Con Nhỏ Lạnh Lùng Kia, Anh Yêu Em!

Chương 7: Qua đêm




*Ầm*

Tiếng sấm kêu không ngừng.Nó cứ nhìn ra cửa sổ.Hắn thấy vậy liền hỏi:

-Sao cô sợ sấm?-Hắn hỏi

Nghe hắn nói vậy,Lục chạy tới lấy tay bịch miệng hắn lại.Hắn bất ngờ,không biết chuyện gì đang diễn ra.Lục thì thầm vào tai hắn:

-Cấm hỏi mấy câu liên quan tới trời mưa!-Lục trừng mắt

Nói xong,Lục buông tay ra đi vào nhà bếp phụ nhỏ nấu ăn.Hắn nhìn nó,ánh mắt vô cảm ấy vẫn nhìn ra ngoài.Nó chợt nhớ tới một việc.Nó đứng lên,đi về phòng.Hắn thấy nó đi,liền nắm tay nó rồi nói:

-Cô đi đâu?-Hắn hỏi

-...-Nó chỉ về hướng phòng Lục

-Cô lên lấy đồ?-Hắn nhìn cô

-...-Nó im lặng.Cô cố gắng làm hắn buông tay cô ra.

-Cô muốn đi một mình?-Hắn hỏi

-...-Nó gật đầu.

Hắn thấy nó gật đầu liền thả tay nó ra.Nó thì bước lên,đi về phòng Lục.Hắn thở dài.

-Ghê nha!-Hoàng chạy tới,khoác tay lên vai hắn

-Bảo vệ 'bà xã' ghê nhỉ?-Phú châm chọc

-Tin tao cho mỗi người ăn một cú đánh của tao không?-Hắn nói

-Tha cho tao!-Nói xong,Phú kéo tay Hoàng rồi chạy

-Đứng lại!!!-Hắn rượt theo

Trong căn biệt thự,có 2 người con trai đang chạy trốn và 1 người con gái...à nhầm con trai dí theo.Lục nhìn thấy cảnh tượng đó,cô cười ra nước mắt:

-Haha!17t rồi mà còn chơi đuổi bắt!-Lục ôm bụng,cười

-Chính xác hơn là tụi tôi 18t trừ thằng Hoàng ra tại vì nó 17t-Phú đứng lại,nói

-Bị ở lại lớp?Học ngu thế?-Nhỏ châm chọc

-Học trễ 1 năm!Riêng thằng Phú là trường hợp đặc biệt,nó học sớm 1 năm.-Hắn nói

-Tưởng học ngu quá nên ở lại!-Nhỏ cười to

-Cô dám...!-Phú trừng mắt-Làm như cô lấy bằng Đại Học rồi!

-Tôi lấ...!-Nhỏ đang nói thì bị Lục bịch miệng

-À...thôi mặc kệ con Ngân đi!Vào ăn!-Lục cười rồi thì thầm-Em mém nữa làm lộ ra rồi!

-Có bằng Đại Học rồi thì nên khoe ra,có sao đâu!-Nhỏ thì thầm

-Em nên nhớ,em với Di đang giữ ẩn danh tính đó!Nếu em nói ra,có thể bọn người đó điều tra về tụi mình!-Lục nói nhỏ

-Vâng!Em biết rồi!-Nhỏ nói xong rồi đi lên lầu kím nó

Hắn thấy hơi lạ.Nhỏ nãy giờ ở nhà bếp làm đồ ăn mà biết Di ở đâu.Hắn suy nghĩ.Lục thấy hắn làm vậy liền tới chỗ hắn,nói nhỏ:

-Nếu cái đầu của ông đang suy nghĩ tại sao Ngân nó biết Di ở chỗ nào thì....-Lục ghé sát vào tay hắn-Ngày mưa nó lúc nào cũng dành một ít thời gian ở trong phòng làm gì đó.Đến cả gia đình còn chưa biết nó đang làm gìNói xong,Lục đi về phía nhà bếp.Hắn thấy ngỡ ngàng.Không ngờ một con người lạnh lùng như nó mà cũng có vài điểm yếu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Chị,xuống ăn nè.Có đồ ăn rồi!-Nhỏ gõ cửa phòng Lục.Nhỏ biết,nếu có người ngoài thì nó tạm thời ở trong phòng Lục

-...-Nó mở cửa ra.Nhỏ thấy nó đang mang đôi găng tay da lại bất ngờ

-Nhớ nãy em thấy chị đeo đôi găng tay đó mà sao tháo ra rồi đeo lại?-Nhỏ hỏi

-Che-Nó đi xuống.

