Con Nối Dõi

Chương 5




Tôi đứng thẳng dậy đợi Trực đi đến, anh dừng trước mặt tôi, vì đi quá nhanh nên giọng cũng lạc đi hẳn:

- Sao em đi khám một mình? Anh đã dặn là đợi anh về anh đưa em đi mà.

Tôi nhìn anh, môi mím chặt:

- Em ra máu nên...

- Ra máu? Em đã khám chưa? Có sao không? Em và con có chuyện gì không?

Thấy anh hỏi gấp liên tục như vậy, tôi cũng không che giấu mà trả lời luôn:

- Bác sĩ nói... không tốt lắm...

Chị Duyên đứng sau lưng anh nãy giờ, bây giờ mới khẽ lên tiếng:

- Em khám rồi đúng không? Bác sĩ cho về nhà nghỉ ngơi phải không?

Tôi không trả lời mà chỉ gật gật. Thấy tôi gật đầu, chị Duyên dịu giọng nói tiếp:

- Ừ, vậy Trực... em đưa em ấy về đi, chị vào hỏi thăm tình hình của em ấy rồi nói cho em biết sau. Sức khỏe Hoà quan trọng hơn, có gì gặp nhau ở nhà.

- Vậy chị giúp bọn em, em đưa vợ em về trước.

- Ừ đi đi, chạy xe cẩn thận.

Chồng tôi nắm lấy tay tôi, anh vừa kéo tay tôi vừa dùng giọng dịu dàng để nói:

- Đi, anh đưa em về nhà.

Đi theo anh ra xe, ngồi vào trong xe, anh giúp tôi thắt dây an toàn rồi mới cho xe chạy. Chạy ra khỏi cổng bệnh viện, anh mới khẽ hỏi:

- Bác sĩ nói thế nào? Có chỗ nào không tốt à em?

Tôi gật đầu, trả lời không chút giấu giếm:

- Em có tử cung hai sừng nên chuyện mang thai không tốt lắm. Bác sĩ nói... có nguy cơ sẩy... thai cao...

Không gian trong xe đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ, tôi không quay sang nhìn anh nên cũng không biết biểu cảm của anh trông như thế nào. Chỉ thấy anh im lặng không trả lời, tiếng thở ra có chút nặng nề hơn bao giờ hết. Mãi lát sau, tôi mới nghe anh cất tiếng, vẫn là dùng giọng điệu dịu dàng hết mức để nói cho tôi nghe:

- Cũng là có nguy cơ thôi mà... không nhập viện theo dõi thì là ổn rồi. Em đừng lo quá, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.

Tôi không trả lời, không khí trong xe một lần nữa lại rơi vào trầm mặc. Cả tôi và anh đều có những suy nghĩ của riêng mình, chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ...

Tôi ngước mắt nhìn về cửa sổ bên cạnh, bàn tay nhỏ cũng khẽ đặt lên bụng mình... cục cưng à... con đừng bị làm sao con nhé!

................

Về đến nhà, mẹ chồng tôi đã đợi sẵn ở cửa. Thấy tôi đi vào, bà lo lắng hỏi gấp:

- Hoà, mẹ nghe chị bếp nói lại... con có sao không? Khám thế nào rồi?

Tôi nhìn bà, chuyện này cũng không biết nói làm sao... thôi, nếu khó quá thì để chồng tôi giải quyết là được.

- Cũng không có gì đâu mẹ... con lên phòng nghỉ chút nha, bác sĩ nói nên nghỉ ngơi nhiều một chút.

- Ừ ừ, lên nghỉ đi, mẹ dặn chị bếp nấu canh cho con.

Tôi cười nhẹ gật đầu với bà rồi nháy mắt ra hiệu cho chồng tôi một cái. Anh cũng như hiểu ý, liền gật đầu đáp lại tôi.

Lên trên phòng, mẹ ruột tôi liền gọi đến, tôi cũng không dám nói quá nhiều về chuyện tử cung hai sừng. Tôi chỉ bảo với bà là sức khoẻ tôi hơi yếu cần được nghỉ ngơi nhiều hơn. Nghe tôi nói vậy, mẹ tôi lại khóc lu loa rồi cứ đòi lên đây chăm sóc cho tôi. Tôi phải nói hết lời rồi cả gọi điện cầu cứu anh hai thì mẹ tôi mới thôi không đòi lên với tôi nữa.

