Còn Nói Em Không Thích Ta

Chương 49: Thiện ác báo ứng




Edit:hoahongdaoktx (wattpad)

Trải qua mấy ngàn năm, người quen biết ngày xưa chẳng rõ đã luân hồi bao nhiêu kiếp, Ân Du chưa từng nghĩ có một ngày hắn lại được tận mắt nhìn thấy những người thân yêu trước kia.

Một bàn tay lớn hiện ra trong gương, nam thanh nữ tú, vành tai tóc mai kề sát.

Ân Du không nhịn được vươn tay, đầu ngón tay chạm vào mặt kính, hình ảnh chợt thay đổi. Nữ tử đã tới độ tuổi trưởng thành đang dịu dàng vén mái tóc đen, nam tử tuấn tú bên cạnh ôm một bé con mặc tã lót. Hai người trán kề trán cùng nở nụ cười hạnh phúc, khiến người xem cũng cảm thấy vui lây.

"Bọn họ sinh em bé nha."

Ân Du nhìn gương mặt nhỏ có bảy phần tương tự cha mẹ, lẩm bẩm.

"Kiếp này, mẹ ngươi là viên ngọc quý trong một gia đình giàu có, cùng cha ngươi môn đăng hộ đối, đã hẹn ước bên nhau từ nhỏ."

Hình ảnh lại lần nữa biến đổi, hai lão nhân tóc bạc trắng, tay nắm tay ngồi trên cao, phía dưới là con cháu đang tặng lễ tỏ lòng hiếu thảo.

Hai cụ nhìn nhau cười, trong mắt chan đầy hiền hòa, an vui.

"Họ thật hạnh phúc."

Luân Hồi Kính nói: "Thiện ác báo ứng, bọn họ vốn lương thiện, cho nên mỗi một đời dù có trắc trở nhưng không đáng kể."

"Vậy vì sao cha mẹ ta lại chết thảm như thế?"

Luân Hồi Kính nói tiếp: "Bởi vì vận mệnh của ngươi đã định là cô độc, cả đời không người thân thích không bạn bè, long đong lận đận."

"Là ta hại bọn họ."

Ân Du nhìn người đang nở nụ cười từ ái trong gương, hóa ra cha mẹ, Hồ Nhi và Chu Tuần gặp nạn đều liên quan tới hắn.

Luân Hồi Kính thấy sắc mặt Ân Du không đúng, mới biết bản thân nói sai, nó vội vàng bổ sung: "Tiểu mỹ nhân à, ngươi đừng khổ sở! Số kiếp luôn ứng với vận mệnh, dù có gặp ngươi hay không thì họ vẫn phải hứng chịu kiếp nạn kia."

Ân Du cau mày, lo lắng hỏi: "Vậy nhỡ Thanh Huyền..."

Luân Hồi Kính cười giễu cợt: "Vận mệnh số kiếp do Thiên Đạo nắm giữ. Đại mỹ nhân sinh ra cùng với trời, sau đó vạn vật mới dần xuất hiện, rồi Thiên Đạo được sinh ra theo quy luật đất trời. Thiên Đạo ra đời sau, tất nhiên không nắm giữ được vận mệnh của đại mỹ nhân."

Đại mỹ nhân.

Nghĩa là điều Ân Du lo sợ sẽ không xảy ra.

Biết được cha mẹ vẫn trải qua tháng ngày hạnh phúc, Ân Du lại hỏi thăm về Hồ Nhi.

Mặt gương chiếu ra một nữ tử hình thể đẫy đà, đang vịn eo hung tợn mắng to. Ân Du ngẩn ra, Hồ Nhi chuyển thế thành nữ nhân? Lại còn đanh đá như thế?

Dĩ nhiên không phải.

Nữ tử căng thẳng đứng đối diện với một nhóm khoảng chục người, đi đầu là một nam nhân chừng bốn năm mươi tuổi mặc bộ quần áo thô ráp. Bỗng một bàn tay nhỏ khớp xương rõ ràng bắt lấy cánh tay nàng, kéo nàng về phía sau.

