Con Nối Dõi

Chương 1: Con của ai?




Tôi 23 tuổi, hai tháng trước vừa mới hủy hôn với người yêu cũ thì hai tháng sau lại bất ngờ làm lễ cưới với chồng hiện tại. Ai cũng ngỡ ngàng trước đám cưới của tôi, đến tôi còn ngỡ ngàng không dám tin vào cuộc sống hiện tại của chính mình nữa là.

Lúc biết tin tôi đi lấy chồng, mẹ tôi cứ khóc suốt thôi. Sáng khóc, trưa khóc, chiều lại tiếp tục khóc, đến cả ăn cơm mà mẹ tôi cũng không cầm được nước mắt. Bà sợ là tôi không biết làm dâu, bà cũng sợ mẹ chồng tôi không đối xử tốt với con gái cưng của bà. Mẹ tôi từng không đồng ý chuyện tôi lấy chồng gấp nhưng dưới uy quyền của ba tôi, dù bà có không đồng ý thì cũng không làm gì được. Ba tôi rất thương anh em bọn tôi, đặc biệt là tôi, ba lại càng thương hơn rất nhiều vì tôi là thân con gái. Nhưng với tình hình hiện tại của tôi bây giờ, ba chắc là không còn sự lựa chọn nào khác nữa, tôi nghĩ là ông đã rất khổ tâm trong lòng...

Tính luôn hôm cưới rồi cả hôm nay, cái bầu của tôi cũng hơn bảy tuần tuổi. Cái bụng vẫn phẳng lì không có tí gì giống mấy bà bầu cả, tôi vẫn ăn uống sinh hoạt đi đứng bình thường, đến cả nghén giống mọi người cũng chẳng có. Đám bạn xung quanh không ai nghĩ là tôi có bầu cả, bọn nó chỉ nghĩ là do tính tôi ngang tàng lại u uất chuyện thằng chó người yêu cũ nên mới quyết định như vậy. Chỉ riêng hai đứa bạn thân là biết chuyện tôi có bầu, mà bọn nó cũng kín miệng, tôi không thích công khai nên hai đứa nó cũng không dám nói với ai.

Kể về chồng tôi một chút, anh ấy là dân trong ngành... À ngành ở đây là ngành hàng không chứ không phải ngành "baylak" như mọi người hay nghĩ đâu. Tôi quen anh trong tiệc sinh nhật của anh trai mình, lần đó cả đám bạn nữ của anh trai tôi đều bị anh làm cho "rụng hết trứng". Tôi thì có bạn trai rồi nên cũng không quá để tâm, sau này khi chia tay bạn trai, tôi vô tình gặp anh ở thành phố, tôi và anh vẫn giữ mối quan hệ tốt cho đến khi sự cố xảy ra.

Năm nay lão công nhà tôi cũng gần 30 rồi, nhìn tuổi thì cũng hơi cao nhưng được cái vẫn còn soái ca phong độ, hàng họ ngon lành chán. Đáng lý anh ấy vẫn sẽ tự do bay nhảy như cái công việc của anh đang làm nhưng xui cho anh, đang yên đang lành lại thả "đạn" trúng đích làm gì cho mang gông vào cổ. Bọn tôi cưới nhau không phải vì yêu nhau mà là vì đứa bé trong bụng của tôi, kết quả từ lần nhào lên lộn xuống không kịp chuẩn bị "áo mưa".

Hôm đó tôi hẹn anh đi ăn để trả công cho anh vì mua giúp tôi cái vòng tay mà tôi thích. Tôi thì hơi say, không say quá mức nhưng cũng không còn tỉnh táo để ngăn cản dục vọng trong người mình lại. Chồng tôi cũng say nhưng được cái vẫn tỉnh táo hơn tôi rất nhiều. Sau khi nhậu nhẹt ở quán xong, anh ấy đưa tôi về phòng trọ của tôi nhưng trời xui đất khiến thế nào mà tôi lại để mất chìa khóa phòng. Để không phiền hà đến bà chủ nhà trọ, lão ấy lại bế tôi về chung cư mà công ty thuê riêng cho lão. Rồi chuyện gì đến cuối cùng cũng đến, tôi thế là bị ăn sạch sành sanh. Tôi còn nhớ mang máng trong cơn kích tình, tôi e ngại hỏi anh ấy thế này.

