Quay lại trường học cùng Tiểu Bảo và Thảo. 2 người giờ đang ngồi trên lang cang mà ko ai nói với ai lời nào. Sân trường vắng lặng, chỉ có vài chiếc lá khô nằm bất động ở đó. Gió đã ngừng thổi rồi, mà sao ngồi cạnh nhau nhưng 2 con người vẫn cảm thấy lạnh lẽo. Liếc sang cô nhóc Thu
Thảo, Tiểu Bảo thấy cô ngồi thừ ra đấy, khuôn mặt ko 1 chút cảm xúc, đôi mắt vô hồn hướng về phía vô định. Cậu muốn biết lúc này Thảo đang nghĩ
gì trong đầu, nếu là chuyện buồn thì cậu muốn cùng cô chia sẽ. Vì nhút
nhát quá, nên cậu lúc nào cũng để tâm để vẻ mặt, cũng như tâm trạng của
người khác, mà chẳng bao giờ dám lên tiếng. Nhưng…lúc này đây, cậu muốn
thử 1 lần bước ra khỏi cánh cửa ấy, 1 lần thử bắt chuuyện với người khác khi họ đang tồi tệ thế này, ít nhất là cậu muốn chia sẽ cùng Thảo…1 nỗi buồn nào đó
- Thảo….cậu…có chuuyện…gì buồn sao?
Đây là lần
đầu tiên Tiểu Bảo gọi tên của Thảo, mà hình như là từ khi quen biết,
Thảo vẫn chưa 1 lần nào giới thiệu tên của mk với Tiểu Bảo. Dù vậy,
nhưng cậu luôn nhìn vào bảng tên của Thảo, và nhớ rất rõ cái tên Trần
Thu Thảo. Rồi chính cái tên của người con gái ấy đã khắc sâu vào tâm trí cậu lúc nào ko hay
- Ko có gì đâu! Vì giờ…mọi chuyện đã giải quyết xong rồi!
Giải quyết xong, nhưng là giải quyết chuyện gì? Có liên quan tới việc Thảo
bị đám con gái ấy đánh ko? Lấy làm thắc mắc, Tiểu Bảo định hỏi thêm câu
nữa thì Thảo đã lên tiếng trước
- Thôi giờ mk vào học nhé!? ^^
Từ vẻ mặt ko chút cảm xúc nào, Thảo chuyển ngoắt sang 1 vẻ mặt khác, 1
vẻ mặt tươi cười và vui vẻ như mọi ngày. Đáp lại câu hỏi của Thảo, Tiểu
Bảo nhẹ lắc đầu nói:
- Tình trạng của cậu hiện giờ, đứng còn ko nỗi nữa huống chi là dạy cho tớ! Hay để khi nào cậu bình phục hẳn đã!
Thảo cười khì, cô giơ tay “gòng chuột” ra bộ mk vẫn khoẻ mạnh:
- Ầy, tôi giảng bài bằng cái miệng, chứ có giảng bằng cái chân đâu. Mà
bạn nói làm như tôi nghiêm trọng lắm vậy! An tâm an tâm – Thảo cười tít
mắt, vỗ vai Tiểu Bảo mấy cái – Còn khoẻ mà lo gì!
Để minh chứng
tình trạng (theo Tiểu Bảo) nghiêm trọng của Thảo hiện giờ, và cũng để
hoãn tiết học tuần này lại, Tiểu Bảo cầm tay cô giơ lên, cậu nói:
- Nhìn lòng bàn tay cậu nè, trầy xướt, rỉ máu. Còn khuỷ, và mu bàn tay cậu nữa……thâm tím cả lên!
Ngước thấy Thảo nhìn mk 1 cách ngạc nhiên lạ thường, rồi Tiểu Bảo nhìn lại
hành động của mk vừa rồi - Nắm tay của Thảo. Cậu lập tức hiểu ra và bỏ
tay cô xuống ngay sau đó. Tiểu Bảo cuối mặt, ái ngại xin lỗi
- Tớ…tớ….xin lỗi…! Nhưng mà….tiết này tớ cũng ko muốn học, nên cậu có thể hoãn lại tuần sau ko?