Tắt điện thoại, trong lòng tôi lại thấy ngổn ngang trăm bề. Tôi rất nhớ mẹ, nhớ gia đình, một nửa muốn mẹ lên, một nửa lại không muốn. Thân con gái... lúc mệt mỏi nhất... chẳng phải là muốn được mẹ quan tâm vỗ về hay sao?

Chắc là do trong thuốc dưỡng thai có thuốc giúp dễ ngủ nên tôi nằm một chút là ngủ luôn một giấc đến chiều. Lúc tôi dậy đã thấy Trực ngồi trong phòng, không biết anh ấy đang làm gì, chắc là đang lướt điện thoại.

Thấy tôi tỉnh, anh ấy bỏ điện thoại qua một bên rồi đi đến chỗ tôi:

- Ngủ một chút thấy khỏe hơn chưa?

Tôi gật gật, ngáp ngắn ngáp dài vài cái:

- Có, ngủ giấc dài thấy khỏe ghê.

- Thì anh đã nói là không sao rồi mà, thấy đói bụng chưa, anh xuống bếp đem canh lên cho em nha?

Tự dưng nghe đến đồ ăn, bụng dạ tôi cứ cuồng cuộn lên không chịu được. Vuốt vuốt ngực mấy cái, tôi lắc đầu:

- Thôi lát nữa hãy ăn, em không thấy đói.

Chồng tôi ngồi xuống bên cạnh tôi, anh nói:

- Phải ăn chứ, lỡ con đói thì sao?

Ờ... cũng phải, nếu tôi không ăn uống đúng giờ đúng giấc, con tôi đói thì làm sao? Tôi thực lòng rất muốn sinh một đứa trẻ bụ bẫm đó.

Nghĩ nghĩ tôi miễn cưỡng gật đầu vì con:

- Vậy ăn... nhưng ăn ít thôi... em thấy hơi nhạt miệng á.

- Oke, anh biết rồi.

Tôi ngồi trên giường, nhìn anh đưa tay ra dấu oke, miệng thì cười tươi rói mà khiến lòng tôi dễ chịu hơn được chút. Đúng là người ta nói không sai mà, lấy một anh chồng đẹp trai, mặc dù không giúp no bụng được nhưng mà nhìn anh ấy mỗi ngày cũng khiến tâm tình dễ chịu hơn hẳn. Lời quá rồi!

Đợi 5 phút sau, Quân Trực tay cao tay thấp bưng lên một mâm đầy thức ăn. Tôi lúc này đã rửa mặt đánh răng xong xuôi, chỉ chờ đồ ăn được dâng tới là xơi ngay. Ấy vậy mà khi anh vừa đặt mâm cơm xuống bàn, tôi ngửi được mùi thịt nấu canh liền nôn khốc nôn tháo oẹ lên oẹ xuống liên tục. Hai tay bịt kín miệng, sợ là sẽ nôn xuống sàn nhà nên tôi đứng dậy rồi chạy thật nhanh vào phòng tắm. Đứng trước bồn rửa tay, tôi nôn đến mật xanh mật vàng, nôn đến mức bụng cũng quặng lên vài cái rồi mới chịu ngưng.

Quân Trực cũng hoảng theo tôi, thấy tôi chạy vào phòng tắm, anh cũng nhanh chân chạy theo. Một tay anh vỗ lưng cho tôi, một tay thì bịt mũi, anh nói bằng giọng khàn khàn khó nghe:

- Em... nôn hết chưa? Muốn nôn nữa không?

Tôi mới ngừng nôn, nghe giọng anh kỳ kỳ liền quay sang nhìn thử. Vãi đạn, tự dưng thấy bộ mặt bịt mũi kỳ thị của anh, tôi chẳng hiểu sao lại cúi đầu nôn tiếp. Trong bụng chẳng còn cái quái gì nhưng mồm thì cứ nôn ra tới tấp, thức ăn không có mà nước cũng không còn.

- Sao lại nôn nhiều như thế... trước kia có đâu?

Tôi nghe anh nói lại khẽ quay sang nhìn anh lần nữa, vừa nhìn thấy mặt anh thì bụng tôi lại quặng lên, cổ họng cứ nhợn lên nhợn xuống rồi nôn tiếp. Phải tới ba bốn lần như vậy, tôi chịu hết nổi đuổi anh ra khỏi phòng tắm thì bụng dạ tôi mới đỡ hơn được chút.