"Anh không... có bao... lỡ có bầu thì thế nào?"

Chồng tôi nhìn tôi, trên môi là ý cười thích chí:

"Đẻ đi anh nuôi, miễn là con của anh thì anh không ngại."

Tôi "ồ" lên một tiếng rồi vẫn cho anh làm tiếp những chuyện phía sau. Chỉ có điều cái câu "đẻ đi anh nuôi" của anh thì tôi lại không mấy tin tưởng cho lắm. Đàn ông có tiền, có sắc, có địa vị như anh thì dại gì để cho "tình một đêm" của mình có thai. Mà tôi cũng không nghĩ là tôi và anh lại một phát ăn ngay, một lần lăn lộn, về nhà... có thai.

Gọi anh là chồng, nghe thì thân mật thế thôi chứ giữa bọn tôi ngoài có chung một đứa bé ra thì chẳng có gì nữa. Tôi không yêu anh, anh cũng không có tình cảm với tôi, bọn tôi cưới nhau về nhưng cuộc sống của vợ chồng bọn tôi vẫn như lúc còn độc thân. Anh bay những chuyến bay trong nước xa nhà, tôi thì vừa học vừa làm, thi thoảng anh gọi tôi hỏi thăm tình hình sức khỏe. Anh bay xa nhà, tôi cũng không nhớ anh, chỉ có anh là nhắn tin hỏi con có ngoan không, sức khỏe của tôi có ổn không.Thật ra tôi nghĩ, anh rất để tâm đến con của chúng tôi, rất muốn đứa bé ra đời. Cũng vì muốn có con nên điềm nhiên anh vẫn sẽ quan tâm đến tôi nhiều hơn một chút vì tôi là mẹ của con anh.

Thật ra thì tôi cũng không ép anh phải lấy tôi vì tôi có bầu đâu. Tôi lớn rồi, 23 tuổi ở quê tôi mấy đứa bạn đã một nách hai ba đứa con, tôi có con ở tuổi này cũng không gọi là quá sớm. Tôi không giàu có nhưng tiền tiết kiệm lúc đi làm với tiền để dành lấy chồng vẫn đủ cho tôi nuôi con tôi đến khi nó được một tuổi. Chỉ là khi biết tin mình có bầu, tôi muốn cho ba nó biết là con nó đã có mặt trên đời này. Còn ba nó có muốn nhận con hay không, chuyện đó tôi không nghĩ là quan trọng.

Thế nhưng khác với những gì tôi suy nghĩ, chồng tôi không hỏi gì nhiều mà chỉ bảo tôi ở yên ở phòng trọ, anh bay về sẽ đến gặp tôi giải quyết. Nghe đến hai từ giải quyết, tôi bắt đầu ngửi thấy mùi "tra nam", tôi cũng có nhắn tin bảo anh không cần phải giải quyết, tôi không bắt anh chịu trách nhiệm. Mãi hai ba ngày sau, nửa khuya tôi đang ngủ thì anh lại thình lình xuất hiện trước cửa phòng trọ của tôi. Trên người anh vẫn mặc nguyên bộ đồng phục của cơ phó, mặt mũi có chút bơ phờ nhưng gương mặt vẫn rất có sức hút. Anh bước vào phòng rồi bảo tôi cho anh xem kết quả khám thai. Tôi mặc dù không thích nhưng vẫn lấy cho anh xem, trên giấy tờ cũng không có hình ảnh gì rõ ràng vì thai còn bé quá chưa vào làm tổ trong tử cung. Anh nhìn nhìn ngắm ngắm, mắt mở to nghiên cứu các kiểu, miệng đọc lầm bầm kết quả xét nghiệm máu. Nhìn nhìn một hồi, anh mới chịu ngước mặt lên nói chuyện với tôi. Ấy mà câu đầu tiên anh hỏi lại làm cho tôi giật mình cứng người mất mấy phút, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy bàng hoàng.

"Lấy anh đi, tuần sau mình cưới!"

Trong lúc tôi vẫn đứng đực mặt ra nhìn anh thì anh đã gọi điện thoại về cho mẹ chồng tôi thông báo tình hình. Tiếp theo đó, anh gọi cho anh hai tôi rồi từ chỗ anh hai, anh gọi thẳng cho ba tôi. Và kết quả cuối cùng, bọn tôi lấy nhau sau hai tuần kể từ khuya hôm đó.