Ko phải Tiểu Bảo ko muốn học, được học cùng Thảo, cậu vui lắm chứ! Nhưng
nhìn cô nhóc hiện giờ, cậu ko thể nào học được, vì cậu muốn cô nhóc nghỉ ngơi, muốn cô nhóc bình phục hơn là gắng sức để dạy cho mk. Còn về phía Thảo, cô cũng biết là Tiểu Bảo lo cho mk nên mới nói vậy. Dù miệng nói
là ko sao, nhưng thật chất là có sao đấy, vì đây là buổi học đầu, mà
“giáo viên” lại nghỉ vì lí do bị thương, bản thân cô cũng cảm thấy rất
áy náy, nhưng Tiểu Bảo đã hết lời vậy, thì cô cũng đành thế. Tiết này sẽ hoãn lại tuần sau. Thảo gật đầu rồi khẽ thở dài, nụ cười ban nãy cũng
tắt đâu mất, mà thay vào đó là 1 khuôn mặt tẻ nhạt
- Tiểu Bảo – Thảo thỏ thẻ - Cậu có thể giúp tôi chuyện này ko?
Lấy làm ngạc nhiên khi nhận được lời nhờ vã từ Thảo, dù chưa biết chuyện gì, nhưng Tiểu Bảo cũng gật đầu đồng ý
- Ừm! Cậu nói đi!
Chỉ chờ có vậy, Thảo nói tiếp:
- Cậu giúp tớ làm chứng được ko?
Tiểu Bảo tròn mắt khó hiểu, cậu lập lại câu hỏi của Thảo:
- Làm chứng?
- Tôi như vầy về nhà thế nào cũng bị ba mẹ tra hỏi. Bạn đưa tớ về rồi tôi nói gì cậu cũng gật đầu là được rồi!
Là người sáng dạ, nên Tiểu Bảo nhanh chống hiểu ra được vấn đề mà Thảo cần mk giúp
“Vậy chẳng phải là đang giúp Thảo nói dối ba mẹ cô ấy sao?”
Do dự trong suy nghĩ hồi lâu, Tiểu Bảo cũng gật đầu giúp cô nhóc. Cậu hiểu là Thảo ko muốn ba mẹ phải lo lắng, cũng như ko muốn ba mẹ biết về
chuyện của ngày hôm nay, để rồi phải phiền lòng vì mk. Cậu biết chứ! Bản thân cậu cũng vậy mà, dù ko phải là người hay nói dối, nhưng thay vì
vậy, cậu luôn cố gắng hết mk để cho ba mẹ vui lòng, bởi cậu cũng như cô
nhóc, ko muốn ba mẹ phải lo lắng cho mk. Mặc dù cậu luôn bị bạn bè hắc
hủi, bị cô lập, nhưng cậu chẳng bao giờ nói ra, và trước mặt người thân, gia đình, đặc biệt là với mẹ mk, cậu luôn tỏ ra mk vẫn tốt, và đang rất vui vẻ. Nhưng có ai biết phía sau vẻ mặt tươi cười ấy là những giọt
nước mắt rơi ko ngừng trong màn đêm vắng lặng. Đôi lúc cậu cũng muốn
chia sẽ lắm, nhưng nghĩ lại nên thôi, thà cậu giữ kín nỗi buồn ấy trong
lòng 1 mk, còn hơn là chia sẽ với người khác. Phải, cậu biết cậu yếu
đuối, chính vì thế mà cậu ko muốn người ta nhìn thấy sự yếu đuối của mk, chỉ có như thế, cậu mới có thể sống bình yên với bản thân ở hiện tại.
Nếu các bạn thắc mắc vì sao Anh Tuấn lại biết chuyện Tiểu Bảo ko kết bạn được với ai ở lớp, thì đừng lạ. Bởi cùng là con trai với nhau, lúc còn
nhỏ, tức khi Tiểu Bảo còn ở Việt , Anh Tuấn hay thấy Tiểu Bảo
khóc 1 mk phía sau vườn nhà ông bà nội mỗi khi cậu đi học về. Nhiều lần
như vậy, Anh Tuấn hỏi thì mới ra chuyện, là ở lớp ko ai chịu chơi cùng
cậu, mà thậm chí là còn xúm lại cùng nhau bắt nạt cậu. Sau này khi sang
Hàn Quốc, cứ tưởng là mk sẽ được hưởng trọn những giây phút bên bạn bè
khi sang 1 nơi khác. Nhưng sự thật thì luôn phũ phàng người ta vậy! Lại
như thế, cậu lại như thế, cô đơn 1 mk giống như lúc trước. Thỉnh thoảng
Anh Tuấn có gọi điện hỏi thăm, thì Tiểu Bảo luôn trả lời vẫn tốt, vẫn ổn với môi trường học tập mới, nhưng Anh Tuấn biết tất tần tật ấy. Anh
Tuấn biết khi Tiểu Bảo nói vậy nghĩa là ko ổn chút nào, và cậu vẫn như
vậy, vẫn ko có bạn và vẫn cô đơn. Thế mới nói, Tiểu Bảo rất quý người
anh họ Anh Tuấn này