Nhỏ không hiểu nó nói gì.Biết là che hình xăm nhưng mà chả phải việc đó hơi lộ liễu?Bọn hắn nhìn thấy thì chắc phải rất tò mò vì sao ở nhà mà vẫn đeo găng tay.Nếu việc bị lộ thì chỉ có cách...

Nhỏ đang suy nghĩ thì nhìn vào căn phòng của Lục.Nhỏ cười rồi đóng cửa lại.Giờ nhỏ đã hiểu tại sao nó lại nói câu đó.Nhỏ bước xuống dưới.

-Mày xuống rồi à!-Lục thấy nó liền cười

-Lại đây ăn đi!-Hoàng vẫy tay kêu nó

-..-Nó nhìn thấy vậy liền bước tới bàn rồi ngồi xuống

Bàn nó rất rộng,chứa đủ 6 con người.Dưới là sơ đồ:

Nhỏ|--------|Hoàng

Lục |--------|Phú

Nó |--------|Hắn

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~'

Trên bàn có rất nhiều món ăn.Món nào cũng nhìn trông ngon mắt.Gồm:2 tô lớn để chứa cơm,1 nồi canh rong biển,cua rang me,gỏi cuốn,trứng cuộn,một nồi lẩu thập cẩm nhỏ,một dĩa salad,một dĩa sườn nướng phô mai và 1 tô cháo hào dành riêng cho nó.

-Nhiều thế?Không biết ăn hết không nữa!-Phú mắt chữ A miệng chữ O

-Chưa chắc!Nhìn ngon thế này là tao muốn ăn hết tất cả!-Hoàng chảy nước miếng

-Chảy nước dãi kìa!-Nhỏ chỉ-Ở dơ gớm!

-Ở dơ mới sống lâu!-Hoàng cười

-Chắc sống lâu!-Nhỏ lườm xéo

-Ê,không được ăn trước!-Lục lấy đôi đũa chặn bàn tay của Phú lại

-Đang đói mà!-Phú năn nỉ-Cho ăn đi

-Không được bóc tay ăn!Đi rửa tay!-Lục hét

-Như bà mẹ chồng khó tính!-Phú vừa đi vừa lảm nhảm

-Anh nói cái gì!!!-Lục trừng mắt

-À..không có gì!!-Phú cười

-Anh Phú nói chị Lục là như bà mẹ chồng khó tính.-Hoàng cười-Vậy thì anh Phú tự nhận mình là con gái kìa! (không biết phải giải thích tại sao :| thông cảm =]] )

-Thằng ranh này!-Phú chạy lại kí đầu Hoàng

-Á...Em xin lỗi!!!-Hoàng hét lên

-Hahaha!!-Nhỏ cười-Hai người như đứa trẻ lên 3.

-Cô nói cái gì!!-Hoàng trừng mắt

-À...nói anh xinh gái,được chưa?-Nhỏ cười-Cảm ơn....khoan!!!-Hoàng nhảy dựng-Ai xinh gái hả!

-Anh đó chứ ai!-Nhỏ lườm xéo-Đáng đời!

-Cô....-Hoàng trợn mắt-Hôm nay tạm tha cho cô!

-Hứ!-Nhỏ kênh mặt

-Em đừng chấp 2 đứa con nít!-Lục trêu-Chấp chi cho nó mệt!

-Đúng rồi!Cảm ơn chị vì đã cho em lời khuyên!-Nhỏ cười

-Cô nói ai là con nít??-Phú nói

-Mấy anh!-Lục châm chọc

-Cô....!

-Haha!-Nhỏ cười

Trước khi bữa ăn bắt đầu thì 4 người kia cứ cãi nhau.Nó thở dài.Hắn thấy nó vậy liền hét to:

-Dừng lại!-Mặt hắn nghiêm túc!-Ngồi ăn!

4 người dừng lại!Họ bắt đầu ăn.Nhưng cuộc chiến này vẫn chưa kết thúc..