Đám cưới siêu gấp nhưng mọi thứ vẫn được chuẩn bị đầy đủ và chu đáo. Tôi lên xe hoa về nhà chồng trong sự ngỡ ngàng của mọi người, đặc biệt là chú rể không phải là người đã cùng tôi làm lễ ăn hỏi mấy tháng trước. Thiệt tình... chuyện thật cứ như trong phim.

Cưới nhau, sống cùng nhau nhưng bọn tôi vẫn giữ cuộc sống rất riêng cho mình. Tôi tôn trọng anh và anh cũng thế, bọn tôi phải thực hiện nghiêm túc các nghĩa vụ của một cặp vợ chồng. Vì là không yêu nhau nên tôi không ép anh bỏ cái tình đào hoa vốn có của mình, chỉ cần anh đừng để con của tôi có em rơi em rớt ở đâu là được. Tạm thời là như thế, nếu sau này bọn tôi phát sinh tình cảm thì bàn lại sau. Tôi ra quy định như thế, hai đứa bạn tôi nghe xong liền bảo tôi bị đần à mà cho chồng tự do trai gái. Thế nhưng bọn nó lại không nghĩ đến việc chồng tôi là cơ phó của tàu bay, cơ bản là anh có bao giờ ở yên ở nhà đâu. Hôm nay anh ở chỗ này, mai anh đã bay đến chỗ khác, dù tôi có thần thông quảng đại đến mức nào cũng không quản lý anh được. Với lại, nếu anh có trách nhiệm với mẹ con tôi, anh sẽ không làm chuyện có lỗi với tôi. Thay vì cấm đoán thì tôi nên để anh nhận ra được chân lý chuẩn mực trong hôn nhân, việc tự mình nhận ra sẽ tốt hơn là bị người khác ép buộc.

Suy cho cùng, bọn tôi là hôn nhân không có tình yêu, cứ rộng rãi mà đối đãi với nhau. Nếu có duyên sẽ sống cùng nhau đến trọn đời, mà nếu không có duyên... cũng sẽ không để lại ấn tượng xấu trong lòng nhau!

_____________

Trên đường đi học về thì mưa to vì sợ ướt mưa bị cảm lạnh nên tôi trú mưa ở siêu thị gần đó rồi mới về nhà. Về đến nhà, mẹ chồng tôi đang ngồi xem phim trong phòng khách, thấy tôi về, bà liền tắt tivi rồi quay sang có ý trách tôi.

- Con đi đâu mà giờ mới về? Bình thường 6 giờ đã về, hôm nay gần 8 giờ mới về tới nhà?

Tôi đi đến ngồi xuống ghế, nhỏ nhẹ trả lời:

- Dạ trời mưa, con ghé ngang siêu thị trú mưa rồi sẵn tiện ăn gà rán rồi mới về nhà...

- Có bầu sao lại ăn đồ ăn đông lạnh, con không thương con của con hả?

Mẹ chồng tôi mắng, tôi không muốn phản bác lại bà nên cũng không trả lời. Thấy tôi cúi mặt, mẹ chồng tôi lại tiếp tục lên tiếng trách móc:

- Thằng Trực bay xa nhà, con đang có bầu đi lung tung lỡ có chuyện gì thì sao? Nếu cái chân cứ đi không biết điểm dừng... vậy thì nghỉ học đi, ở nhà dưỡng thai cho đàng hoàng. Chồng con cũng không phải người nghèo khổ gì mà bắt con phải đi làm kiếm cơm, nghỉ học đi.

Tôi ngước mắt lên nhìn bà, lần này lại phải tranh cãi.

- Mẹ, con vẫn rất khỏe mà, bác sĩ cũng nói có bầu nên đi lại làm việc cho sau này dễ sinh. Với lại, con có đi linh tinh đâu ạ, hôm nay vì trời mưa nên con mới về trễ một chút...

- Hôm trước thì đi ăn với bạn, hôm nay thì trời mưa rồi ngày mai ngày mốt thì thế nào? Mẹ cũng không muốn con ở nhà đâu, mẹ chỉ muốn tốt cho cháu nội của mẹ. Chuyện học hành của con, mẹ sẽ bàn lại với thằng Trực, chỉ cần nó đồng ý, ngày mai mẹ sẽ đến trường con xin bảo lưu kết quả học tập.

