Sau khi Bạch Ngân Hy trở thành con nuôi của Bạch gia, ánh mắt của mọi người đối vs cô đều trở nên kiên dè. Trước đây cô đi lên bằng thực lực của bản thân là doanh nhân trẻ nhất đạt giải thưởng doanh nhân tiêu biểu. Bây giờ lại thêm danh phận ái nữ nhà họ Bạch, không khỏi khiến người khác nghi kị.
Hôm nay cô đại diện Bạch thị cùng trợ lý đến thành phố N để gặp đối tác bàn về hợp đồng xây dựng khu chung cư cao cấp. Nơi này là cố đô của triều đại cách đây hơn 400 năm. Là một trong những khu kinh tế sầm uất nhất đất nước. Mặc dù trụ sở Bạch gia cách đó 4 chỉ tiếng lái xe nhưng trước khi đi ba Bạch có căn dặn cô nhất định phải hành sự cẩn trọng, đó là nơi Bạch gia không vươn tay tới được. Cô mang theo nghi hoặc cùng Phương trợ lý lái xe về phía Tây bắc.
- Bạch tổng? Bạch tổng? Ngân Hy......
Phương trợ lý thấy tổng giám nhà mình hiếm khi thất thần mà lo lắng.
- Ahh... Có chuyện gì sao chị? Hợp đồng có vấn đề à?
- Hợp đồng này em đã xem qua mấy lần sao lại có vấn đề được, chị thấy em thất thần nên lo lắng, e có làm sao không?
- Không ngủ đủ giấc? Mấy năm nay có ngày nào chị thấy em ngủ quá 6 tiếng đâu? Không tăng ca thì sáng tác, không sáng tác thì luyện thanh luyện đàn. Bạch tổng, lý do này mà e cũng nói ra đc?
Ngân Hy cảm thấy buồn cười. Phương Huỳnh My là đàn chị của cô ở đại học, sau khi tốt nghiệp chị về làm trợ lý cùng cô gây dựng sự nghiệp. Hai người sát cánh kề vai đã hơn 5 năm, đủ hiểu thấu nhau rồi.
- My tỷ, chị xuất thân từ Thành phố N, vậy chị có nghe nói nơi đó có đại gia tộc nào hay không?
- Có thì cũng có, nhưng đa số đều tin là truyền miệng, ko có tính xác thực.
Bạch Ngân Hy sầu não, lâu nay cô làm việc đều rất cẩn trọng, nhưng sau khi nghe Bạch baba căn dặn cô lại có cảm giác bất an. Cô nam chinh bắc chiến nhưng cô lại chưa đến vùng phía đông sầm uất này lần nào.
- Là Tạ gia, Lý gia hay Vương gia?
- Họ đúng là lớn thật nhưng trụ sở của họ đâu phải ở cố đô. Gia sản của Lý Vương đều ở Thành phố V. Còn Tạ gia cắm rễ ở thủ đô.
- Còn có gia tộc nào mà em không biết sao?
- Bạch tổng, e quên rồi sao? Chính là Lưu gia, nhà ngoại của Tiêu Chính Kỳ bạn trai em đó.
- Nhưng trước giờ Chính Kỳ không phải đều được Tiêu gia nuôi dạy sao? E cũng không nghe a ấy nhắc gì về Lưu gia.
- Tiêu gia tuy không bằng Bạch gia nhưng Tiêu gia lại nắm giới ca diễn trong lòng bàn tay. Họ khống chế được báo giới. Nên tin tức về Tiêu gia và Lưu gia được bảo mật khá kỹ càng. Chị chỉ biết ba mẹ Tiêu Chính Kỳ là liên hôn. Mà Lưu Thị cũng rất phát triển, không phải sao?
- Đúng là liên hôn, nhưng Chính Kỳ có nói ba mẹ anh là thanh mai trúc mã họ cưới nhau cũng không tốn giấy mực của báo chí mấy.
- Nhưng chị nghe nói Lưu gia không tầm thường, có cái gì mà ... hắc bang thế giới ngầm bảo hộ đó.
- Phương Huỳnh My, Lưu gia chính là gia tộc truyền miệng mà chị nói không có tính xác thực đúng không?
Bạch Ngân Hy lắc lắc đầu tỏ vẻ hết nói nổi. Bà chị này đã biết rõ truyền miệng không có tính xác thực còn mang ra vẻ vời trau chuốt nói lại cho cô nghe. Nhưng quả thật sau khi nghe xong cô đã bớt lo lắng đi phần nào.