Thôi cho tôi rút lại lời nói khi nãy, lấy chồng đẹp trai cũng chẳng được tích sự gì đâu!

Nôn hết ra, chân tôi đi cũng chẳng còn vững, chả hiểu sao trước kia khỏe như trâu, bây giờ lại bắt đầu... nghén.

- Đã đỡ hơn chưa em?

Nghe tiếng anh hỏi, thấy mặt anh nhìn, bụng tôi lại cồn cào khó chịu. Chui tọt vào trong chăn, tôi hậm hực trả lời:

- Đỡ rồi.

Anh đi đến bên giường, cau mày nhìn tôi:

- Em ăn chút gì đi... nôn hết ra thì còn gì trong bụng đâu.

Nôn xong đã mệt, nghe anh nói tôi càng mệt hơn, chưa bao giờ tôi sợ đồ ăn như bây giờ, nghe đến ăn là thấy hoảng.

- Thôi đừng đừng... em không ăn được... anh bưng cơm xuống đi... em nghe mùi lại nôn nữa bây giờ.

Quân Trực nhìn tôi, mặt anh hiện lên vẻ khó xử:

- Nhưng mà... sáng giờ em chưa ăn gì...

Tôi phẩy tay:

- Đem xuống đi... lát em ăn sau... đi đi...

Khuyên bảo tôi hết lời mà tôi nhất quyết không ăn là không ăn, hết cách anh đành bưng mâm cơm đi xuống bếp. Thấy anh chuẩn bị đi, tôi liền chui ra khỏi chăn, hí hí mắt khẽ nói:

- Này...

Nghe tôi gọi lại, anh hí hửng trả lời:

- Sao? Em muốn ăn hả?

Tôi lắc đầu đến sợ:

- Không không...

- Vậy... em muốn ăn cái gì khác hả?

Tôi nhìn anh, nhỏ giọng nói:

- Không có, em chỉ muốn hỏi là anh xuống bếp rồi... có lên đây nữa không?

Nghe tôi hỏi thế, mặt anh đờ ra giây lát rồi lại tủm tỉm cười:

- Lên chứ, em đang mệt anh lên để chăm sóc...

Anh chưa nói hết câu, tôi đã chặn ngang họng anh lại:

- Đừng... anh đừng lên... tốt nhất là anh ở luôn dưới nhà đi... đừng lên nữa.

Quân Trực ngẩn người ra nhìn tôi, mặt anh không khác cái đít nồi nấu củi là bao.

- Sao... sao em lại...

Thấy anh có chút buồn bã, tôi liền giải thích rõ ràng:

- Em nhìn anh... em lại muốn nôn. Nếu không có chuyện gì... anh cứ ở dưới luôn đi... không cần lên vội đâu. Em nôn như thế... em sợ lắm.

Một giây... hai giây rồi ba giây trôi qua... gương mặt soái ca của chồng tôi ngày càng đen thui héo hon như cỏ úa. Anh sụ mặt, giọng buồn bã:

- Ừ, anh biết rồi, có gì cần em nhớ gọi anh.

- Dạ vâng.

Thấy tôi ngoan ngoãn dạ vâng, anh liền lủi thủi bưng mâm cơm đi xuống bếp. Thấy anh như vậy, tôi vừa thấy tội vừa thấy buồn cười. Cục cưng trong bụng tôi cũng nghịch quá rồi, nghén gì không nghén lại nghén... ba của nó. Chịu, bà đây hết cách!

Công nhận là không nhìn thấy mặt anh, tôi ăn cũng dễ chịu hơn một chút. Khi nãy đói quá, tôi làm liên tục mấy cái bánh trứng, mặc dù không cảm nhận được mùi vị gì nhưng đỡ hơn là ngửi mùi đã nôn. Ăn xong, tôi uống thuốc rồi leo lên giường đọc sách, định là đọc sách thôi nhưng không ngờ lại ngủ thêm một giấc nữa. Đến lúc tôi tỉnh dậy lần thứ hai, trời bên ngoài đã sụp xuống tối om.

Lò mò ngồi dậy, Quân Trực thấy tôi tỉnh, anh liền quay sang nhìn tôi. Đang còn ngái ngủ mà nhìn thấy anh, tôi lập tức tỉnh hẳn.

Mẹ ơi, anh kiếm đâu ra mặt nạ chó husky đáng yêu như vậy vậy nhỉ?