- Mẹ... ngày mai con sẽ về đúng giờ...

Mẹ chồng tôi không thèm nghe tôi nói, bà đã tự ý quyết định luôn.

- Không bàn đến chuyện này nữa, chị Duyên nói với mẹ, thai của con còn nhỏ tốt nhất không nên đi lại nhiều. Chị Duyên là bác sĩ, con nên nghe theo chị.

Nói đến đây, bà lại nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu:

- Nếu con là dân thành phố thì đã khác... dân quê cứ thích chạy nhông nhông suốt ngày ngoài đường...

Ơ vô lý thế!

Nói rồi bà quay người bỏ đi vào phòng, bà cũng không quên dặn chị bếp đem nước hầm canh bổ dưỡng lên phòng cho tôi. Thấy bà đi rồi, tâm tình tôi thật khó chịu, có mỗi cái chuyện đi học mà suốt ngày bà cứ ép tôi bỏ học ở nhà dưỡng thai. Thai khỏe, mẹ con tôi khỏe thì lại nói tới nói lui rủi ro các thứ. Mà cũng lại là chị Duyên, kể từ cái hôm đầu tiên tôi bước về đây làm dâu, chị ấy đã bảo tôi đừng đi học nữa. Hay thật, chê tôi dân quê thì thôi đi, bây giờ lại muốn tôi thành kẻ ăn bám nữa mới vừa lòng à?

Bước lên cầu thang, tôi ôm một bụng hậm hực lên trên phòng. Vừa bước hết cầu thang, tôi chợt giật bắn người vì nhìn thấy mình trong gương.

Ôi mẹ ơi, nhà chồng tôi thiết kế quái lọ thật. Chả hiểu thằng cha thiết kế nào lại để nguyên một cái gương dài ở cuối tường. Mỗi lần tôi đi lên phòng mà không để ý là lại giật mình vì nhìn thấy mình trong gương, lắm lúc cứ tưởng thấy ma. Kiểu gì tôi cũng đem tấm gương này gỡ xuống, chứ cứ để kiểu này, có hôm giật mình bất tỉnh nhân sự chứ chả đùa.

Lên phòng tắm rửa xong, chị bếp liền đem canh lên cho tôi ăn bồi bổ. Ăn xong, tôi liền nhận được điện thoại của chồng tôi, bắt máy, tôi có chút không vui trả lời:

"Alo, em nghe."

"Ừm, mới về à?"

"Vâng."

"Anh nghe mẹ nói... em hôm nay về trễ... hay là..."

Nghe đến hai chữ "hay là", tôi liền điên tiết xả cho một tràn.

"Hay là... hay là sao? Anh cũng muốn em ở nhà hả? Em có thai thì có thai, em vẫn phải được tự do chứ? Em lớn rồi, tự biết bảo vệ cho em và con, sao mọi người cứ thích làm quá vấn đề lên vậy? Anh đi bay, anh có hôm được về nhưng anh không về, em cũng không nói gì anh cả. Em tôn trọng tự do của anh, anh cũng nên tôn trọng tự do của em chứ?"

Đầu dây bên kia bỗng nhiên im bặt, tôi cũng chợt nhận ra là tôi bị hớ. Có chút ấp úng, tôi lại thanh minh:

"Lần đó... mẹ kêu em gọi hỏi anh Thành nên em mới biết anh không về... em không có ý muốn tìm hiểu lịch trình làm việc của anh..."

"Được rồi, anh hiểu rồi. Chuyện học hành của em, cứ tùy theo ý của em. Nhưng sau này thai lớn, em phải nghe theo mẹ nghỉ học. Chuyện học hành không vội, con vẫn là quan trọng hơn. Anh không ép em, sinh con xong, em muốn đi học khi nào thì đi khi đó. Đã được chưa?"

Lúc này tôi mới cảm thấy dễ chịu đôi chút, dịu giọng, tôi nói:

"Được rồi, sau này khi bụng lớn em sẽ ở nhà. Con em... em tự biết bảo vệ mà."

