe động chạm đến nỗi đau, bà Loan được đà khóc to hơn, khóc nhiều hơn. Đoan Trang vừa thấy thương, vừa thấy buồn cười, không khác gì con nít, cô lấy khăn lau nước mắt đang đầm đìa trên mặt bà Loan.
- Thôi nín đi, tôi về đây rồi, ai chọc má tôi xử đẹp tụi nó hết. Nào nín đi nói tôi nghe nào.
- Con ba... con ba... nó có bầu..
- Thì không phải vừa rồi ba thông báo rồi sao, có gì đâu mà má khóc?
- Không phải, vấn đề là nó có bầu con trai.
- Ủa, trai hay gái thì có liên quan gì đến má đâu?
- Sao lại không liên quan, nó có con trai ổng suốt ngày chăm lo cho nó, còn đút nó ăn, còn bóp vai. Đã thế vừa rồi ổng còn mua cho nó 5 xấp lụa đẹp, má được có 4 xấp à. Nó có con trai, ổng không thương má nữa, vị trí của má trong nhà này sắp lung lay rồi. Má sắp ra đường rồi...
Bà Loan lại khóc, có chuyện bé xíu vậy mà bà cũng khóc, cũng gọi cô về cho được. Cô liền trấn an bà.
- Thôi, đã nói là không khóc nữa. Làm sao cho nó không đẻ được là xong, có gì đâu mà khóc.
Bà Loan vẫn sụt sịt.
- Làm thế nào mới được hả con?
- Để từ từ tôi tính.
[...]
Bầu to nên Đoan Trang đau lưng lắm, lại thêm mất ngủ nữa, khổ gì đâu. Giờ còn phải nghĩ làm sao cho bà ba Lụa phải cút đây, nếu còn thằng Ngọ thì hay rồi, biểu nó vu oan cho bà ba Lụa là ổn. Nghĩ mà nhức đầu, cô buông tiếng thở dài rồi nhìn xa xăm ra ngoài sân. Bà ba Lụa từ xa đi đến, tay cứ vuốt ve bụng bầu, con Gạo thấy liền lay lay cô.
- Cô ơi, bà ba tới kìa cô.
Đoan Trang bị kéo lại thực tại, liếc nhìn về hướng bà ba. Nhưng bà ba đâu có đi luôn, mà lại dừng lại chỗ cô khoe mẽ.
- Ủa, con ngồi đây hả? Sao bầu bì mà không vào trong mà nghĩ. Mà con bầu con trai hay con gái vậy? Má bầu con trai mà má mệt dễ sợ, cái thằng này chắc là thông minh lắm nên mới đạp mạnh vậy nè.
- Liên quan gì đến bà.
- Ý là má lo cho con đó mà, chứ thằng cu này ra đời thì coi thử ai được cưng chiều hơn cho biết.
Vừa nói bà ba Lụa vừa liếc khiêu khích Đoan Trang, rồi quay lưng bỏ đi. Cô tức lắm, tay nắm chặt bóp nát cái bánh trong tay, run run. Con Gạo thấy vậy liền xoa lưng dỗ dành.
- Cô ơi, đừng nóng giận mà ảnh hưởng em bé cô ơi.
Rất nhanh Đoan Trang lấy lại thần thái.
- Tao đâu có rảnh hơi giận dỗi mấy cái đồ không ra gì đó?
Tuy miệng nói thế nhưng lòng đã lòi ra cách dạy dỗ kẻ đáng ghét.
[...]
Vài ngày sau, khi mâm cơm bày biện lên nhiều thứ ngon lành. Bà ba Lụa có bầu mà thèm ăn lắm, thấy cái gì cũng muốn ăn. Trong khi mọi người đều ăn thì Đoan Trang lại ngồi im. Ông Tạ thấy con gái bỏ bữa liền lo lắng lắm.
- Sao vậy con, không hợp khẩu vị hả, ba kêu người nấu món khác cho con ăn.
- À, ba ăn đi, đồ ăn của con mang lên rồi.
Bà bếp lúc này mới bưng lên 1 tô nhỏ và đặt lên bàn, Đoan Trang còn dặn dò bà bếp.
- Má tôi không được khỏe, bà mang lên đút cho má tui ăn nghen.
- Dạ, tôi biết rồi cô.
Ông Tạ thấy lạ, cháo gì mà trắng trơn, có vài hạt sen nổi lên trên thôi.
- Ăn gì lạ vậy con, sao toàn cháo trắng không vậy nè sao đủ chất được.
Đoan Trang nãy giờ nhìn thái độ bà ba Lụa ghét lắm, nhưng vẫn cố điềm tĩnh, lấy cái muỗng khuấy lớp dưới lên.
- Ba nhìn xem gì nè.
- Yến, cái này mắc dữ lắm, mà có chút xíu.
- Cái này ăn nó bổ cho em bé, mà còn tốt cho mẹ, lại đẹp da đẹp dáng nữa đó ba.
- Vậy con ăn đi cho khỏe, hết ba lại mua.
- Dạ. Mà ba mua thêm cho con đi nghe ba, bữa đó anh Quyền mua mà còn ngần này con ăn hết rồi.
Bà ba Lụa nghe thế thèm lắm,nhà bà nghèo làm gì có đồ cao cấp mà ăn.Bà liền níu tay ông Tạ làm nũng.
- Mìnhhh... em cũng muốn ăn nữa.
- Mình ăn tôi mua cho ăn, chắc cũng hơn tuần là có à.
Vì đang cơn đói mà không muốn đợi lâu nên đòi ăn phần của Đoan Trang.
- Em muốn ăn bây giờ, mình không thương thằng cu này hả?
- Giờ làm gì có mà ăn, chưa mua mà.
- Nhưng em muốn ăn, có sẵn kìa lấy cho em ăn đi.
- Cái đó của chồng nó mua sao mà lấy được.
- Mình làm ba mà mình đứa trọng đứa khinh là sao, mình không thương thằng cu này mà.
Ông Tạ thật là khó xử, một bên là con gái vàng của ông. Còn 1 bên là con trai đích tôn của ông, làm sao cho phải đây.
- Con nè, hay con để cho má ba con ăn đi, rồi sau ba mua cái khác gấp đôi cho con.
- Haizzz, thôi ba đã nói thì con nhường, mà 1 nữa thôi đó nghen
Đoan Trang đẩy tô yến về phía bà ba Lụa, giọng nhàn nhã.
- Múc một nữa đi, còn lại của tôi.
Bà ba Lụa nhanh tay múc thật nhiều yến vào chén của mình, để lại cho Đoan Trang toàn cháo và hạt sen,rồi ăn nhanh chứ sợ cô sẽ đòi lại mất. Đến khi Đoan Trang nhìn lại tô cháo thì ra vẻ bực tức lắm.
- Bà... thiệt tình mà, sao lại ăn hết của tôi thế này?
- Tại con không nói trước làm gì.