Con Nhỏ Du Côn

Chương 14




''sao cửa không khóa''nó suy nghĩ-Thư à, cậu đi đằng sau mình nhé, hình như có ai đó đang ở trong nhà mình.

rồi nó cầm cái gậy bóng chày dựng ở góc nhà, rồi đi lên lầu. khuôn mặt toát lên sự lo lắng. nó thấy phòng ngủ nó phát sáng.

nói đứng im và nói thì thầm với Thư:

-Thư à đứng im ở đây nhé.

Thư gật đầu rồi đứng im một cỗ.

nó bước vào phòng giơ gậy lên đánh một bàn tay thon thả đang cầm chắc cái đầu gậy.

nó ngỡ ngàng khi thấy Trúc Loan, đang đứng ngắm cửa sổ.

-không biết đứa nào thiếu lễ độ với mình đến vậy.

Trúc Loan quoay người lại, thì ra là nó:

-Thanh........... Thanh Đình

nó mếu máo khóc gào lên,

-vậy bên cạch kia là ai?

tự nhiên chàng trai đó phì cuời

-em gái bé bỏng của anh, mới một tháng thôi mà đã quên anh rồi sao.

Thư nghe thấy tiếng khóc nức nở của nó nên chạy vào.

-Thanh Đình à c.....................

-ai kia?

Trúc Loan nhìn Thư, còn Hàn Tự thì đang lau nứa mắt cho nó nên có lẽ không biết gì.

Thanh Đình cười:

-đó là Thư, bạn học chung lớp với tui.

Trúc Loan lại gần Thư lấy tay để lên cằm Thư,

-oh, da đẹp nhỉ, mũi cao nhỉ.

sau đó Trúc Loan ghé dầu vao tao Thư:

-hãy gỡ ngay lớp mặt nạ mà cô đang đeo ra và cho Thanh Đình biết sự thật cô là ai. và đừng để đồ mít ướt kia phải giận

Thư định chạy đi thì bị Trúc Loan bắt lại:

-Thanh Đình à, bạn gái này có chuyện gì đó muốn nói với bà nè.

Trúc Loan kéo Thư lại vào phòng.

.....

-Thanh Đình, tôi thật sự không phải là Thư

nó thẫn thờ. Thư lột lớp mặt nạ ra. là cô bé có đôi mắt to, đôi môi mong,....................pla,pla. nói chung là xinh

-tôi tên là Diễm Hương, tôi thật sự rất ghét cô, tại sao cô lai có thể quen Vương của tôi, Tôi đã theo Vương rất lâu rổi mà không sánh được như cô.

''sao lại có nhiều người bị bệnh hoang tưởng thế”nó nghĩ thầm

nó đứng giậy đứng lại đi lại gần cô ả đang đứng trước mặt nó:

-mày, đi xuống âm phủ được rồi.

Trúc Loan nghe vậy liền chạy ra cản nhưng đã bị nó lấy tay đẩy ra ngoài.

nó bóp cổ Thư (à không, Kiều Hương chứ)

-đấy có phải là quá nhẹ nhàng với mày không?, hay là muốn mạnh nữa, đồ trơ trao dám lừa tao.

nó cười tà mị.

anh nó chạy ra ngăn, ôm bụng nó vác ra.

-bỏ em ra, em cần giết nó, bỏ em ra!!!!!!!!!

nó gào thét

Trúc Loan ngồi dậy cầm tay con ả kia và nói.

-nếu cô hở tí nào về chuyện này, có thể chết đấy, giờ thì biến đi

cô ta run sợ rồi mở cửa chạy đi.

anh nó hỏi:

-Vương nào?

-Vương nào, à lúc em đi máy bay, cậu ta ngồi cạnh em, cậu ta cũng học chung trường với em, kể từ đó cậu ta thân với em

nó cười anh nó thở dài rồi nói:

-ukm, vậy thì được nếu em thích ai em phải nói cho anh nhé

-Đói Quá!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!, anh dắt hai đứa em đi ăn đê!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!1!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!11

TRúc Loan rên rỉ

-ANH ĐÓI QUÁ, TRÚC LOAN DẮT HAI ĐỨA ANH ĐI ĂN ĐÊ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!11

anh nó còn rên to hơn Trúc Loan. nó gào lên khiên hai người phải bịt tai lại

-SAO HAI NGƯỜI HÉT TO VẬY, MUỐN LÀM ĐIẾC TAI À????????????????//

anh nó nói thì thầm với Trúc Loan:

-anh thấy con nhỏ đó là miệng to nhất mà lại, chắc sống với nó anh là người điếc đầu tiên

-em chứ, em sống chung với nhỏ đó thì sẽ được nghe nó hét hằng ngày sẽ điếc đầu tiên.

Trúc Loan nói lại.

-Nhưng anh lại thân với nó hơn, anh hay đi chung với nó, em biết không lúc anh đi chung với nó, không lần nào là nó không hét, vì thế anh là người điếc đầu.

anh nó cãi lại:

-không, em mới.....................................

-hai người nói gì vậy?

nó nhìn hai người, nó nghĩ”trông khuôn mặt cẩu người đó thật tội lỗi, chắc vừa nói xấu ai rồi”

nó tỏ vẻ nghi ngờ:

-hay hai người đang nói xấu ai.

Trúc Loan nuốt nước miếng ừng ực. Hàn Tự nhanh miệng:

-không, làm gì có anh chỉ hỏi Trúc Loan lát nữa ăn gì, có phải không Trúc Loan

Trúc Loan nhìn anh nó. Hàn Tự nháy mắt:

-à, đúng tớ định hỏi Thanh Đình là có ăn gà nướng không ý mà, hihi

-vậy thì được

nó quay người lại.

Trúc Loan thở dài'' may quá mém nữa mình chắc lên Thiên Đàn rồi”