Con Nhỏ Du Côn

Chương 16




sorry các bạn nhưng mình đăng cháp hơi dựt dựt nên sẽ không có lịch đăng cháp nhé, còn phải vì chuyện học hành nữa mà.^^thông báo: sau khi mình đọc các cmt bên dưới của các bạn thì có một bạn nói rằng diễn biến hơi nhanh. nên mình đã sửa lại ít chút. nếu có ai muốn góp ý thì vào wed: https://www.facebook.com/profile.php?id=100010474699359 để nhắn tin cho mình nhé!.

CẢM ƠN MẤY MEM ĐÃ ỦNG HỘ TRUYỆN CỦA MINH, CẢM ƠN CÁC BẠN RẤT NHIỀU!!!!!!!!!!!!!

thôi không nói nhiều nữa mời các bạn vào đọc truyện con nhỏ du côn cháp 16, đọc vui vẻ nhé mọi người.

_________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________

mắt nó đỏ lên vì cơn tức đã đạt đến đỉnh điểm:

-HAI NGƯỜI CÓ THÔI ĐI KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

bọn con gái quay lại nhìn nó, dường như Hàn Tự đang cố lơ nó:

-em có muốn đi ăn kem không, em có muốn.............................................ple.ple

anh nó nói chuyện với cô ả kia từ nãy đến giờ và đáp lại là những cái gật đầu của cô.

còn Trúc Loan thì cứ đang tra hỏi Vương:

-cậu gặp con mắm kia từ khi nào, cậu chơi thân nó khi nào............................................

nó thở dài rồi nghĩ “hai người này làm mình mất mặt quá“. Trúc Loan đang nói chuyện với Vương thì một nữ sinh chạy ôm chầm lấy Vương:

-em tìm anh từ nãy đến giờ đó.

bỗng nó nghe thấy tiếng ai đó rất quen, nó quay lại, thì ra là Thảo My. cô ả nhìn Trúc Loan với đôi mắt khinh người:

-Vương à, cô gái này là ai vậy?

cô vẫn còn ôm cổ cậu

-à đây là bạn của Thanh Đình, cô ấy tên là Trúc Loan.

Vương nói. giờ cô mới buông cổ Vương ra và đứng đối diện Trúc Loan và nói:

-xin chào mình là Thảo My, rất vui khi được gặp bạn.

cô cười một cái rõ tươi, một tay để lên vai Trúc Loan. Trúc Loan cảm thấy khá bực mình khi có người là để lên vai cô. nếu là ở trường thì cô đã cho gãy răng.

-bạn có thể để tay ra chỗ khác được không, mình cảm thấy không thoải mái lắm.

khuôn mặt Trúc Loan thể hiện rõ nét bực mình nên cũng làm cho cô ả kia khá khó chịu

-vậy sao, minh xin lỗi.

khuôn mặt thể hiện sự tội lỗi đó như muốn đổ tội cho Trúc Loan mới là người làm sai:

-bạn có gì phải xin lỗi, bạn đâu có lỗi gì.

sau khi nói chuyện xong với cô nào đó thì anh nó chạy đến chỗ Trúc Loan:

-ê, về nhà được chưa chiều tối về nhà xem trường Thanh Đình sau nhé, anh đói quá!!!!!!!!!!

Thảo My nhìn Hàn Tự rồi đỏ mặt, Trúc Loan nhìn thấy liền nghĩ “ chắc thích tên dở người rồi chứ gì”

Anh nó quay sang nhìn Thảo My rồi cười,đột nhiên máu trong mũi cô ra ào ạt, cô không biết làm sao đang luống cuống thì có một chiếc khăn lau vào mũi nó. là Hàn Tự, mặt có đỏ như trái cà chua.

-em có sao không, ai biểu ăn đồ nóng nhiều quá chi, may là tôi đem theo khăn đấy.

Hàn Tự đem khuôn mặt lo lắng ra. Trúc Loan lại nghĩ “tên dở người này, để cho cô ta hộc máu mũi đi, con bầy đặc lau mũi cho”

-anh.......... anh tên gì?

Thảo My âp úng hỏi anh nó

-Anh tên là Hàn Tự.

RENG RENG

tiếng chuông vào lớp đã reo, bỗng Thảo My cầm luôn chiếc khăn rồi nói:

-mai anh có đến không?

-à có

-vậy em sẽ giặt chiếc khăn này giúp anh, cảm ơn anh đã cho em mượn khăn.

cô cười với anh nó. rồi chạy vào lớp.

“giờ còn cái kiểu giặt khăn giúp nữa chứ, nếu đây là phim thì mình sẽ không bao giờ coi!!!!” Trúc Loan nghĩ.

-cô ta có vẻ không thích Thanh Đình.

Trúc Loan nói

-ukm, anh cũng thấy vậy, lúc nãy am ấy rất hay lườm Thanh Đình, và giờ là về nhà ăn cơm.

anh nó cười, Trúc Loan không nói gì nữa rồi leo lên chiếc xe.

CÒN NỮA.