Tôi bước xuống giường rồi đi nhanh đến chỗ anh, tôi thích thú quên luôn cả khó chịu. Vừa sờ vào mặt nạ tôi vừa hỏi:

- Anh tìm ở đâu vậy? Dễ thương quá đi.

Quân Trực cười lớn, anh chỉ chỉ vào mặt nạ:

- Thích không? Anh vừa đi săn lùng mua cho em đó.

Tôi gật đầu lia lịa:

- Thích, em thích Husky lắm, mua cho em một cái nữa. Mà có lễ hội hóa trang hả? Em nhớ chưa tới mùa Halloween mà.

Anh nhìn tôi, giọng rất tươi:

- Em mua làm gì? Em nhìn mặt anh bị nghén nên anh mới mua mặt nạ đeo vào chứ anh có bị nghén mặt em đâu. Như vậy thấy oke chưa, sau này anh ở nhà, anh sẽ đeo cái mặt nạ này vào để em không nôn nữa. Nhìn em nôn như vậy, anh thấy đau ruột dùm em.

"Lộp bộp", tiếng cõi lòng tôi xao xuyến kêu lên. Hóa ra là vì tôi nhìn mặt anh muốn nôn nên anh mới phải cực khổ như vậy. Mặt nạ cún Husky nhìn thì dễ thương chứ đeo mãi mặt nạ thì chịu làm sao được?

Tôi nhìn anh, tự dưng lại nghiêm túc hỏi một câu:

- Sao anh tốt với em quá vậy?

Vì anh đeo mặt nạ nên tôi cũng không biết là anh đang vui hay đang buồn, tôi chỉ nghe được giọng anh nhàn nhạt:

- Anh tốt với vợ con anh chứ có tốt với ai đâu mà em hỏi.

Tốt với vợ con anh...!

- Nhưng... bọn mình không yêu nhau?

Chắc là thấy khó chịu, anh liền buông mặt nạ xuống, giọng anh hiền hòa:

- Không yêu nhưng là người một nhà, em là người thân của anh... anh không tốt với người thân của mình thì tốt với ai nữa?

Anh nói cảm động quá, đúng quá nhưng mà...

- Oẹ... oẹ...

- Hoà, lại nôn nữa hả?

Tôi gật gật rồi lại đi nhanh vào phòng tắm, chả hiểu sao nhìn mặt anh lại muốn nôn, thật là cản không được mà. Đang lúc cảm xúc dâng trào thì lại tụt hứng, chán chả buồn nói tới.

Thôi, tầm này soái sủng gì nữa, không nôn là may rồi.

_______________

Kể từ hôm đó, tôi cứ hễ thấy mặt "mộc" của chồng tôi là lại nôn điên nôn khùng. Quân Trực cũng thuộc top đàn ông thương vợ bầu bí nghén ngẩm. Anh ở nhà thì đeo mặt nạ Husky ngáo ngơ, chỉ khi nào đi đâu ra đường thì anh mới tháo ra không đeo nữa. Hôm qua anh còn vui vẻ chụp một tấm ảnh đang đeo mặt nạ Husky rồi đăng lên facebook cá nhân có gắn thẻ tôi vào với dòng trạng thái "Khi vợ nghén mặt chồng".

Nhìn tấm ảnh được hơn một nghìn lượt thích mà tôi dở khóc dở cười, bình thường tôi đăng ảnh chả khi nào vượt qua hai trăm lượt thích, ấy thế mà anh lại được hơn một nghìn. Đúng là soái ca Cơ Phó của tàu bay, đăng cái ảnh vu vơ cũng hơn một nghìn lượt thích, tôi nghĩ... chắc chắn là chồng tôi thuê gói hack like. Đúng thế! Chắc chắn là như thế, không lệch đi đâu được.

________________

Chuyện thai yếu, tôi nghĩ là mẹ chồng tôi cũng biết rồi. Chuyện này cũng không thể giấu được bà, chỉ là tôi không biết nên nói với bà như thế nào mà thôi. Về đây làm dâu không bao lâu, một ngày tôi nói với bà không quá nhiều, nếu bà không mắng tôi thì tôi lại càng ít giao tiếp với bà hơn nữa. Cũng không dễ dàng gì tâm sự được với mẹ chồng như mẹ ruột, cứ mở mồm ra là thấy vướng vướng đâu đó rồi. Haiz, tôi cái gì cũng được, chỉ riêng chuyện mẹ chồng nàng dâu là mãi mà không được.