-Trứng cuộn của tôi!!!Sao anh dám cướp!-Lục nhìn thẳng vào mắt Phú

-Ai kêu cô chậm tay!!-Phú cười rồi định lấy miếng sườn nướng phô mai thì Lục cướp

-Ai cho cô lấy miếng sườn của tôi!!-Phú trợn mắt nhìn Lục

-Như anh đã nói,ai chậm tay thì không có ăn!-Lục lườm

-Cô...-Phú nghiến răng-Hừ..tha cho cô hôm nay!Đi học lại tôi sẽ trả thù sau

-Ể,tô canh đâu?-Nhỏ nhìn xung quanh

-Đây nè!Tôi đang cầm!-Hoàng chỉ

-Canh là của chung,ai cho phép anh chiếm lấy riêng!-Nhỏ trừng mắt

-Nhanh tay thì lấy thôi!-Hoàng cười đểu

-Anh dám...!

Nhìn tụi nó,hắn muốn phì cười nhưng phải nhịn.Lúc nào cũng cãi nhau.Không cãi nhau trong một ngày là không chịu nổi à!Bó tay tụi này luôn!

Hắn ngước lên,thấy nó ung dung ăn tô cháo.Mà hắn để ý một điều,sao lại phải đeo găng tay ở nhà?Hay là nó đang che dấu một cái gì đó?Mà nhìn nó cũng thú vị.Khi ăn với khi ngủ,khuôn mặt nó không có sát khí nên nhìn rất dễ thương như con mèo con.Hắn chợt nhận ra rằng sao mình lại thích ngắm nó?Mới đầu gặp nó,hắn thấy nó khá thú vị.Không ai dám đánh anh tới vậy.Nhưng sau khi tiếp xúc với nó,hắn cảm thấy nó không lạnh lùng cho lắm.Cảm thấy bên trong tâm hồn,có một chút ấm áp.Hắn cười.Có lẽ hắn thích nó mất rồi!

Nó vẫn ngồi ăn,mặc kệ 4 người kia cãi nhau.Nhưng nó có cảm giác rằng có ai đang nhìn mình.Nó mặc kệ,ngồi ăn tiếp.Không biết tại sao hôm nay nó thấy món này ngon hơn thường ngày.Có thể cô bị cảm nên khẩu vị có chút thay đổi hay là tại..hắn?Cô chợt lỡ 1 nhịp tim.Cô bất ngờ.Cô thích hắn?Không không!Cô không muốn thích bất kì ai.Cô không muốn bị tổn thương nữa.Quá khứ là đã đủ rồi.Những người cô yêu thương đều đã bỏ cô mà đi.Cô không muốn lập lại sự việc lần 2.Cô đã hứa rằng,cô sẽ không yêu thương bất kì ai nữa.Có Ngân,Lục với ba mẹ là đã đủ rồi!

Nó ăn xong,đứng dậy và đi tới ghế sofa.Nó ngồi xuống,nhìn lên trần nhà.

Hắn thấy vậy liền ăn thật nhanh.Hắn đứng lên,hướng tới nó.Nhìn thấy nó ngắm cái trần nhà,liền cười mỉm.Hắn đứng sau lưng cô,nhìn lên trần nhà.Hắn bất ngờ!Trên trần nhà,có một vài bông hoa tuyết được vẽ rất đẹp.Hèn gì nó thích ngắm đến vậy.Hắn liền hỏi:-Nhà cô có vẻ ẩn giấu rất nhiều thứ nhỉ?-Hắn cười

-...-Nó ngồi ngay ngắn lại

-Tai nghe cô đâu?-Hắn hỏi

-Phòng!-Nó trả lời ngắn gọn

-Tại sao cô lại đeo găng tay trong khi đang ở nhà?-Hắn nhìn nó

-...-Nó im lặng

-Hay..tại có tụi tôi nên cô mới đeo?-Hắn hỏi

-...-Nó không nói gì

-Chắc có lí do riêng nhỉ?-Hắn cười nhẹ

-..-Nó tiếp tục im lặng.

-2 người đang làm cái gì thế?-Phú chạy tới

-Trong trình tính gớm!-Hoàng cười

-Á!Chị ghê quá!Có trai bỏ em!-Nhỏ làm nũng-Chị kì quá à

-Mày ghê nha!Có bồ trước tao!-Lục châm chọc

-...-Nó mặc kệ

-Ê tao có phim hay nè,coi không?-Hoàng giơ tay lên

-Thể loại?-Lục hỏi

-Ma!-Hoàng cười

-Không coi!-Nhỏ nói

-Sợ à!-Hoàng châm chọc

-Không phải!-Nhỏ phồng má lên

-Vậy sao không dám coi?-Hoàng cười

-Sợ a đi ra quần khi thấy cảnh con ma hù!-Nhỏ lêu lêu

-Cô...!Được!-Hoàng cười-Tôi sẽ cho cô xem bản lĩnh đàn ông của tôi!

