Con Nhà Giàu

Chương 463




Trần Lạc Thần nghe Phương Kiển Niếp nói xong thì hơi giật mình.

Không thể tưởng tượng được, mình và Phương Kiển Niếp chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn, hơn nữa nói thật, mình còn lợi dụng Phương Kiển Niếp trong một sự việc.

Không ngờ cô ta lại…

“Nhưng mà sau đó, lúc nhà họ Phương đến nhà họ Trần thì nghe tin cậu ấy đã mất tích! Tôi đã phái rất nhiều người đi tìm cậu ấy, mà nửa năm rồi vẫn không có tin tức gì, có khả năng cậu ấy đã đi rồi!”

Phương Kiển Niếp nói với vẻ mặt đau thương.

“Xong chưa?”

Lúc này, Phương Kiển Niếp quay đầu lại nhìn về phía A Tam.

A Tam gật đầu.

Làm tư thế ra hiệu nói Phương Kiển Niếp hãy nghỉ ngơi thật tốt.

Sau đó ôm hòm thuốc của mình rời đi.

Rồi sau đó, Trần Lạc Thần nhìn thấy Phương Kiển Niếp bày ra một nén hương dài và rổ hương cầu phúc ở trong phòng.

Anh lập tức nhíu mày chỉ vào rổ hương nói: “A a a?”

Ý là ngày mai cô có việc gì sao?

Phương Kiển Niếp mỉm cười gật đầu: “Không phải ngày mai là hội chùa sao, tôi và Phương Di, còn có cô chú hai cô chú ba đến miếu thờ cầu phúc, mỗi năm chúng tôi đều lén đi, ha ha, A Tam anh không biết đâu, trước kia tôi và Phương Di đều không thể tùy tiện ra cửa, bây giờ có thể đi dạo trong hội chùa náo nhiệt!”

“Á á!”

Chẳng qua, biểu cảm của Trần Lạc Thần lại không có chút vui mừng.

“Anh có đi không A Tam? Nhìn dáng vẻ của anh dường như chưa đi hội chùa chơi bao giờ đúng không?”

Phương Kiển Niếp đột nhiên hỏi.

“A a a!”

Trần Lạc Thần dùng tay ra hiệu.

“Được rồi, đã quyết định rồi, ngày mai nếu anh không bận thì đi cùng chúng tôi đi!”

Phương Kiển Niếp hơi mỉm cười.

Không biết vì sao ngay từ cái nhìn đầu tiên cô ta đã rất thân thiết với A Tam.

Chủ yếu là vì ánh mắt của A Tam thoạt nhìn làm cho người ta vô cùng thoải mái.

Hơn nữa anh không thể nói chuyện, đương nhiên đã quen với việc lắng nghe.

Cho nên Phương Kiển Niếp sẵn sàng làm bạn với A Tam.

Đương nhiên, chỉ làm bạn chứ không hơn.

Cùng lúc đó.

Căn phòng bí mật trong biệt thự nhà Tư Đồ.

Đêm nay, nhà Tư Đồ có vẻ vô cùng náo nhiệt.

Mọi người trên bàn đang thưởng thức rượu.

“Cha, chỉ sợ tình huống sẽ có biến, ông Phương mời Tả Trung Đào tới chữa bệnh, người của chúng ta nói, sau khi điều trị, khí sắc của ông Phương thoạt nhìn tốt lên không ít.”

Trong tiệc rượu, Tư Đồ Dương không khỏi lo lắng nói.

“Cậu Dương, cậu đã lo lắng quá rồi, hôm nay nhà họ Long và nhà Tư Đồ đã không còn như trước, hiện giờ hai nhà Tư Đồ và nhà họ Long liên minh, hơn nữa còn có các vị đại sư của nhà họ Mạc tương trợ, còn sợ một mình Phương Bất Đồng sao?”

Mà giờ phút này, một người trung niên lạnh lùng cười nói.

Anh ta tên là Long Bưu, là con trai út của ông cụ nhà họ Long.

Ông cụ Long có mấy người con trai, mỗi người đều có nét đặc sắc riêng.

Đặc biệt là Long Bưu, người cũng như tên, vô cùng dũng mãnh.

Thống lĩnh thế lực ngầm của nhà họ Long.

Đã từng tham gia kế hoạch vây đổ cậu cả của nhà họ Trần, còn thu hoạch được rất nhiều ở Khánh thành, suýt nữa bắt sống Trần Lạc Thần. Bởi vậy, xét về năng lực, anh ta đã chiếm được niềm tin của nhà họ Mạc.

