Con Nhỏ Du Côn

Chương 15




sorry mem nha, hai hôm trước tui có việc bận nên không thể đăng chép mới được, đã có một bạn nói là truyện của mình bạn ấy hông hiểu gì cả, nếu có bạn nào đọc cũng không hiểu gì thì nói với mình nhé...............cmt bên dưới ý ^^ giờ thi vào truyện nhé______________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Ngày Hôm Sau.........................

-Thanh Đình, hôm nay anh sẽ dắt em đến trường, tiện thể trường em lộng lấy như thế nào.

anh nó cười tủm tỉm. tay đút vào túi, nó nhìn anh nó :

-anh đang mơ có phải không, em đi xe taxi mà.

-anh đã bảo chú nghỉ một tuần rồi, Trúc Loan à em có đi không?

Hàn Tự nhìn Trúc Loan, trong khi đó thì cô đang nhâm nhi rồi nói:

-anh nghĩ em không đi sa, để xem tên Vương này là người như như thế nào.

Trúc Loan cười làm nó và anh nó phải sợ, bỗng nó hét lên:

-HAI NGƯỜI NÀY, EM ĐÃ ĐỒNG Ý ĐÂU MỜ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

-anh không cần ý kiến của em vì anh là anh của em

nó mếu máo:

-cái anh này anh làm Thanh Đình khóc rồi kìa.

Trúc Loan chạy ra chỗ Thanh Đình rồi nói:

-không có gì phải khóc cả, nếu không muốn thì thôi....................

đột một nụ cười nham nhở phát ra:

-HAHAHAHAHAHAHAHAHA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

nụ cười đó làm Trúc Loan rùng mình. anh nó đi từ từ rồi vỗ vai nó:

-em đóng rất hay

- Trúc Loan bị lừa một vố, HAhahahahahahaha!!!!!!!!!

anh nó nói tiếp:

-và sau này cố thể trở thành một diễn viên phụ

đột nhiên căn phòng im ắng trở lại:

-ANH NÓI Gì!!!!

nó trừng mắt lên nhìn anh nó, như yêu quái. anh nó nuốt nước miệng ằng ặc

-à không anh nói lộn, sau này em sẽ trở thành diễn viên chính, diễn viên chính.

-vậy thì đươc, em đi thay đồ đây.

nó quay ngoắt đi vào phòng vệ sinh. anh nó thở phào, chưa được một lúc:

-rặc, rặc.

tiếng bẻ tay của Trúc Loan, anh ta run bần bật quay sang chỗ cô:

-sao anh làm vậy với tôi.

Trúc Loan tức điên lên.

-anh chỉ là.......

-anh đừng nói gì nữa.

cô đè lên người anh rồi cho mấy cú đấm thì:

-xin đừng, đừng đánh anh, mặt anh hỏng mất!!!!!!!

cô nghe vậy liền đi xuống rồi nói:

-lần sau anh còn làm như vậy nữa thì đừng trách tôi, tôi đi thay đồ đây.

rồi cô lấy đồ rồi phòng vệ sinh:

anh ta thở dài rồi nghĩ “ ở với hai đứa này chắc mình chết sớm quá”

nó chạy ra mặc bộ đồ vẫn như mọi ngày nhưng hôm nay nó thả tóc.anh nó đã chuẩn bị xe cho nó nó chạy lênn xe, Trúc Loan cũng lên xe,

-họ có đối xử tốt với cậu không, có làm cho cậu bực không?

nó nhìn lên bầu trời xanh thẳm, dường như không muốn trả lời câu hỏi này. Trúc Loan cũng im lặng.

.....................................

-hai nàng, xuống xe được rồi đó.

Hàn Tự cười.

nó chạy ra ngoài và thẫn thờ khi thấy Vương đang đợi nó. Vương định chạy đến thì thấy, một chàng trai mặc áo ves đang bước xuống xe và một cô gái tóc quăn với chiếc váy Voan sành điệu bước ra. bao nhiêu đứa con trai dồn mắt nhìn vào Trúc Loan, một đám con gái cũng đỏ hết mặt khi thấy Hàn Tự đang nhìn họ rồi cười.

Vương chạy đến chỗ nó và hỏi:

-Thanh đình à, họ là ai vậy?

nó nhìn Vương rồi nói:

-đây là anh mình, còn cô gái kia là bạn mình.

bao nhiêu đứa con gái hoảng hốt khi nghe thấy nó giới thiệu người đàn ông kia rồi xì xầm:

-trời, anh ấy là anh trai của cô ta sao, thật không ngờ.

-lúc nãy anh ấy nhìn tao rồi cười, chắc anh ấy thích tao rồi,..............

nó nhìn anh nó nhăn lại

anh nó cười, nụ cười đó là dành cho nó mà đám con gái lại ngất vì tưởng cậu cười với họ(mê trai quá)

Trúc Loan tiến lại gần Vương:

-tôi nghe nói cậu tên là Vương, cậu cũng khá thân với Thanh Đình.

-đúng vậy tôi là Vương.

Trúc Loan nhìn cậu ta chắm chằm làm cho cậu hơi đỏ mặt. Trong lúc đó thì anh nó tiến lại gần một cô gái, lấy tay nâng cằm cô lên:

-không biết tôi có thể quen em.

mặt cô đỏ chót, bao nhiêu người nhìn cô với ánh mắt ghen tị