Sau hơn 3 tiếng lái xe, cuối cùng cô đến nơi. Đây là 1 khu nghĩ dưỡng ở vùng ngoại ô thành phố N. Nơi này khá gần khu đất mà Bạch gia đang lên dự án xây dựng chung cư cao cấp. Dù bây h là tháng 10 đã bắt đầu lập đông nhưng nơi này vẫn chưa có tuyết. Không khí trong lành hơi se se lạnh có đồi có hồ, rất thích hợp cho kỳ nghỉ đông an tĩnh. Chỉ tiếc là lần này cô đi công vụ, cũng không có nhiều thời gian để tận hưởng. Sau khi lên phòng sắp xếp đồ đạc ngăn nắp cô liều mạng đánh một giấc ngủ dài, có lẽ là dài nhất mấy tháng qua.
5h sáng cô bị một cơn ác mộng doạ tỉnh. Trong mơ cô thấy có một đám sát thủ đang đuổi gϊếŧ một chàng trai, người anh ta đầy máu chạy về phía cô, sau đó Đoàng một tiếng làm cô choàng tỉnh. Mồ hồi đầy trán, tay chân lạnh cóng ko tài nào ngủ lại được nữa. Cô xuống giường thay một bộ váy dày màu đen khoác thêm áo dạ bên ngoài, cô cũng ko mang theo túi xách mà cho hết điện thoại và thẻ ngân hàng vào túi áo khoác. Bạch Ngân Hy quyết định đi tản bộ, ngắm bình minh.
Cô rời khỏi khách sạn, rảo bước quanh bờ hồ lớn hít lấy không khí trong lành, đi được một vòng cô quyết định rẽ bước lên đồi. Đó là một cái đồi trọc nằm trước một khu rừng, đồi không cao lắm trên đó họ xây một vài lan can cho du khách thuận tiện ngắm bình minh. Đi được hơn 200 mét đột nhiên cô nghe tiếng bước chạy của 2 người đang đuổi bắt, sau đó có tiếng đàn ông trầm giọng thở rất nặng nề, tiếng lên đạn. Cô hốt hoảng nấp vào một góc thầm mắng bản thân:"cái gì mà 5h sáng đi ngắm bình mình, mặt trời đâu ko thấy chỉ thấy mặt của bản thân bắt đầu xanh rồi"
Người đàn ông chạy phía trước rất cao, thân người cao to cân đối. Anh ta mặc một chiếc sơ mi trắng loang lổ màu máu, tay anh ta cũng dính máu, trên mặt cũng toàn là máu. Tay trái ôm bụng, vị trí đó còn đang chảy máu. Người đuổi theo phía sau cao khoảng 1m8 hơi mập, mặt hắn rất hùng hổ, trên mặt còn có vết sẹo dài một tay cầm đao dài hơn 30 cm một tay cầm súng.
- Phó Chính Đình hôm nay sẽ là ngày giỗ của mày.
Bạch Ngân Hy cảm thán trong lòng mắng người cũng có thể mắng theo văn mẫu như vậy. Người phía trước không lên tiếng chỉ thấy mặt anh ta chỉ toàn là sát khí lạnh lẽo. Tên mập tiếp tục mắng.
- Tên khốn khiếp, dám đốt kho ma túy của tao, lần này mày chết chắc rồi.
Bạch Ngân Hy ngộ ra vấn đề, thì ra anh ta phá chuyện làm ăn của tên mập nên bị truy sát. Nhưng ma túy là thứ đáng diệt, a ta làm vậy là đang giúp rất nhiều con người ngoài kia.
Người tên Phó Chính Đình đột ngột đứng lại, anh ta quay người xông về phía tên mập vung một cú đá chuẩn xác đá bay khẩu súng trên tay tên kia.
... ĐOÀNG...
Viên đạt bắn lệch vào thân cây. Vừa vặn khẩu súng bay đến đúng chỗ Bạch Ngân Hy...Cô... bị phát hiện rồi.
Hai người bọn họ đều dồn ánh mắt về cô. Mắt chạm mắt, ánh mắt của Phó Chính Đình làm cho cô nhớ đến giấc mơ lúc nãy, là ông trời bảo cô cứu anh ta à? nhưng hiện tại bản thân cô còn lo chưa xong, phải làm sao đây.
Trong lúc Phó Chính Đình còn đang bất ngờ, tên mập đã nhanh chóng chém tới một đao, anh giật mình né tránh nhưng do đã bị thương từ trước anh lảo đảo té ngã. Tên mập thấy anh té ngã cũng không lấn tới mà hắn chuyển hướng xông về phía cô. Hắn ta muốn diệt khẩu.
- Chạy mau_ Phó Chính Đình hét lên.
Trong đầu Bạch Ngân Hy nổ ầm ầm, cô không cần suy nghĩ tay cô nhanh chóng chụp lấy khẩu súng dưới đất. Nhưng không kịp, hắn ta rất nhanh đã vung đao lên chém xuống. Một thân ảnh cao lớn với hơi thở nặng nề đã bổ nhào lên người cô, anh ta ôm cô lăn mấy vòng trên đất né được một đao. Hai người đập vào thân cây to thân thể đau buốt. Tên mập hùng hổ tiếp tục vung đao lên sáng loé. Cô hốt hoảng bóp cò.