Bên kia phát ra giọng khàn khàn có chút ngượng ngùng:

"Chuyện... khi nãy anh không về nhà... là vì hôm đó anh hơi mệt... bay xa lại thấy không khỏe nên không muốn về... sợ là anh bệnh rồi lây sang em và con. Em nếu để trong lòng, sau này anh sẽ về... dù thế nào cũng sẽ về."

Tôi chợt thấy nghẹn nghẹn, khi nãy cũng vì bức xúc nên mới nói ra như thế chứ thật lòng tôi không để tâm đến chuyện anh có về hay không. Bây giờ nghe anh nói vậy, tôi lại thấy bản thân mình có lỗi. Đòi anh cho tôi quyền tự do mà tôi lại đi bắt bẻ quyền tự do của anh... hình như có chút không hợp lý.

"À không sao mà... anh thấy mệt thì cứ ở lại... em... em không có để ý đâu..."

"Được rồi không nói nữa, em ngủ sớm đi... mai anh về."

"Dạ...vâng."

Tắt máy, tâm trạng tự dưng lại thấy không được vui cho lắm. Mặc dù đã thắng trong chuyện bị ép nghỉ học nhưng sao tôi lại thấy không thoải mái thế này nhỉ?

Anh Trực... đâu cần phải giải thích với tôi như thế đâu... tôi thật sự không để tâm mà... thật không có để tâm đâu...

________________

Vì chồng tôi không đồng ý nên mẹ chồng tôi cũng không ép buộc được tôi. Mà cũng vì không ép tôi nghỉ học được nên bà sinh ra cay cú rồi cứ hay tìm chuyện móc mỉa tôi. Mẹ chồng tôi không thích tôi, chuyện này tôi biết từ khi nghe bà hỏi tôi là dân tỉnh lẻ hả? Nhưng thế thì cũng chẳng sao, tôi lấy chồng chứ không lấy mẹ chồng, bà nói đúng thì tôi nghe, nói sai thì tôi không nghe. Chỉ cần tôi không hỗn láo, không mất dạy, không xéo sắc với mẹ chồng tôi là được. Còn về chuyện bà hay móc mỉa tôi, tôi cứ phiến phiến giả điếc cho qua. Hơn thua với mẹ chồng mình từng li từng tí thì lại dại quá rồi.

..................

Tôi và thằng người yêu cũ phụ bạc học chung một trường nhưng khác phòng. Lúc tôi lấy chồng, tên kia sốc đến mức chạy xuống nhà ba mẹ tôi hỏi cho ra lẽ. Tôi thì quá chán ngán anh ta nên đến nhìn cái bản mặt anh ta một lần, tôi còn chẳng thèm nhìn. Hôm đó anh ta đi cùng mẹ anh ta rồi hai mẹ con khóc lên khóc xuống kêu tôi suy nghĩ lại, đừng vì tức giận nhất thời mà hủy hoại tương lai. Gớm, tôi lấy con bà ấy mới là hủy hoại tương lai chứ lấy chồng tôi thì còn chưa chắc. Phải mãi đến khi anh hai tôi đi trực về rồi gọi khu phố đến bế mẹ con họ đi thì hai mẹ con mới chịu đi về, người gì nhây như đỉa đói ý.

Đi học hôm nào cũng đi ngang phòng học của anh ta nên tôi rất là cảm thấy không thích. Nhưng không thích cũng chẳng còn cách nào khác, tôi không thể đề nghị nhà trường xây thêm một cái cầu thang cho tôi đi hướng bên kia được.

Sáng sớm vẫn như mọi ngày, tôi 7 giờ hơn đến trường, tụ tập cùng đám bạn một tí ở căn tin rồi cả bọn kéo nhau đi lên phòng học. Lúc đi gần tới phòng học của thằng người yêu cũ, anh ta tự dưng xuất hiện lù lù chặn đường tôi lại. Nắm lấy tay tôi, anh ta nói khẽ miệng:

- Hòa, em nói chuyện với anh một chút.

Tôi nhìn anh ta, gằn tay mình ra:

- Có gì để nói nữa à? Tôi là gái đã có chồng, phiền anh tự trọng.

Cường nhìn tôi, anh ta cau mày:

- Em không gặp anh, lát anh theo em về tới nhà chồng em để nói chuyện.

Mẹ kiếp, chó chết thật!

