CHƯƠNG 320: MỘT MÌNH ĐỐI MẶT
“Này, nói cho cô biết cũng không sao, cũng để cho cô thấy rõ vị hôn thê Long Thiếu Vân của cô là người như thế nào. Cậu Trần này cũng thật là, từ trước đến giờ cũng chưa từng mang theo bất kỳ tùy tùng nào, cho nên ngày hôm đó, Long Thiếu Vân đến tìm tôi và muốn bàn bạc với tôi một chuyện…”
Hầu Tam kể xong rồi.
Hơi thở của Tần Nhã dồn dập.
“Hóa ra là Trần Lạc Thần thật sự không làm gì, là anh làm! Tại sao các người lại hãm hại anh ấy!”
Hai mắt Tần Nhã đỏ hoe, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Đúng vậy, sao bản thân cô ta lại có thể ngu ngốc như vậy.
Cô ta quen Trần Lạc Thần cũng được một thời gian rồi, anh ấy sao có thể là loại người như vậy được?
Hơn nữa, Trần Lạc Thần cũng lên tiếng thanh minh cho bản thân, nói rằng mình không làm chuyện đó.
Anh coi bản thân cô ta là bạn tốt nên mới nói như vậy.
Nhưng cô ta thì sao, không tin tưởng anh một chút nào, thậm chí còn mắng anh là một tên cặn bã ghê tởm.
Lúc đó, trong lòng anh thất vọng biết bao!
Rất nhiều người không tin tưởng anh, anh lại chỉ có một người bạn là cô ta, thế mà cô ta cũng không tin anh.
Vừa rồi Trần Lạc Thần đến thăm mình, muốn giải thích rõ ràng với mình.
Nhưng tại sao.
Vì sao cô ta không nghe anh giải thích? Vì sao muốn đuổi anh đi!
“Trần Lạc Thần, em trách lầm anh rồi, em xin lỗi!”
Nước mắt Tần Nhã đột nhiên chảy ra.
“Được rồi được rồi, không có hiểu lầm gì hết. Bây giờ tôi không quan tâm gì cả, lấy được tiền rồi, tôi sẽ biệt tung biệt tích. Không ai có thể tìm thấy tôi. Các người cứ tiếp tục đánh đá nhau đi, ha ha!”
Hầu Tam nói.
“Nhanh lên, đưa số điện thoại của anh ta đây!”
“Tôi không có, tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh hãm hại anh ấy!”
“Cái gì mà hãm hại anh ta chứ? Tôi muốn để cho anh ta làm sáng tỏ sự trong sạch của bản thân, sẽ không làm hại anh ta. Mau đưa cho tôi. Nếu không, đừng cho rằng tôi là chính nhân quân tử. Tôi xuống tay với bạn của cô trước, cô tin không?”
Hầu Tam nói xong, chuẩn bị cởi thắt lưng của mình.
“A! Đừng đừng!”
Triệu Đồng Đồng kinh hãi hét lên.
“Tiểu Nhã, anh ta sẽ không làm hại Trần Lạc Thần đâu, để Trần Lạc Thần đến cứu chúng ta, được không?”
Triệu Đồng Đồng khóc.
“Ha ha, cậu sai rồi Đồng Đồng, nếu thật sự gọi Trần Lạc Thần đến cứu chúng ta, anh ấy cũng sẽ không tới, lần này tớ tổn thương anh ấy như vậy, bọn tớ không thể làm bạn bè được nữa rồi!”
Hai mắt Tần Nhã đỏ hoe nói: “Nếu như anh ấy tới, đó cũng là vì chuyện của anh ấy!”
“Được rồi, được rồi, mau đưa cho tôi, có tiền rồi tôi sẽ đi ngay!”
Hầu Tam bất lực nói.
Triệu Đồng Đồng nói: “Tôi có, tôi đưa cho anh!”
Sau đó, Hầu Tam bấm nút gọi.
“Triệu Đồng Đồng à, có chuyện gì không?”
Bên Trần Lạc Thần nhanh chóng được kết nối.
“Này, cậu Trần, tôi là Hầu Tam! Chào ngài!”
“Hầu Tam?”
“Ngài có thể đã quên, buổi trưa hôm nay tại khách sạn, chúng ta đã gặp mặt rồi!”
“Là cậu!”
Trần Lạc Thần bật dậy khỏi giường.
“Đúng vậy, hiện tại tôi mời cô Tần cô Triệu đến chỗ tôi. Tôi cũng biết ngài đang lật tung cả Kim Lăng lên để tìm tôi rồi, tôi đây chỉ muốn làm một khoản giao dịch với ngài thôi!”
Hầu Tam nói.
“Cậu dám bắt cóc Tần nhã, cậu muốn làm gì?”
Trần Lạc Thần lạnh lùng nói.
“Là thế này, tôi biết ngài bị oan, vì trước đây cô cả Trần đã chăm sóc cho tôi nên trong lòng tôi cũng khó xử. Như vầy đi, tôi đã ghi âm lại ngọn nguồn mọi chuyện rồi, ngài cho tôi một khoản tiền, tôi sẽ lập tức cút khỏi mặt ngài, cũng sẽ trả lại sự trong sạch cho ngài!”
“Tôi đang hỏi cậu, tại sao cậu lại bắt cóc Tần Nhã?”
Trần Lạc Thần hỏi.
