- Trực hệ của Lưu gia hiện tại nếu tính luôn nhà chúng ta có 5 người con trai, 3 gái, 12 cháu trai 3 cháu gái. Ngoài ra còn có 980 người họ hàng. Đây là gia phả của gia chủ đời 23 _ ông lấy cuộn vải gấm màu hổ phách bên ngoài có hoa văn hình mây được thêu bằng chỉ vàng đưa cho con trai.
- Những công ty mà ba nói đó chỉ là gia sản chính. Lưu gia còn rất nhiều cổ phần rải rác ở nhiều tập đoàn khác Vd dụ như Dương Thị của Dương gia, Diamond của Bạch gia và TK của Tiêu gia. Lưu gia còn là chủ sở hữu đứng sau của 4 trung tâm quan trọng là thành phố T, H, Đ, Q và 1 khu đất đặt biệt đó là khu phục dựng hiện tại là phim trường lớn nhất thế giới. Ngoài ra còn có ... Hazzz ... Có ....
- Có hắc bang_ anh mở gia phả ra xem thấy 3 cái tên quen thuộc khiến tâm can anh trùng xuống. Tất cả là ý trời hay là...bọn họ tính kế anh?
- Đúng là có đến, nhưng người đến là ông nội của con và Trạch Tâm, Chính Đình không biết gì cả, nó chỉ đi theo hộ tống.
- Bọn họ tính kế con.
- Không phải đâu Trạch Nguyên. Hôm đó Chính Đình thấy ảnh của con treo trong phòng... Nó mất hồn một phen. Chuyện của tiểu Hy và tụi con, ba cũng có nghe nó nói rồi.
- Ông nội chấp nhận con quay về thật sao? Nếu là ông nội và Tâm ca đến con sẽ về. Ba không cần lo lắng. _ Lưu Trạch Nguyên nghe đến việc anh mình và ông nội đến thì vui vẻ trong lòng. Từ lúc nhỏ đến lớn Lưu Trạch Tâm là họ hàng duy nhất mà anh biết, anh ấy quan tâm giúp đỡ anh rất nhiều.
- Là ông nội đến thật. Ông còn mang cổ phần chuyển nhượng sang cho con rồi.
- Mỗi người cháu trực hệ Lưu gia đều được 5% cổ phần Lưu Thị. Bất kể nội ngoại bất kể trai gái. Con và tiểu Hoàng đều được 5%, nhưng con cũng hiểu tiểu Hoàng đó, kêu nó tiếp quản nhà hàng nó còn không chịu huống chi là cổ phần, nó xin ông nội mang chuyển qua hết cho con rồi. Thật ra để chính thức tiếp nhận thì phải kết hôn. Vì con sắp kết hôn nên ông chuyển sớm sang cho con.
- Ba con hiểu rồi. Con sẽ giúp Tâm ca ngồi lên chức gia chủ đó. Còn về vấn để gia phả...
- Trạch Nguyên, 28 năm rồi chuyện gì thì cũng nên khép lại thôi.
- Không! Ba! Gia phả nhà họ Lưu chẳng những phải có tên ba mẹ mà vợ sắp cưới của con cũng phải có tên.
Lưu Trạch Nguyên khẳng định vs ba anh một câu rất chắc chắn. Năm đó là ba anh nhu nhược không bảo vệ được gia đình lớn, gia đình nhỏ cũng chật vật. Nhưng anh sẽ không mắc lại sai lầm đó của ba anh. Anh không cần quyền uy ở Lưu gia, anh có thể trợ giúp anh cả nhưng ông nội phải đáp ứng được chuyện anh mong muốn.
******
Tiêu Chính Kỳ và Phó Chính Đình ngồi trong phòng khách nhà lớn Lưu gia nhìn Lưu Nhân Đình đang khóc thút thít đưa chân ra cho Thần Hi kiểm tra mà đau đầu.
- Thần Hi quân, chân con bé sao rồi?
- Thất thiếu gia! Là bị bong gân, tạm thời không nên hoạt động mạnh, hạn chế đi lại. _ Thần Hi nói xong lại phải nhanh chóng đến xử lý vết thương do bị roi đánh trên người Lưu Nhân Ly ngồi bên kia.
- Được rồi, nín đi, khóc cái gì mà khóc, ba em cũng không có đánh em. Em nhìn chị gái em đây kìa _ Tiêu Chính Kỳ nhíu mày nói với cô em út.
- Gia gia, thật sự không phải là chị làm con bị thương đâu, nhưng con nói ba không có tin con._ Lưu Nhân Đình vội vã giải thích.