.....Đoàng Đoàng.......................
Tên mập ngã xuống, viên đạn là bắn trúng tim của hắn ta. Cô gϊếŧ người r.
Bạch Ngân Hy còn đang hoảng hốt chỉ thấy Phó Chính Đình móc điện thoại trong túi ra mở mật khẩu nhét vào tay cô thì thầm " Tam Mộc" sau đó ngất đi. Tay cô run run ấn gọi cái tên Tam Mộc. Đầu dây là một giọng nam:
- Lão đại anh đang ở đâu, Nhất Mộc nói mọi người bị bao vây, bị lạc dấu anh rồi.
- Tôi ......tôi .... Anh ta bị thương rất nặng...anh ta kêu tôi gọi cho anh.
- Anh ấy đang ở đâu. Mau gửi vị trí cho tôi.
Sau khi cúp máy cô nhanh chóng gửi định vị của 2 người sang cho cậu ta. Bây h cô ở đây với một người chết và một người hấp hối, đại não lạnh lẽo không thể suy nghĩ ra bất kỳ thứ gì. Ngơ ngẩn mất 5 phút cho đến khi cô nghe bước chân gấp gáp của cả đoàn người. Khoảng mười mấy người đều mặc đồ đen. Người đi đầu mặc vest đeo mắt kính gọng bạc gương mặt sáng sủa hơi thư sinh nhìn rất giống mấy vị giáo sư trẻ ở trường đại học. Trên ngực cậu ta có chiếc cài áo hình con hổ khảm bạch ngọc. Nhanh chóng tiến đến gần, họ chia làm hai nhóm. Một nhóm mang theo thi thể cùng đao súng trên mặt đất đi sâu vào trong rừng, một nhóm sơ cứu cho Phó Chính Đình và đưa anh cùng cô lên xe di chuyển đến bệnh viện. Bạch Ngân Hy cũng không kịp từ chối càng không thể bỏ trốn. Đang mơ mơ hồ hồ cùng bọn họ đến bệnh viện Quốc tế thành phố N.
******
- Alo ... Nhất Mộc, lão... À Phó thiếu gia đã phẫu thuật rồi, bị thương khá nặng, đang đợi anh ấy tỉnh dậy. Chuyện tôi nhờ anh... Được. Tôi biết rồi.
Lúc Bạch Ngân Hy nhắm mắt định thần tìm lại chút bình tĩnh thì nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại. Cô mở mắt nhìn nhìn, thì ra còn có người gọi là Nhất Mộc, có nhất có tam ắt hẳn sẽ có nhị rồi. Bọn họ còn gọi Phó Chính Đình là lão đại. Tất cả đều không hề tầm thường.
- Làm cô thức giấc sao?
Vừa đọc tài liệu trên laptop Tam Mộc vừa hỏi cô
- Tôi không có ngủ.
- Cô không phải người ở đây. Cô đến đây làm việc à?
- Làm sao anh biết được?
- Cô là ca sĩ, diễn viên, còn cần hỏi sao. Cô không cần lo lắng. Chuyện tên mập đó không liên quan đến cô. Nếu có chuyện xảy ra bên chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm. Là cô cứu thiếu gia nhà tôi một mạng. Chỉ cần cô kín miệng, mang ký ức đêm nay xoá đi, tôi có thể bảo đảm cô sẽ ko gặp bất kỳ vấn đề gì.
Tất cả tài liệu về cô từ tên họ gia cảnh đến sở thích đều đang nằm trong máy tính của cậu ta. Khi vừa lên xe cậu ta đã nhờ Nhất Mộc điều tra cô rồi. Đó là điều cần thiết. Chỉ là, cô bình tĩnh quá mức khiến cho Tam Mộc hơi bất ngờ.
- Tôi biết rồi, cảm ơn anh! Anh ta cũng cứu tôi một mạng nên tôi muốn đợi anh ta tỉnh lại rồi sẽ rời đi, theo lời anh nói tôi sẽ mang ký ức hôm nay toàn bộ xoá hết. A cứ an tâm.
Bọn họ ngồi trên sô pha trong phòng bệnh VIP nói chuyện với nhau mà không hề biết rằng Phó Chính Đình đã dần tỉnh lại. Anh cảm thán trong lòng, cô gái này còn trẻ như vậy lại có thái độ bình tĩnh nhã nhặn như thế sau khi vừa gϊếŧ người. Đúng là hiếm có. Dù có thì chỉ có thể là ..... sát thủ.