Một nam tử thân mình gầy gò ốm yếu xuất hiện trong gương. Tuổi hắn khoảng chừng đôi mươi, khuôn mặt tuấn tú, đôi má lúm đồng tiền lộ ra trên gò má tái nhợt, dáng vẻ bệnh tật. Qua nét mặt có thể nhìn ra vài phần dung mạo xuất sắc của Hồ Nhi xưa kia.

"Cha, nương." Nam tử rũ mắt, hai người trung tuổi trước mặt có vẻ không tốt.

"Anh cả, anh xem anh cưới thứ nương tử gì về thế này? Cha nương chướng mắt còn chưa nói, hành vi cử chỉ không ra dáng một người vợ chút nào, lại còn định làm trò gì đây? Nói ra sợ mất mặt họ Trương chúng ta."

"Hẳn cha nương quên mất chuyện chúng ta đã ra ở riêng rồi đi, trước chưa nói ta thấy nương tử của ta rất tốt, nếu có không tốt thì cũng chẳng liên quan tới các người."

"Ngươi nói gì?" Nam tử trung niên mặc áo vải thô bực bội hỏi.

Hồ Nhi - hiện giờ là Trương Mộc cười nói: "Nương tử, nàng vào lấy số tiền bán ruộng mang ra đây."

Thiếu nữ tức khắc phản đối: "Không được phu quân, đó là tiền của chúng ta mà."

Đám người kia nghe thấy, đôi mắt lập tức sáng lên.

Bởi vì bọn họ nghe nói Trương Mộc bán mảnh đất hoang kia thu được không ít tiền.

Thấy nương tử không chịu, Trương Mộc cau mày, hình như hơi tức giận: "Mang ra đây, số bạc đó ta để dưới gối đầu."

Nữ tử cắn môi, cuối cùng oán hận trừng mắt với đám người được coi là ruột thịt kia, xoay lưng vào nhà tranh.

"Mộc nhi à, cha cũng có muốn con lấy bạc ra đâu, nhưng mà con xem mấy đứa em còn chưa cưới vợ, trong nhà rất nhiều việc phải lo, hơn nữa sào ruộng kia chẳng phải là mấy đứa nó nhường cho con sao?"

Trương Mộc bật cười, quả đúng như vậy, bởi vì ghét bỏ thân mình hắn ốm yếu bệnh tật lại tốn tiền thuốc thang hàng tháng, thế nên viện cớ ở riêng để tống hắn ra khỏi nhà, chỉ chừa cho một mảnh đất hoang.

"Này, bạc đây."

Chốc lát, nữ tử đi ra, không cam lòng nhét túi tiền vào tay Trương Mộc. Hơn mười đôi mắt đối diện dán chặt vào cái túi, một túi tiền thật to! Bọn họ trồng trọt tới nửa đời người cũng chưa từng thấy nhiều bạc như vậy.

Trương Mộc cười cười đưa túi tiền ra, nhưng khi cha hắn mang ánh mắt trông mong duỗi tay định nhận lấy, hắn lại thản nhiên thu túi về.

Cha Trương Mộc tức khắc nóng nảy, xông lên mấy bước, nữ tử thấy thế vội vàng chắn trước mặt hắn.

Đã tận mắt chứng kiến nữ tử này đánh chết một con hổ dữ, cha Trương Mộc không dám cứng đối cứng, ông ta đành lùi lại: "Mộc nhi, con muốn sao?"

Trương Mộc rút từ ống tay áo ra một mảnh giấy đã viết sẵn: "Bạc sẽ đưa, nhưng còn phiền cha ấn dấu tay vào đây."

Ông ta hoài nghi nhìn mảnh giấy: "Đó là gì?"

"Cha, trên giấy viết sẽ cắt đứt quan hệ cha con."

Đứa thứ hai cao giọng nói.

Hiếm khi thấy cha Trương Mộc chần chờ, tuy ông ta không yêu thương đứa con cả này chút nào, nhưng dù sao cũng là ruột thịt.

Nữ nhân bên cạnh thấy vậy liền kéo ống tay áo ông ta: "Sao ông còn do dự? Đứa con lớn này hiện giờ đủ lông đủ cánh rồi nên không cần ông nữa, còn nghĩ tới tình cha con làm gì. Ông xem đứa hai, đứa ba, đứa tư nhà chúng ta, có đứa nào không bằng được nó chứ? Ông đừng quên, bọn nhỏ còn chưa thành thân!"