Tôi xin nghỉ học ở trường để dưỡng thai, để xem tình hình sức khỏe thế nào, nếu vẫn không tốt chắc có thể là tôi sẽ bảo lưu kết quả rồi đợi đến khi sinh con xong, tôi sẽ sắp xếp đi học lại. Việc học là việc cả đời, còn con cái mới là chân lý quan trọng nhất đối với người làm mẹ.

Mẹ ruột tôi thì không rõ chuyện thai yếu nhưng anh hai tôi thì rất rõ. Từ hôm qua đến giờ, anh đèo mẹ đi chùa xin lộc bình an cho mẹ con tôi. Mẹ còn gửi từ quê lên trứng gà ta rồi bồ câu cho tôi tẩm bổ, mới khi nãy nhà xe đến nên chồng tôi ra đón nhận đồ rồi. Đúng là không gì bằng nhà ngoại, cái gì cũng chăm cho con gái.

Quân Trực không có nhà, tôi lại thèm mì gói nên là tự thân xuống bếp lấy mì rồi nấu. Chị bếp thấy tôi muốn ăn mì, dứt khoát không cho tôi tự nấu mà để chị nấu cho. Nấu xong lại tranh phần đem lên phòng cho tôi mà tôi thì lại không muốn phiền đến chị nên cũng dứt khoát không đồng ý. Bầu thì bầu nhưng tay chân vẫn lành lặn, cái gì làm được thì làm chứ ỷ vào người khác mãi thì sau này làm sao chăm được con.

Chị bếp hết cách nên để tôi tự đem mì lên phòng, chị còn tặng kèm cho tôi hộp sữa óc chó hạnh nhân uống cho đủ chất. Kể ra thì chị bếp tốt với tôi lắm, chắc là do cùng quê nên có tình đồng hương.

Tôi bưng bát mì lên phòng, lúc đi ngang phòng mẹ chồng tôi, trùng hợp sao cửa phòng bà lại không đóng kỹ cửa. Từ trong phòng, tôi nghe được giọng bà không vui phát ra.

- Dì nghe thằng Trực nói rồi, dì cũng biết là con Hoà bị doạ sẩy. Còn chuyện tử cung hai sừng... con không nói thì chắc dì bị tụi nó giấu cho lú.

Có tiếng đáp lại, giọng này là giọng của chị Duyên.

- Tử cung hai sừng cũng không phải là không tốt, vẫn có người mang thai rồi sinh được con khỏe mạnh đó dì. Bây giờ chỉ hy vọng cho em bé trong bụng Hoà yên ổn qua 4 tháng là được, khả năng sinh non cao nhưng vẫn nuôi được mà.

- Thằng Trực chắc là nghe lời con Hoà giấu dì chuyện tử cung dị tật của con Hoà. Nếu nó nói thiệt với dì thì dì cũng không ghét bỏ gì đâu, có gì cứ nói chứ dấu giếm làm gì. Nghĩ tới dì càng thấy bực, thằng Trực đó giờ chưa có nói dối dì cái gì bao giờ.

Tôi đứng ngoài cửa, trong lòng nao nao khó chịu vô cùng, tô mì trên tay vẫn bốc khói nghi ngút...

- Con tưởng là Trực nói với dì rồi nên con mới giải thích cho dì về tử cung hai sừng để dì đỡ lo. Nếu biết là Trực giấu... con đã không nói. Dù gì cũng tội cho bé Hoà, dị tật bẩm sinh con bé cũng đâu muốn. Dì cũng đừng giận, bất đắc dĩ Trực mới làm vậy thôi, dì cũng biết cậu ấy thương vợ mà.

Mẹ chồng tôi giọng điệu càng lúc càng hậm hực:

- Nó thương vợ nhưng cũng phải nghĩ đến mẹ của nó, nó là một tay dì cực khổ nuôi lớn... Mà thôi đi, con Hòa tử cung hai sừng, ba sừng gì cũng được, đều là dị tật không giống người ta. Quan trọng là cái thai của nó... nếu đúng như con nói... cái thai này coi như bỏ.

Bỏ? Bỏ là bỏ làm sao?

- Ấy dì, còn nước còn tát, chị Liên cũng không có quyết định đình chỉ thai nghén. Cái này cũng dựa vào duyên trời thôi, qua bốn tháng thì em bé giữ được.

