Sau khi tiễn hết khách khứa ra về Tiêu Chính Kỳ và Bạch Ngân Hy quay về ngôi nhà cũ, ngôi nhà vẫn y như cũ không hề có chút bụi bặm hay xê dịch đồ đạc nào. Lưu Trạch Nguyên đưa Lưu gia gia đến nhà của anh ngủ tạm. Những người còn lại đều ở khách sạn gần đó.
- Chính Kỳ mở dây kéo giùm em ...
Bạch Ngân Hy quay lưng lại để nhờ anh kéo dây áo giúp mình. Tắm rửa đâu đó xong xuôi Bạch Ngân Hy mệt mỏi ra ngoài. Thân thể cô rã rời, chân mỏi đến nhấc không nổi nữa.
- Lại đây anh bóp chân cho em....
- Dạ...
Tiêu Chính Kỳ gác hai chân cô lên đùi mình lấy một ít dầu nóng rồi xoa đều lên bắp chân cô.
- Có ông xã thật tốt, có người biết em đau chân
- Có thể không đau sao? cái váy đó nặng như vậy
- Ừmmm....đau vai nữa
- Xoay lưng lại đây.
Bạch Ngân Hy mè nheo với anh
- Có không?
- Ừm....Mè nheo như con mèo.....
- Vậy anh có thấy phiền không?
- Cái này thì....ko có phiền....anh thích.
Bạch Ngân Hy nheo mắt lại cười
- Hôm nay mệt lắm đúng không, nằm xuống đi, anh ôm em ngủ.
- Dạ
Bạch Ngân Hy nằm xuống, gối đầu lên tay anh nhìn trần nhà.
- Chính Kỳ.......cứ như bây giờ...thật tốt.
- Ừm...anh sẽ cố gắng...mãi giữ những giây phút yên bình này lại cho em.
Bạch Ngân Hy xoay người ôm lấy anh vùi đầu vào lòng
- Cảm ơn anh.
- Yêu em, bà xã...
- Lần đầu tiên anh nói yêu người ta đó
- Vậy sao? Sau này sẽ nói nhiều hơn cho em nghe
Hai người chìm vào giấc ngủ. Yên bình tĩnh lặng, chỉ có hai trái tim ấm nóng đang hoà cùng một nhịp.
10h sáng tại Lam gia, Lam tinh vũ đang ngồi nhìn vào màn hình laptop: tiếng thở dốc, tiếng rêи ɾỉ kiều mị, tiếng da thịt chạm vào nhau. Hai thân thể trần trụi đang quấn lấy nhau trong nhà bếp, thân thể cô gái vô cùng quyến rũ, xinh đẹp như đoá hoa mẫu đơn đang nở rộ giữa mùa xuân, da dẻ nõn nà, bộ ngực nẩy nở dựng đứng, eo nhỏ lưng thon mông căng tròn, gương mặt kiều diễm như tranh vẽ.
Tiêu Chính Kỳ vận động nhanh như chớp hành hạ cô gái nhỏ khóc lên nức nở.
- A....a...a....a....huhu...ông xã...ô...chậm
...chậm lại.....ân...a...a....em chết mất....
- Chậm lại em sẽ ko sướng bà xã...
- Ân....a....a....em chịu không nổi....a.... Anh....a...á...a....ư....quá nhanh....ha....
- Thích không....?
- A....a....ưʍ....thích.....ân....sướng....... Chính Kỳ.....ư.....a...... không được...
Tiêu Chính Kỳ đâm hơn chục cái Bạch Ngân Hy triều xuy, anh rút ra bắn lên mông cô. Anh với tay tắt bếp ôm cô từ nhà bếp ra phòng khách để cô đứng dựa lên sô pha vòng một chân quấn lấy eo anh, cô áp bộ ngực lên trên người anh, vươn người cắи ʍút̼ cái cổ của anh. Anh cầm lấy dục long lại cắm vào u huyệt trơn ướt đã hơi sưng đỏ.
- Ưʍ.....Chính Kỳ....thật thoải mái....ân...
- A....a....a....ư....a...nhanh quá...a...thật thích....a...ha....ông xã thật lợi hại....ân
- Ngân nhi...nhìn xem ông xã yêu em có sướng không....