Đám bạn tôi có ý kéo tôi về phòng mặc kệ anh ta nhưng tôi thì lại quá hiểu tính cách của tên này. Anh ta nói theo tôi về là sẽ theo tôi về, không đùa được đâu. Suy nghĩ một chút, tôi mới chấp nhận gặp riêng anh ta ở góc hành lang. Ở đây là trường học, hành lang cũng không vắng, tôi cũng không sợ anh ta sẽ gây nguy hiểm gì cho tôi.

Đứng trước mặt tôi, tên Cường liền trưng bộ mặt nai tơ baby ra, anh ta dịu giọng hỏi:

- Chồng em... có tốt với em không?

Tôi cười nhạt:

- Tốt hơn anh rất nhiều.

Tên Cường nheo mắt cau mày:

- Hoà này, chuyện đó em có thể tha thứ cho anh được mà... anh với Kim chỉ là nhất thời bồng bột thôi...

Tôi cười khinh, giọng nhạt tuếch:

- Wow, anh ngủ với con Kim còn nhiều hơn là gặp mặt tôi mà bảo là nhất thời bồng bột. Anh biết con Kim là bạn thân của tôi mà anh còn đưa nó lên giường được... anh lấy tư cách gì kêu tôi tha thứ cho anh?

- Nhưng anh không yêu Kim, mẹ anh cũng không thích Kim. Lần đầu tiên là vì anh say, rồi Kim uy hiếp anh... em cũng biết là Kim thích anh mà.

Tôi vỗ tay bộp bộp vài cái, trong lòng cảm thấy kích động vô cùng.

- Cường này, nếu tôi là đàn ông tôi đã sút anh bay ra khỏi vũ trụ này rồi. Anh ăn nằm với con gái nhà người ta xong lại đổ thừa à? Ơ hay, con Kim nó dạng chân mà anh không đút vào thì nó làm gì được anh à? Trước kia anh câm mồm không nói gì thì tôi vẫn cho rằng anh là đàn ông, hôm nay anh nói ra những lời này thì tôi lại thấy là tôi xem trọng anh quá rồi.

Cường có chút bực dọc, anh ta vừa thẹn vừa giận khi nghe tôi mắng:

- Em đừng nói nặng lời như thế, anh nghĩ là em không có quyền đó đâu.

Tôi lại cười, cảm thấy cuộc sống này thật là thú vị:

- Vậy anh tìm tôi để làm cái quái gì? Muốn tôi bỏ chồng để nối lại tình xưa với anh à? Hay là con Kim không cho anh xoạc nên anh giận dỗi đi tìm tôi? Cường à, tha cho con Kim đi. Anh tìm tôi thế này, con Kim nó biết được nó lại làm trận làm thượng tìm tôi gây sự. Tôi thì chả ngại đâu... tôi chỉ sợ tôi nhịn không được mà múc nó chết cụ nó mất.

Tên Cường nhìn tôi với ánh mắt hơi hoảng, anh ta lúc này mới dịu giọng lại với tôi.

- Được rồi được rồi, em sống tốt là được rồi, những chuyện khác bỏ qua đi. Nhưng mà...

Tôi nhếch mí mắt, không vui hỏi:

- Nhưng mà thế nào?

- Em... có thai à?

Nghe anh ta hỏi, tôi hơi ngạc nhiên một chút. Chuyện tôi lấy chồng thì đám bạn cùng lớp đều biết nhưng chuyện tôi có bầu, ngoài hai con bạn thân ra thì không có ai biết được nữa. Tên Cường... làm sao anh ta biết được nhỉ?

- Ai nói cho anh biết?

Tên Cường hỏi lớn:

- Là thật sao?

Tôi nhìn anh ta, nếu anh ta đã biết tôi cũng không muốn giấu anh ta làm gì. Gật gật đầu, tôi trả lời:

- Phải, tôi có thai rồi. Thế nên sau này, anh biết điều một chút mà tránh xa tôi ra, chuyện của chúng ta kết thúc rồi. Anh đừng làm phiền đến tôi và con tôi nữa.

Nói rồi tôi định quay lưng rời đi nhưng chân chưa kịp bước, tôi đã nghe thấy tiếng tên Cường hỏi vọng đến.

- Đứa bé trong bụng... có phải là con của anh không? Lần đó anh say... có phải đã...