"Ấn dấu tay xong thì sẽ đưa bạc cho ta à?" Cha Trương Mộc hỏi.

Hắn cười: "Tất nhiên."

Ông ta dứt khoát cầm giấy, ấn dấu tay xuống: "Mau đưa bạc đây."

"Tướng công..."

Trương Mộc vỗ nhẹ vai nữ tử, tùy tiện quẳng túi bạc ra, tay còn lại cầm giấy: "Từ nay về sau, ta và Trương gia cùng vợ chồng Trương thị không có một chút quan hệ nào, có tờ giấy này làm bằng chứng!"

Cha Trương Mộc lấy được bạc, bỗng cảm thấy như mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.

"Mời đi cho." Trương Mộc thẳng thừng tiễn khách.

Cha Trương Mộc còn muốn nói gì đó, thì nữ nhân kia đã nôn nóng mở túi ra xem: "Trời ạ, cha chúng nó lại mà nhìn này, thật nhiều bạc!"

Bên ngoài, Ân Du nhíu mày: "Đây là người nhà của Hồ Nhi à?"

Luân Hồi Kính nói: "Hồ Nhi kiếp này có mệnh quyền quý, ngày sau thăng chức rất nhanh. Chỉ là hắn xuất thân từ một hộ nông dân miền núi, bị cha và mẹ kế ghét bỏ đuổi đi."

"Nương tử hắn có vóc dáng thô kệch, sức lực kinh người, bị dân trong thôn hắt hủi nên gả không được. Cha mẹ hắn vì của hồi môn liền đồng ý đính hôn cho Hồ Nhi. Nhưng mà cô gái này đối với Hồ Nhi thật lòng thật dạ, nếu không có cô ta thì hắn đã chết đói lâu rồi. Hồ Nhi lúc nghèo khó có được một người đối tốt với mình nên cực kỳ trân trọng."

"Hồ Nhi rất trọng tình nghĩa, thật lòng với nương tử, làm tới chức quan Tể tướng cũng chưa từng cưới vợ lẽ."

Ân Du nhìn vào gương. Đám người đi rồi, nương tử Hồ Nhi im lặng, hắn cũng lười giải thích, đi vào nhà tranh rồi che miệng ho nhẹ vài tiếng. Nương tử hắn lại lo lắng chạy tới vuốt lưng, giúp hắn thuận khí.

Ai ngờ Hồ Nhi cầm lấy tay nương tử, ôn tồn nói: "Bình thường nàng đều để ta giữ bạc, có bao nhiêu cũng chẳng chịu hỏi, hiện giờ túi tiền kia có vấn đề cũng không biết sao?"

Nữ tử ngẩn người, Hồ Nhi bèn ôm nàng vào lòng. Dù có cao to hay sức lực lớn hơn người thường đi nữa thì vẫn là một nữ nhân, vóc dáng thấp hơn Hồ Nhi một chút.

"Làm sao ta lãng phí công sức vất vả của nàng được, vất vả cực khổ mới khai khẩn xong mảnh đất, sao có thể đưa cho họ dễ dàng như thế chứ? Số bạc đó là ta bán căn nhà này đi đấy."

"Ta và Trương gia không còn quan hệ gì nữa, hừng đông ngày mai nàng theo ta lên kinh thành đi."

"Tướng công." Nữ tử vừa rồi còn hùng hổ trước mặt đám người Trương gia bây giờ không nhịn được đỏ mắt.

Ân Du mỉm cười: "Thật tốt."

Lát sau hình ảnh trong gương lại thay đổi, Hồ Nhi trúng cử, lên triều, sau đó một đường thăng tới chức Tể tướng. Tận tụy, liêm khiết, được dân chúng vô cùng ngưỡng mộ kính yêu.

Lại xem gia đình họ Trương kia, chưa đến nửa tháng đã tiêu sạch tiền trong tay. Rồi đứa con thứ hai nghiện cờ bạc, vét hết tài sản. Cả gia đình bị chủ nợ đến đòi nhà, phải đi lang thang, màn trời chiếu đất, vì sống sót mà bán đứt cả đứa con gái duy nhất. Cuối cùng, cả bọn lưu lạc dưới chân thiên tử, trở thành ăn mày ven đường, một lần vô tình nhìn thấy Trương Mộc lúc này đã thành Tể tướng - tên tuổi vang dội.