- Ân....ha....a...a....a....s....sướng.....ông xã......aaa.....ko được....em ko được....a
U huyệt xiết lại phun nước tưới lên gậy thịt. Tiêu Chính Kỳ vẫn chưa kết thúc anh liên tiếp đâm vào trong vừa nhanh vừa sâu khiến cho cô đứng không vững nữa ôm chặt lấy vai anh rêи ɾỉ
- A.....a....a ....Chính Kỳ.......a...sâu quá...ông xã .....a....ngô....sướng chết mất....a ...a....anh ơi.....ưʍ.....
Bạch Ngân Hy bị làm từ phòng ngủ lăn ra đến phòng khách rồi lăng vào nhà bếp, lăn lộn khắp nhà buổi sáng. Cổ họng khô lại miệng huyệt bên dưới cũng sưng lên
- Tiêu Chính Kỳ, em mệt quá....ko nấu nổi nữa.
- Nghỉ ngơi đi. Anh gọi đồ ăn đến .
Tiêu Chính Kỳ ôm cô vào phòng ngủ tấn chăn cẩn thận rồi ms đi dọn dẹp bên ngoài .
******
- Tinh gia, có cần tung lên mạng ko?
- Tầm thường....tung lên, tôi chặt tay cậu.Cút.
Hộ vệ của hắn hoảng sợ đi ra ngoài. Lam Tinh Vũ rũ mắt xuống nhìn đũng quần nhô cao của mình chửi thầm trong miệng.
- Chết tiệt.....lại bị các anh tìm được một bảo vật như vậy. Lợi hại lắm.....
Anh ta thong dong đứng lên đi vào phòng tắm, tiếng thở dốc rêи ɾỉ bắt đầu vọng ra...
******
- Ngân Hy....dậy ăn trưa.
- Ưʍ....Trạch Uyên......Chính Kỳ đâu.
- Ở bên ngoài, đang dọn bát đũa.
Bạch Ngân Hy vung vai một cái ôm chăn ngồi dậy rên lên một tiếng
- Aaa....
- Sao vậy?
- Eo đau....anh ra ngoài đi em tắm đã
- Ngại cái gì đều nhìn thấy hết rồi.
Lưu Trạch Uyên cười nhạo cô một câu rồi mới chịu đi ra ngoài.
- Ngân Hy thức chưa?
- Thức rồi, đang tắm...vừa kêu eo đau
Bọn họ cưới hắc ra, không nói thêm câu nào nữa.
- Ăn gì vậy anh?
- Lẩu Tứ Xuyên.
- Sau buổi trưa lại ăn lẩu? Thật cao hứng nha
- Nghe Chính Kỳ nói có người thèm lẩu ...._Lưu Trạch Nguyên nói bân quơ
- Ưmm....hihi..... là em.....
Bạch Ngân Hy nhớ đến lúc sáng sớm trời lạnh cô nói với anh trời lạnh như vậy có một nồi lẩu sẽ rất sướng.
- Ăn đi....ăn xong chúng ta về trang viên
- Ông nội đâu?
- Ông nội về cùng ba mẹ và Lục Quân rồi.
- Chúng ta đi chung sao?
- Ừm...Chính Kỳ chịu trách nhiệm lái xe.
- Không có Lục Quân bảo vệ gia ư?
- Có sếp của Lục Quân bảo vệ được ko?
Phó Chính Đình bỏ vào bát cô một miếng thịt liếc mắt lạnh lùng hỏi
- Hả???? Dạ..... được....
- Ngân Hy...gia nhà e có đai đen taekwondo đấy em nên lo cho tài xế là anh đây.
- Anh sợ sao? Em bảo vệ anh.
Lưu Trạch Nguyên cười ha ha. Tiêu Chính Kỳ đã xuống cấp đến mức phải nhờ phu nhân bảo vệ rồi.
- Không cần đến em. Chính Đình bảo vệ anh.
- Ngân Hy. Tiêu tảng băng biết dùng độc đấy. Em cẩn thận anh ta độc chết em.
- Độc sao? Độc rắn? Không được..... em sợ rắn lắm.