-Ok!-Nhỏ kênh mặt

-Còn cô,có coi không?-Phú hỏi Lục

-Coi chứ!-Lục nói

-Tưởng cô sợ chứ?-Phú châm chọc

-Để xem ai sợ hơn ai!-Lục lườm xéo Phú

-Cô có coi không?-Hoàng hỏi nó

-...Tùy.-Nó đồng ý

-Phim hôm nay là.....The Conjuring!Nghe nói phim này ghê lắm nha!-Hoàng nói

-Hừ,coi đại luôn đi!-Nhỏ trừng mắt

-Ok!Ai khóc trước là thua!Người thắng được quyền yêu cầu người thua làm bất cứ thứ gì!-Phú cười đểu

-Chơi luôn!-Nhỏ và Lục đồng thanh

-Ráng chịu nha!-Phú châm chọc

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Á...Ghê quá!!!!!-Lục lấy tay che mắt lại

-Huhu!!!!-Nhỏ mếu máo

-Cô..ô..cô..k.h..óc...ro..ồi..-Phú lắp bắp nói (vì sợ quá nên nói vậy :)))) )

-Che tao lại!!!!-Hoàng trốn sau lưng Phú

-Á.!!!!!!!Tắt TV đi!!!-Lục hét

-Cái điều khiển để ở đâu mất tiêu rồi!!-Hắn nói

-Chết tiệt!!!-Hoàng chửi

-Á!!!-Nhỏ khóc-Tắt đi mà!!Huhu!

-Con ma nó hiện lên rồi kìa!!!-Hoàng ôm Phú-Cứu em,Phú!-Anh....còn...chưa..cứu.n..ổi.bản...thân!-Phú run

Hắn nhìn thấy tụi nó vậy liền bịch miệng cười!Hắn quay sang nhìn nó,thấy nó ung dung coi phim.Có vẻ nó không sợ!Nó thì nghĩ rằng cái phim này chả sợ gì hết.Thấy nó cũng khá thú vị.

*Ầm* *Cụp*

Tiếng sấm vang lên làm cho nguyên căn biệt thự mất điện!Tụi nó thấy vậy liền hét lên:

-Á!!!-Nhỏ,lục,Phú và Hoàng đồng thanh.

-Cúp điện rồi!-Hắn lấy điện thoại ra,bật đèn pin lên (cái này mấy cái dt nào cũng có =]] )

-Sao gặp ngay lúc này vậy trời!!-Phú hét lên

-Hình như tới sáng mai mới có điện lại!-Hoàng nói

-Mai là chủ nhật nên không sao!-Lục nói

-Ở đây có nến không?-Hoàng hỏi

-Hình như có!-Nhỏ đứng dậy,cầm cái điện thoại để chiếu sáng đường đi-Đợi em một chút

-Tối!-Nó bất giác nói

-Em sợ bóng tối hả?-Hắn nói

-...-Nó không nói gì

-Chết!-Lục nói nhỏ

-Cái gì?-Phú nghe thấy Lục đang nói gì đó

-Đưa cái này rồi kêu Di ăn!-Lục đưa Phú một cục kẹo

-Tại sao phải...?-Phú đang nói thì bị Lục đẩy đi

-Xíu đi rồi tôi kể!-Lục nói

Phú tò mò.Tới chỗ Di rồi đưa cục kẹo.Di thấy thế liền lấy rồi nhai cục kẹo đó.Một lúc sau,nó ngủ trên vai hắn (tại Huy nó ngồi kế bên Di á nên khi nó ngủ,nó gục xuống về hướng Huy).

Hắn thấy tò mò liền hỏi Lục:

-Cục kẹo đó là gì?-Hắn hỏi

-Đợi Ngân về đi rồi nói!-Lục nói

-Em về rồi đây!-Nhỏ trên tay cầm 3 cây nến

-Tới đây!-Lục kêu nhỏ

-Ok!-Nhỏ cầm nến đi tới

Đợi nhỏ thắp sáng hết tất cả cây nến rồi hắn mới hỏi:

-Cục kẹo đó là gì?-Hắn hỏi

-Ý anh là sao?-Nhỏ nhìn hắn

-Cục kẹo đó á!-Lục nói

-Chị có chắc là muốn kể với tụi hắn không?-Nhỏ nghiêm túc nói-Chị Di mà biết là sẽ giận á!