Bọn họ điên cuồng gào thét xông lên nhận người nhà, nhưng chưa kịp đến gần đã bị dân chúng ngăn lại, hung hăng đập cho một trận rồi cảnh cáo: Chớ làm bẩn mắt Tể tướng.

Người Trương gia đặc biệt là cha Trương Mộc vô cùng hối hận.

Hồ Nhi và nương tử hắn nắm tay nhau đi hết cuộc đời, Luân Hồi Kính kể, Hồ Nhi sau khi lên làm Tể tướng đã thi hành cải cách, có công lớn trong việc tạo phúc cho mấy ngàn dân chúng. Những kiếp sau đó trở thành tu sĩ, hắn vẫn luôn gặp may mắn.

Cuối cùng là Chu Tuần.

Sau khi phi thăng Ân Du từng nghe nói tu sĩ vốn là kẻ cùng trời tranh đoạt vận mệnh, không thể chuyển thế, nhưng hắn vẫn mang hi vọng hỏi thử Luân Hồi Kính có biết Chu Tuần hay không, có biết được kiếp sau của người bạn đối xử với hắn rất tốt ở Thất Thập phong kia không.

Ai ngờ, thế mà tìm được.

Trong mặt gương chỉ có một cây trúc xanh biếc, ngạo nghễ đứng thẳng tắp.

Ân Du hỏi thử: "Đây là Chu Tuần sao?"

Luân Hồi Kính: "Đây là Chu Tuần chuyển thế."

Ân Du cảm thấy khó hiểu, Luân Hồi Kính bèn giải thích: "Người thường chết đi có thể lại chuyển thế thành người, còn tu sĩ chết đi cũng không phải không thể chuyển thế, mà bọn họ không thể trực tiếp chuyển thành người thôi. Thân thể tu sĩ hòa vào trời đất, linh hồn thấm vào linh khí, vì mất thân thể mà linh hồn trở nên vô cùng yếu ớt, cho nên rất nhiều linh hồn tu sĩ sẽ bị tan biến ngay lập tức."

"Sau khi Chu Tuần chết, một sợi tàn hồn bám vào nhánh cỏ dại dưới chân. Đó là hắn sau khi chết được chuyển thế lần đầu."

Ân Du không nhịn được lại ngắm nghía cây trúc trong gương, mặc dù cây cỏ sinh trưởng rất lâu, nhưng đã mấy ngàn năm trôi qua, hẳn là hắn đã luân hồi chuyển thế rất nhiều lần.

"Linh hồn tu sĩ chuyển thế vào cỏ cây đòi hỏi phải được nuôi dưỡng trong thời gian rất dài, xem mức độ ngưng tụ linh hồn của hắn, thì hẳn là kiếp sau sẽ được chuyển thế làm người."

Ân Du ở lì trong phòng mấy ngày không ra, hắn dùng Luân Hồi Kính nên biết không ít chuyện. Tỷ như trừ bỏ người hắn quan tâm, hắn còn xem quá trình chuyển thế của Hoa Liên Bạch. Lúc trước khi Ân Du đánh Hoa Liên Bạch chết, hắn đã cố tình dùng thần thức tấn công thần thức của Hoa Liên Bạch, làm linh hồn tên kia bị tổn hại nghiêm trọng. Hoa Liên Bạch sau khi chết vẫn gắng gượng chuyển thế, nhưng linh hồn quá yếu, chỉ có thể chuyển thành mấy thứ dơ bẩn. Kiếp đầu tiên, Hoa Liên Bạch là một con chuột nhắt bị người người đuổi đánh, kiếp thứ hai lại hóa thành con gián.

Khi biết Luân Hồi Kính có thể chiếu ra những sự việc liên quan tới Thanh Huyền, Ân Du càng không chịu ra khỏi cửa lấy một bước.

Không ngờ chuyện ngày đó Thần quân bay xuống tặng Ân Du tín vật đính ước đã truyền từ Ma giới lên Tiên giới.

Mẫu Đơn tiên quân nghe được, nàng cắn khăn tay khóc lóc ở tiên cung mấy ngày mấy đêm, cuối cùng đau lòng quá bèn hóa về nguyên hình vùi mình vào đất, lá cành héo hon ủ rũ.