“Ây, đừng lo lắng, cô Tần chắc chắn không sao cả. Chỉ cần tự ngài gửi tiền cho tôi. Tôi không chấp nhận chuyển khoản, cũng không để thuộc hạ của ngài đến, tôi biết hai thuộc hạ Thiên Long Địa Hổ của ngài rất lợi hại, cho nên… hehe! ”
Tần Nhã khẽ cắn môi, cẩn thận nghe giọng nói trong điện thoại.
“Được, tôi sẽ đi qua đó một chuyến, cậu lập tức thả họ ra!”
Trần Lạc Thần nói không chút do dự.
Nếu vì chuyện của mình mà liên lụy đến Tần Nhã, trong lòng Trần Lạc Thần sẽ rất áy náy.
Mặc dù Tần Nhã khiến cho anh hơi chạnh lòng.
Cảm thấy bản thân mình giúp cô ta nhiều như vậy, nhưng cô ta lại không tin tưởng anh.
Nhưng, cũng không tính là thù oán gì cả.
Không muốn liên lụy đến cô ta mà thôi.
Dù sao hiện giờ cũng không còn quan hệ gì nữa rồi, cũng không muốn cô ta vì anh mà phải chịu tội.
“Cậu Trần, ngài thật là hào sảng, tôi thấy hối hận khi hãm hại ngài, tôi…”
Sau khi Hầu Tam nói vài lời.
Thì Trần Lạc Thần gác máy.
Về phần Tần Nhã, nước mắt đã chảy ra.
“Anh ấy không ghét mình, vì mình mà bất chấp nguy hiểm!” Trái tim Tần Nhã tan chảy hoàn toàn.
Sau khi nhắn nhủ một vài chuyện cho Thiên Long Địa Hổ, Trần Lạc Thần tự mình lái xe rời đi.
Đã đến điểm hẹn.
Trần Lạc Thần mang theo một túi tiền.
Đứng ở nơi hoang vu này.
“Cậu Trần, tôi nhìn thấy ngài rồi, quả nhiên ngài không dẫn theo ai tới!”
Hầu Tam nhìn về nơi khác bằng kính viễn vọng.
Sau khi xác nhận không có gì khác thường.
Mới nói địa điểm thứ hai.
Để Trần Lạc Thần chạy tới.
Chết tiệt, thằng ranh này gian thật.
Trần Lạc Thần cảm thấy bất lực.
Chỉ đành phải nghe theo chỉ dẫn của cậu ta, đi vài vòng, mới nhìn thấy tên Hầu Tam xấu xí kia.
“Chào cậu Trần!”
Hầu Tam hơi cúi đầu.
“Đừng nói nhảm nữa, thả họ đi, còn đoạn ghi âm tôi cần đâu?”
Trần Lạc Thần ném tiền trước mặt Hầu Tam.
“Ở đây ở đây, tất cả đều ở đây, cả đoạn ghi âm này nữa, ngài tuyệt đối trong sạch.”
Hầu Tam cười nói.
Trần Lạc Thần bước đến chỗ Tần Nhã và Triệu Đồng Đồng, giúp họ nới lỏng dây trói.
Vì sợ đám người Tần Nhã làm ầm ĩ nên vừa rồi Hầu Tam đã chặn miệng bọn họ lại.
“Trần Lạc Thần!”
Sau khi Tần Nhã được nới lỏng dây trói, cô ta ngã vào lòng của Trần Lạc Thần và khóc lên.
“Xin lỗi, xin lỗi! Em nên tin anh! Em còn nói những lời chọc giận anh, em sai rồi!”
Tần Nhã khóc.
Trần Lạc Thần buông thõng tay, anh không biết phải làm gì.
“Hai người không sao thì tốt rồi, đi thôi!”
Trần Lạc Thần cũng không ôm Tần Nhã, mà nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, sau đó nở nụ cười.
“Chờ đã cậu Trần!”
“Tôi còn một điều kiện nữa!”
Hầu Tam lại nói.
“Cậu muốn thế nào nữa?” Trần Lạc Thần cau mày.
“Tuy hôm nay tôi sẽ cút khỏi đây, nhưng nếu sau này cô cả Trần có hỏi gì thì ngài cũng đừng nói là tôi làm. Ngài nhất định phải giữ bí mật cho tôi. Cậu Trần, ngài là người khoan dung rộng rãi, nhưng cô cả thì lại khác. Tôi sẽ bị đuổi cùng giết tận, dù sao tôi cũng không có ác ý gì, xin cậu Trần hãy tha cho tôi một mạng! Để cô cả đi tìm Long Thiếu Vân giải quyết là được, dù sao chuyện này cũng do bọn họ làm!”
Hầu Tam nuốt nước bọt nói.
Trần Lạc Thần gật đầu.
Sau đó đưa Triệu Đồng Đồng và Tần Nhã ra ngoài.
Về phần Hầu Tam, ở trong cửa sổ của căn nhà dùng kính viễn vọng nhìn xung quanh.
Rõ ràng, người đàn ông này sợ Trần Lạc Thần cho người đến xử cậu ta.
Sau khi Trần Lạc Thần bước ra ngoài, anh cũng cười nhạt.
“Hầu Tam, cậu lấy kính viễn vọng ra đi, đừng luôn nhìn xung quanh, nếu không, tầm nhìn sẽ không trọn vẹn!”
Trần Lạc Thần quát một câu.
“Đệch, cậu Trần, cậu có ý gì?”
Hầu Tam đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Lúc này, nghe thấy tiếng vo ve từ trên đỉnh đầu.
Vừa ngẩng đầu nhìn, hắn ta trợn tròn mắt…