- Ông biết rồi! Ba con không thích hai đứa ở cùng nhau thì sau này đừng có ở cùng nhau. Tránh hiểu lầm.
- Có cái gì mà hiểu lầm, con gái con lứa tính tình cứng đầu, mưu mô y chang mẹ nó _ Lưu Quân Sơn chẳng tiếc sĩ diện mắng cô con gái lớn.
- Tại sao mỗi lần cãi nhau ba đều lôi mẹ ra mà mắng vậy? Ba muốn mắng cứ mắng một mình con là được rồi đừng nhắc đến mẹ_ Lưu Nhân Ly nghe ông ta nhắc đến mẹ cô mà tức giận gạt bàn tay của Thần Hi ra đùng đùng đứng dậy.
- Đó đó, mắng mày một câu mày lại muốn cãi lại đúng không. Còn muốn bị đánh? Thứ con mất dạy.
- Im hết ngay cho tôi. _ Lưu gia gia tức giận dộng mạnh đầu gậy xuống sàn kêu rõ ràng một tiếng. Không khi liền trở nên im bặt.
Nhân Ly bị ông mình la cũng không phản kháng nữa. Bên này Phó Chính Đình nhìn Thần Hi một cái anh liền hiểu ý lão đại kéo tay Lưu Nhân Ly ngồi xuống, vỗ vỗ hai cái ý kêu cô bình tĩnh lại rồi tiếp tục xử lý vết thương cho cô. Cô bị đánh bằng roi dây thừng, là roi gia pháp của Lưu gia. Vết thương không rách sâu nhưng đều sần sùi bầm tím, rất dễ nhiễm trùng. Dấu vết rải đầy trên thân thể bắp chân, lưng, tay đến cổ và mặt cũng có 1 vết lằng. Lúc đó cũng nhờ Thần Hi đi hái thảo mộc ngang qua đình viện thấy cảnh đó mà chạy đến can ngăn, không thì giờ này chắc cô không còn sức mà cãi nữa.
Thần Hi xử lý xong xuôi đứng dậy liền cung kính nói:
- Nhị tiểu thư, xử lý xong rồi, đây là thuốc bôi, cô nhớ cẩn thận đừng để nhiễm trùng.
- Cảm ơn Thần Hi Quân. _ Lưu Nhân Ly ái ngại đáp lễ anh ta.
- Quân Sơn có chuyện gì không thể từ từ nói sao, sao con lại đánh con bé thành thế này.
- Ba, nó ích kỷ, tranh đua với Đình Đình còn xô em nó bị thương thành thế này.
- Chẳng phải Đình Đình nói không phải Nhân Ly làm sao. Sao con không thể xử sự công bằng được vậy.
- Đánh nó theo gia pháp là công bằng với nó rồi, công bằng với nó thì ai công bằng với cái chân sưng vù của Đình Đình đây.
- Công bằng? Nếu đổi lại là Nhân Ly bị đau chân thì cữu có đánh Nhân Đình thành thế này không? _ Phó Chính Đình nãy giờ im lặng, nghe cậu mình nói đến chuyện công bằng thì bực mình lên tiếng.
- Cháu ... Sao cháu có thể nói Đình Đình như vậy, tụi nó đều là biểu muội của cháu, cháu sao lại ...
- Họ đều là con ruột của cữu.
Ông ta tím mặt, im lặng không thốt nên lời, ông ta sợ Phó gia hoả, không dám chọc giận anh.
- Được rồi được rồi, sau này hai đứa phải biết nhường nhịn nhau, không được phép ồn ào vậy nữa_ Một người phụ nữ trung niên nhìn ngoài 50 tuổi, bà mặc một bộ cổ phục cách tân màu tím than, áo trong có thêu một bông hoa phù dung, váy dài chấm đất bên ngoài khoác áo tay rộng dài đến bắp chân, tóc búi cao cài một cây trâm ngà . Từ trên lầu bước xuống, Lưu Nhã Tịnh vẻ mặt nghiêm khắc nhưng lời lẽ nhẹ nhàng.
- Quản gia, ông đến chỗ Lục lão gia lấy roi dây về đây, sau này không cho phép tùy tiện đánh người
Một lời của Lưu Nhã Tịnh đã giải quyết được vấn đề. Bà ta nói ra cũng không ai phản bác. Lưu Quân Sơn cũng không dám cãi, mất roi gia pháp ông cũng có thể dùng cách khác trừng trị con bé lì đòn đó.
- Đại di mẫu đã đến rồi vậy con giao Nhân Ly cho dì. Con về Đông viện.
Phó Chính Đình nói với dì mình rồi quay lưng cùng Tiêu Chính Kỳ rời đi.