Còn Nói Em Không Thích Ta

Chương 6: Cậu nhóc lùn




Edit:hoahongdaoktx (wattpad)

Thảm cỏ trải dài, chim oanh bay lượn, suối chảy róc rách, mấy đứa trẻ con cầm chong chóng tốp năm tốp ba chạy tới chạy lui, xuyên qua xuyên lại trong đám người, tiếng cười vui vẻ non nớt truyền từ đầu thôn tới cuối thôn, vô cùng náo nhiệt.

Các cụ già đang ngồi tụ tập dưới bóng cây, câu được câu không tán gẫu, mỗi khi bọn trẻ hớn hở chạy qua thì vừa cười vừa vuốt râu, lộ ra vẻ mặt hiền từ hòa ái.

Bỗng nhiên, trên bầu trời kéo tới từng cụm mây đỏ như máu, mây u ám dày đặc chốc lát bao phủ khắp không trung.

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, tựa như ác quỷ đòi mạng.

Một đôi tay ấm áp vừa kịp nhét đứa trẻ vào căn hầm nhỏ hẹp, trong nháy mắt cánh cửa gỗ bị đạp vỡ tan tành, mùi máu tanh tưởi hoà lẫn tiếng cười khục khặc vang khắp căn nhà tranh.

Sau đó là âm thanh áo quần bị kéo rách, giọng nữ nhân bất lực phản kháng, rồi tiếng cơ thể nam nhân bị xé toạc thành từng mảnh, máu văng tung toé.

Dòng máu sền sệt theo khe hở thật nhỏ chảy vào mặt, tất cả lọt vào trong tầm mắt đứa trẻ là một mảng đỏ lòm, hình ảnh mẹ nó chết không nhắm mắt, đôi con ngươi trợn trừng.

Tầm mắt đứa trẻ mờ mịt, vẻ mặt thất thố, nó đưa hai cánh tay xiết chặt lấy cơ thể bé nhỏ của mình, bộ áo rách quần manh không ngăn được cái lạnh lẽo xuyên qua độ ấm cơ thể mà đâm vào xương cốt, len lỏi tận đáy lòng.

Cả cái thôn nhỏ, trong một đêm, xác chết ngổn ngang, máu nhuộm đen sắc vàng của bùn đất, ngấm sâu xuống tới một đốt ngón tay.

Chỉ còn lại duy nhất một đứa trẻ, bàn tay bé nhỏ nhặt những cọng rơm rạ nâu đen, ẩm ướt nằm trên mặt đất, nổi lửa thiêu toàn bộ ngôi làng.

Ánh lửa bốc tận trời kín không kẽ hở, gian nan bùng lên trong đêm đen.

Tâm ma thứ nhất của Ân Du.

Ma tu tàn sát thôn.

Năm tên ma tu xâm nhập thôn, cưỡng gian mẹ hắn đến chết, còn thân thể cha thì bị chúng xé thành năm bảy mảnh.

Toàn bộ thôn dân chưa tới mấy trăm người, từ đứa bé chưa đủ một tháng tuổi cũng trở thành đồ chơi cho đám ma tu khát máu. Ân Du mới sáu tuổi tận mắt chứng kiến cảnh cha và mẹ bị giết hại, không khí ấm áp yên bình đầy ắp tiếng cười hoá thành cảnh chết chóc tang thương, cuối cùng tất thảy chìm trong biển lửa.

Nếu tâm ma bắt nguồn từ việc tàn sát dân làng, thì vào thôn trang diệt trừ đám ma tu kia là có thể loại bỏ sợi tâm ma này.

Thanh Huyền nghĩ như thế, y đứng ở cổng thôn chờ mấy ngày, lúc năm tên ma tu tới giết dân làng, y tung một chưởng sạch sẽ lưu loát, nhìn năm tên ma tu hóa thành cát bụi dưới tay mình.

Toàn bộ không gian đột nhiên rung chuyển một trận, ngay sau đó thần thức của Thanh Huyền bị đẩy ra ngoài.

Người trên giường gắt gao cắn môi, tiếng thở dốc không ngừng tràn ra, cánh môi đỏ tươi thấm máu nhìn đến ghê người. Ân Du nhíu chặt mày, một khắc cũng không thả lỏng.

Thanh Huyền ngạc nhiên quan sát vẻ mặt Ân Du, vì sao sợi tâm ma kia đã trừ bỏ mà Ân Du lại không hề có dấu hiệu chuyển biến tốt hơn?

Ngẫm một lát, Thanh Huyền lại tách ra một tia thần thức, tiến vào trong biển ý thức của Ân Du lần nữa.

Vô số hắc khí quấn quanh, Thanh Huyền phát hiện sợi tâm ma mà y tưởng đã loại bỏ thế mà vẫn còn tồn tại.