- Đâu phải chỉ có rắn mới có độc, ếch chim hoa lá cũng có độc .
- Hửmm?????
Bạch Ngân Hy ngày càng nổi dấu hỏi trên đỉnh đầu.
- Chứ em nghĩ anh bỏ biết bao nhiêu thời gian nghiên cứu làm cái gì.
- Lĩnh vực này em ko biết. Trước giờ anh cũng không có nói với em.
Tiêu Chính Kỳ im lặng, Lưu gia có một số chuyện không đc phép tiết lộ ra bên ngoài. Chuyện này....
Lưu Trạch Nguyên thấy Tiêu Chính Kỳ cuối mặt im thin thít liền thở dài lắc đầu.
- Lưu gia có một số chuyện không được phép tiết lộ ra bên ngoài. Kể cả người yêu. Những chuyện này ảnh hưởng đến cả sự nghiệp của gia tộc....
Bạch Ngân Hy dừng ăn cắn cắn đầu đũa tò mò nhìn anh. Anh lại nói tiếp
- Ví dụ như thân thế của A Uyên trước khi nhận chức đã bị giấu đi và chuyện Chính Kỳ nghiên cứu độc dược. Đặt biệt là chuyện của bang Dạ Nguyệt và cao tầng Lưu Thị.
- Vâng.
Cô hiểu rất rõ lý do phải giấu kín, nó ảnh hưởng ko chỉ một người hay một vài người mà là cả nghìn cả vạn người ở Lưu gia. Lưu Trạch Nguyên liếc sang chỗ Tiêu Chính Kỳ và Lưu Trạch Uyên lại lắc đầu ngao ngán.
- Có vậy thôi cũng không nói ra được. Cậu và A Uyên nên trộn lại chia ra mới đúng. Ông trời nêm gia vị quá lố đây mà.
- Haaa...anh nói em mới để ý đấy. Một người quá "thân thiện" còn một người quá lạnh lùng. Người quá dẻo miệng còn một người lại ko biết ăn nói.
- Ý em là anh giành hết của cậu ta à?
- A Uyên, "thân thiện" đây là đào hoa phong nhã. Thân thiện của anh chỉ thu hút mấy cô gái thôi. Chả bù cho Chính Kỳ
- Ngân Nhi....thu hút cả em nữa?
Phó Chính Đình thắc mắc.
- Nếu dùng cái đó thu hút được Ngân Nhi thì tôi không phải mất 3 năm theo đuổi ....Cậu nghĩ Bạch lão sư dễ yêu lắm à...?
Lưu Trạch Uyên đúng là người cực khổ nhất trong 4 người mới theo đuổi được Bạch Ngân Hy. Ngày trước cô rất ghét anh, nói anh là đồ dẻo mồm dẻo miệng lừa người.
- Em chỉ mất vài tháng....?
- Phó Chính Đình, anh đừng đắc ý. Nếu không có giấc mơ đó thì còn lâu em mới để ý đến anh.....
- Ôi đanh đá thật...
Phó Chính Đình cười cười kéo cô đến gần xoa xoa đầu đầu cô
- Anh có tin duyên phận kiếp trước ko?
- Anh là xã hội đen, không tin thần phật.... nhưng nếu em nói thì anh tin
- Có lẽ kiếp trước chúng ta gặp nhau rồi. Nên kiếp này ông trời mới dẫn em đi tìm anh
- Vậy chắc lúc bước qua cầu nại hà em hối lộ mạnh bà để tìm được cậu ấy đúng không?
Lưu Trạch Nguyên nhắc lại chuyện hối lộ. Bạch Ngân Hy cong mắt cười ngại ngùng, Phó Chính Đình lại bồi thêm một câu
- Là anh hối lộ mạnh bà để tìm được em.
Ý cười trên mặt Bạch Ngân Hy ngày càng rõ nét hơn.
- Vậy chắc cậu kêu bà ấy lấy hết lương thiện đời này đối lại Bạch Ngân Hy đúng không?
- Tiêu tảng băng....anh muốn chết à?
- Hahahaaaaaaa
Hôm nay đến lượt Phó lão đại bị ghẹo rồi