-Giờ chị hỏi em nè.Thường thì mấy người không thân yêu cầu tụi mình làm gì thì con Di nó sẽ từ chối!Vậy sao Di nó đồng ý cho tụi hắn ngủ qua đêm trong khi tụi mình không thân với mấy người đó?-Lục nói

-Tại vì em nên mấy ảnh mới ngủ qua đêm ở đây!-Nhỏ trả lời

-Nhớ vụ bên Mỹ không?Cái vụ mà có thằng nhóc tầm 14t xin cho ở lại một đêm trong khi nhóc đó bị ướt từ trên xuống dưới,không có người thân,không có xe.Nó còn không cho thằng nhóc ở lại nữa nói chi mấy người này!-Lục chỉ vào Phú

-Chị nói đúng..-Nhỏ gật đầu-Vậy có nghĩa là...

-Đúng!Chúng ta nên kể với bọn họ.Nếu bọn họ nói ra thì giết thôi chứ làm gì.-Lục cười (chị ác ghê :3)

-Ok!-Nhỏ hít một hơi thật dài rồi nói-Đó..là kẹo ngủ!

-Hả????-Hắn trợn mắt

-Kẹo ngủ???Bộ con nhỏ đó bị gì sao phải uống thuốc ngủ?-Phú nói

-Từ ngày đó...nó sợ bóng tối...-Lục nói

-Ngày gì?-Hoàng hỏi

-Nói nhiêu đó đủ rồi!-Nhỏ nói-Giờ đánh bài không???

-Ok!!!!-Phú,Hoàng và Lục đồng thanh

-Tao không chơi!-Hắn nói

-Trông vợ ngủ chứ gì!!Ghê!!!-Hoàng cười

-Bớt đi!-Hắn cười

-Anh liệu hồn dám làm đau Di là chết với tôi với con Ngân!-Lục trừng mắt

-Ok ok!!Biết rồi thưa mẹ vợ!!-Hắn châm chọc

-Ghê nha!!!!!Công khai luôn rồi kìa!!!-Phú cười

-Liệu hồn a đó!!-Nhỏ liếc

Trong khi 4 người kia chơi,hắn ngồi ngắm nó ngủ.Nhìn nó ngủ như một thiên thần.Hắn chợt thấy đôi tay đang được che dấu bởi đôi găng tay da kia.Hắn tò mò.Hắn nhẹ nhàng cầm tay nó lên,tháo chiếc găng tay tay phải nó lên.Hắn bắt ngờ.Trên mu bàn tay nó có....một vết sẹo dài.Giờ hắn hiểu tại sao nó lại giấu bàn tay nó đi.Hắn thấy buồn thay cho nó.Đeo lại chiếc găng tay,hắn hôn lên trán nó rồi nói:

-Chúc ngủ ngon!-Hắn cười rồi chìm vào giấc ngủ cùng với nó.

Hắn không biết rằng,từ đầu Ngân luôn nhìn hắn.Nhỏ cười rồi nói nhỏ:

-Chị chuẩn bị tốt lắm!-Nhỏ cười rồi quay lại chơi

Trong giấc mơ của nó,nó đang đi trên một cánh đồng hoa cúc trắng.Không bịch mắt,không găng tay,chỉ một chiếc đầm trắng với đi chân trần.Tóc nó được thả xuống,bay trong gió.Nhìn nó như một thiên thần.Trên cánh đồng ấy,có một người con trai đang cười.Nụ cười ấy rất đẹp làm xao xuyến tâm hồn nó.Nó chợt mỉm cười.Nó bước tới,nắm tay chàng trai đó rồi bước về phía trước.

Có lẽ đây là giấc mơ đẹp nhất của nó nhưng nó không biết được rằng,đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nó mơ một giấc mơ tuyệt đẹp này......

---------------------------------------------------------------------------------------

Xong

Khi mình đang viết chương này,mình đã nghĩ rằng không biết trong tương lai,mình viết được bao nhiêu chương nhi?Cái này còn tùy vào cái óc sáng tạo của mình.Có lẽ là thế :|.Lâu lâu cái óc nó hại chủ :v

Cảm ơn vì đã ủng hộ truyện của mình :'> Cảm ơn tụi bạn cò hó :v cảm ơn gia đình vì đã ủng hộ mình :3

Thân.