- Hừ! Giữ được nhưng sinh non cũng tốt lành gì, dì thấy... nếu không đẻ được thì bỏ mẹ nó đi. Con Hoà mông nhỏ eo nhỏ, đẻ đái làm sao được như người ta, dì...

Mẹ chồng tôi còn nói tiếp nhưng tai tôi đã không còn nghe được gì nữa rồi. Bàn tay bưng bát mì run run, cả người cũng run lên vì giận. Bà ấy lấy tư cách gì bàn về sống chết của mẹ con tôi? Người làm bà nội phát ngôn như vậy thì đủ tư cách?

Tôi cúi đầu nhìn bát mì trên tay rồi thẳng tay thả bát mì xuống sàn nhà. Tiếng bát sứ va vào sàn nhà vỡ ra từng mảnh, những cọng mì cũng theo đó mà vươn vãi rơi đủ hướng. Mùi thơm của mì ăn liền vẫn bốc lên cao nhưng mà... bẩn rồi... không ăn được nữa.

Nghe tiếng đổ vỡ, mẹ chồng tôi với chị Duyên cùng chạy ra. Thấy tôi đứng đó cùng bát mì vỡ dưới sàn nhà, cả mẹ chồng tôi và chị Duyên dường như cũng hiểu ra được chuyện gì...

Tôi nhìn hai người họ rồi cúi người ngồi chồm hỗm xuống sàn nhà, tôi vừa nhặt những mảnh bát vỡ vừa nói:

- Con xin lỗi, đang ngủ thấy đói quá nên con đi nấu mì ăn, đi đến cửa phòng mẹ tự dưng lại choáng váng làm rơi bát mì. Biết vậy, con đã kêu anh Trực đi theo cùng... con vụng về quá.

Nghe đến tên chồng tôi, mặt mẹ chồng tôi hơi tái tái, chị Duyên cũng giống như là ngượng ngùng. Thấy vậy, tôi lại cười nhẹ, nói như bâng quơ:

- Mẹ với chị Duyên nói gì nãy giờ... một chữ con cũng không có nghe... mẹ với chị yên tâm. Thôi, con đi lên phòng, anh Trực không cho con đi lung tung vì sợ ảnh hưởng đến em bé. So với con, đứa bé này còn quan trọng hơn rất nhiều.

Nói rồi tôi liền đứng dậy rồi quay sang cười nói với chị Duyên:

- Chị, chị nói chị bếp dọn giúp em, em thấy mệt quá... em lên phòng trước.

Chị Duyên mặt sượng ngắt, chị ấy nhìn tôi rồi gật đầu trả lời:

- Ừ em lên phòng nghỉ ngơi đi, để chị dọn cho.

- Dạ.

Nói rồi tôi quay người đi lên phòng, đi chưa được mấy bước, tôi đã nghe giọng chị Duyên với tới:

- Hoà nè, dì với chị không có ý gì đâu... mọi người đều mong mẹ con em khỏe mạnh. Chỉ là ngộ nhỡ...

Tôi xoay người, cố nén cơn giận trong lòng mình, tôi nhìn mặt hai người bọn họ mà đáp trả:

- Ngộ nhỡ... chỉ cần mẹ không nói gì thì không có ngộ nhỡ.

Mặt chị Duyên càng lúc càng cứng nhắc, mặt mẹ chồng tôi cũng không khá hơn là bao.

- Em biết là mẹ em không có ý đó mà, con của em thì cũng là cháu nội của bà...

Tôi cười khinh trong lòng một cái, hai tay siết chặt giấu sau ống quần, tôi cười tươi rói như không có chuyện gì xảy ra.

- Dạ em biết mà, em biết là mẹ thương mẹ con em nhiều lắm.

Mẹ chồng tôi im lặng nãy giờ, giờ mới lên tiếng xoa dịu tình hình:

- Vậy... vậy tốt rồi, con lên phòng nghỉ ngơi đi, có gì thì kêu mẹ với chị.

Tôi gật đầu, ngoan ngoãn như đứa trẻ hiểu chuyện.

- Dạ.

Xoay người, môi tôi nở nụ cười bất mãn khinh rẻ nhất mà tôi từng cười. Bà nội sao? Bà nội mà trù ẻo cháu mình thế à?

Ghim, tôi ghim những câu nói đó đến suốt cả cuộc đời!