Trên Tiên giới, chúng tiên quân lén lút bàn tán say sưa, còn Tiên đế thì cả ngày lo lắng cho Thần quân. Hắn vừa nghe nói Thần quân tặng Ân Du một đồ vật nhìn giống như chiếc gương thì biết ngay đó là Luân Hồi Kính.

Kia chính là thần vật đó nha!

Không những thế thần vật kia còn do Thần quân tự tay luyện chế nữa.

Nhưng mà hắn và Thần quân đã ở trên trời tới vài vạn năm, đừng nói tới chuyện vị kia động lòng, ngay cả đổi sắc mặt hắn cũng chưa từng thấy cơ mà.

Thần quân một thân một mình vò võ như vậy, không có ai hy vọng Thần quân tìm được bạn đời hơn Tiên đế. Cho nên Tiên đế rất muốn tác hợp, nhưng mà... Ân Du say mê Thần quân ai cũng biết, nhưng nếu Thần quân không có tình cảm với Ân Du thì chẳng phải là danh dự của Thần quân sẽ bị hủy hoại à? Nếu Ân Du hiểu lầm cho rằng Thần quân lừa gạt tình cảm của hắn thì phải làm sao bây giờ?

Tiên đế ngẫm nghĩ một lát rồi đứng dậy, vội vàng đi tìm Nguyệt Hạ tiên quân.

Bên ngoài đồn đại như thế nào, Thanh Huyền không biết.

Ân Du đi rồi, Thần cung lại khôi phục dáng vẻ xưa kia. Cửu Chuyển Thanh Liên hóa thành một nhóc con vui vẻ ngồi trên lá sen, cặp chân trắng nõn mũm mĩm hào hứng vung vẩy trong làn nước tuyết mới được thay.

Trong viện, Thanh Huyền đang ngồi đọc kinh thư.

Khi chén trà trong tay chạm vào môi, thì ánh mắt đọc kinh thư bỗng thất thần.

"Ồ?"

Nhóc con không biết đã đi tới trước mặt Thanh Huyền từ lúc nào, nó chớp chớp mắt, tay chống đầu, nhìn Thanh Huyền chăm chú.

Thanh Huyền đặt sách xuống, hỏi nó: "Nhìn cái gì?"

Cửu Chuyển Thanh Liên đáp: "Ngài đang cười."

Nó nghiêng đầu đánh giá: "Đẹp."

Đúng lúc này, trận pháp phía ngoài truyền tới tin tức Tiên đế muốn gặp.

Cửu Chuyển Thanh Liên thấy Thanh Huyền hạ khóe môi xuống, liền tiếc nuối xẹp miệng.

"Có chuyện gì thế?"

Tiên đế sờ sờ mũi, biểu tình hơi gượng gạo ngồi trước mặt Thanh Huyền: "Thần quân, ta có một vật muốn cho ngươi xem."

"Ừ."

Tiên đế lấy ra một cái khay ngọc lớn, sau đó lại lấy ra một bình ngọc, từ từ rót nước trong bình vào khay.

"Mời Thần quân xem."

Thanh Huyền khẽ chuyển mắt, nhìn theo ngón tay của Tiên đế, Tiên đế không tự chủ được nín thở, xem mặt nước biến hóa.

"Chẳng hiện ra ai cả."

Trong khay ngọc chỉ có nước, mặt trên soi bóng dung nhan trong trẻo của Thanh Huyền.

Tiên đế cũng không biết cảm giác trong lòng ra sao, hắn thầm nhủ quả nhiên Thần quân nào có dễ động lòng như thế. Tiên đế định cất khay đi thì bỗng thấy đáy khay ngọc trong suốt dần dần hiện ra sắc đỏ.

Hình ảnh Thần quân bị thay thế bởi một nam tử hồng y mắt đen láy, sắc xảo diễm lệ.

"Ân Du?" Thanh Huyền hỏi.

Tiên đế khó tin chỉ vào khay ngọc, lại ngẩng đầu nhìn Thanh Huyền, sau đó lại liếc xuống: "Thần, Thần, Thần quân, ngươi thật sự động lòng ư?"