Bắt lấy đám hắc khí kia, xác định đúng là tâm ma tàn sát thôn dân vừa nãy.

Nhưng y đã giết ma tu, vì sao sợi tâm ma này vẫn còn ở đây?

Hay là, ngọn nguồn không phải từ năm tên ma tu kia?

Thanh Huyền hơi suy tư, lần nữa tiến vào trong ký ức của Ân Du.

Trời trong vắt, không trung màu xanh lam không một gợn mây, gió nhẹ phất qua, khiến cho lòng người ấm áp.

"Tiểu Du, nhà còn ít trứng gà, con mang sang cho Lý Nhị ca ca đi."

Bộ quần áo bằng vải thô mộc mạc cũng không giấu được dung nhan tinh xảo của nữ nhân, một nụ cười hay cái nhíu mày cũng khiến lòng người rung động, nàng đưa bàn tay có chút chai sần khẽ nhéo nhéo lên khuôn mặt nhỏ của đứa con trai mình đang bất mãn ngửa cổ lên: "Tiểu Du nghe lời, chờ cha trở về thì nương sẽ làm đồ ăn ngon cho con."

"Vâng!" Ân Du sáu tuổi vừa nghe thế thì đôi mắt lập tức sáng ngời, cánh tay ngắn mũm mĩm nhận lấy cái rổ, vui vẻ chạy đi.

"Chậm một chút kẻo ngã!"

"Vâng, nương." Giọng điệu non nớt từ xa truyền lại, nàng mỉm cười lắc lắc đầu.

Trong ngôi nhà tranh cũ nát, một thân ảnh màu trắng thon dài đột nhiên xuất hiện.

Lý Nhị đang nằm trên giường giật mình, hoảng hốt: "Ngươi..." là ai?

Không đợi cậu ta nói hết câu, Thanh Huyền vung tay, Lý Nhị nháy mắt hóa thành không khí.

Thanh Huyền quan sát căn phòng một vòng, chiếu theo khuôn mặt thiếu niên vừa rồi mà vận chuyển thuật huyễn hình.

Bởi vì đây là tâm ma Ân Du, cho nên hình ảnh thôn dân ngày thường xuất hiện ít đến đáng thương.

Lúc trước đã tiến vào một lần, Thanh Huyền biết hiện giờ cách thời điểm ma tu tàn sát thôn là mười ngày.

Lúc này thôn dân vẫn đang sống trong cảnh yên bình, thư thái.

Có rất nhiều nguyên nhân tạo thành tâm ma, có thể là từ việc tàn sát thôn, cũng có thể là do chính mắt thấy cha mẹ bị giết hại, cũng có thể là vì cả làng chết hết trong một đêm...

Ngọn nguồn tâm ma nhiều như vậy, nơi phát sinh lại không phải ma tu, vậy tất nhiên bắt nguồn từ trên người Ân Du.

Thanh Huyền không quen biết Ân Du, thế nên y đành phải tìm người ở gần nhà Ân Du nhất, trước tiên xem xét tình hình.

Đang định mở cửa đi quanh thôn tìm hiểu một chút thì ngoài cửa chợt vang lên giọng một đứa trẻ không tình nguyện gào to.

"Lý Nhị!"

"Ngươi có ở nhà không? Lý Nhị!"

Ân Du dán sát tai lên cửa, không thấy ai lên tiếng liền ngồi xổm xuống, đặt rổ trứng gà trước cửa, miệng lẩm bẩm: "Cả ngày lầm lì, lại lười biếng, nếu không phải nương sai tới thì còn lâu ta mới tới, đúng lúc không có nhà, dù sao ta cũng không nghĩ...."

"Kẽo kẹt."

Cửa gỗ đang khép chặt đột nhiên mở ra, Thanh Huyền cúi đầu, dưới chân y là một cậu nhóc lùn đang ngồi xổm.

Ngay sau đó cái thứ nho nhỏ lùn lùn giật mình ngẩng đầu, đôi mắt đen láy ngơ ngác nhìn y.

"Ân Du sao?" Thanh Huyền đang xem chính là ký ức Ân Du, cho nên bộ dáng Ân Du lúc sáu tuổi y không nhận ra. Khuôn mặt trẻ con bầu bĩnh trắng nõn, khiến y không hiểu vì sao lại nhớ tới một loại đồ ăn dưới Nhân giới, được gọi là bánh bao.

"Lý, Lý Nhị?"

Ân Du chớp mắt, thân mình hơi nghiêng về phía sau, cậu chậm chạp đứng lên, sau đó cặp chân ngắn ngủn phóng đi như bay.

Bưng cái rổ trứng gà trên mặt đất, Thanh Huyền nghĩ, Ân Du khi còn nhỏ rất sợ Lý Nhị sao?