“Chú Bưu nói cũng đúng!”

Tư Đồ Dương nói.

“Ha ha, Tiểu Dương, sau này vẫn nên học hỏi người lớn thêm đi, chút tài trí của con không đủ dùng đâu, đúng rồi, bước đầu tiên trong kế hoạch ngày mai sắp bắt đầu, con chuẩn bị thế nào rồi?”

Tư Đồ Hoành hỏi.

“Yên tâm, tất cả đã được chuẩn bị ổn thoả, hơn nữa có hai anh em Mạc Thanh và Mạc Thiên của nhà họ Mạc tương trợ, chắc chắn chúng ta sẽ an toàn!”

Tư Đồ Dương nói.

Đồng thời nhìn hai anh em có vẻ ngoài giống nhau.

“Được, cha cũng hoàn toàn yên tâm rồi, Mạc Thanh Mạc Thiên là em họ của Mạc Kiếm, nói về bản lĩnh thì không thấp hơn Mạc Kiếm bao nhiêu!”

Tư Đồ Hoành khen tặng nói.

“Hai vị nói đùa, chúng tôi còn kém anh họ nhiều lắm!”

Hai anh em lắc đầu cười khổ nói.

“Được, chúc cho bước đầu tiên trong kế hoạch ngày mai của chúng ta đắc thắng, cụng ly!”

“Cụng ly!”

Ngày hôm sau, một hội chùa ở huyện thành Tây Nam.

Xung quanh vô cùng long trọng, có thể nói là biển người tấp nập.

“Thật sự rất náo nhiệt đó!”

Phương Di đứng trong đám người, nhìn thấy nhiều người như vậy, không khỏi hưng phấn nói.

“Phương Di, có thể rụt rè chút không!”

Phương Kiển Niếp cạn lời nói.

“Cái gì chứ, em thật sự rất phấn khích đó, chẳng lẽ chị không cảm thấy vậy à? Thật nhiều người, chơi thật vui!”

Phương Di nói.

Phương Kiển Niếp không còn gì để nói lắc đầu.

“Được rồi được rồi, chúng ta đi dạo khắp nơi trước, rồi sau đó vào trong miếu cầu phúc!”

Lúc này thím hai nói.

Nói xong lại nhìn về phía hai người thanh niên yên lặng đi theo đằng sau.

Cười nói: “ A Tam, làm cậu chê cười rồi!”

Trần Lạc Thần lắc đầu.

Trên thực tế, cho dù không cho Trần Lạc Thần tới, Trần Lạc Thần cũng sẽ đi theo.

Dù sao nhà Tư Đồ vẫn luôn như hổ rình mồi với hai chị em này.

“Này, chị Kiển Niếp mau nhìn kìa, đó không phải là bạn học của chúng ta sao?”

Đúng lúc này, Phương Di bỗng nhiên chỉ vào một chỗ nói.

Mà mấy người bạn học kia có cả trai lẫn gái, tổng cộng khoảng năm sáu người.

Mọi người đang đi dạo phố, hiển nhiên cũng nhìn thấy Phương Di và Phương Kiển Niếp.

Vốn dĩ Phương Di và Phương Kiển Niếp trong mắt bạn bè là sự tồn tại vô cùng thần bí và lạnh lùng.

Không ai dám chủ động chào hỏi hai chị em.

Nhưng bây giờ Phương Di đang cười vẫy tay với họ.

Mấy người cũng tự nhiên đi tới.

Dù sao cũng là bạn học nhiều năm rồi!

“Là hai người sao!”

Một nữ sinh dẫn đầu đi tới cười nói.

“Đúng vậy, thật trùng hợp, đúng lúc tớ và Kiển Niếp ra đây chơi, vừa rồi tớ còn nghĩ, có thể gặp phải bạn học hay không, không ngờ thật sự đụng phải! Mọi người chơi bao lâu rồi?”

Phương Di cười nói.

“Mình cũng vừa tới!”

Mấy nữ sinh nói.

“Vậy thì tốt, chúng ta đi chung đi, học chung nhiều năm như vậy, ngoài Thắng Nam, mọi người còn chưa tâm sự với nhau bao giờ đâu, đúng không Kiển Niếp?”

Phương Di nói.

Phương Kiển Niếp cười gật gật đầu.

Hai người và Lâm Thắng Nam đã từng tiếp xúc trong thời gian ngắn, nửa năm trước, Lâm Thắng Nam và Trần Lạc Thần đã cùng giúp Phương Di và Phương Kiển Niếp.

“Tuy rằng chưa nói chuyện, nhưng tớ đều biết các cậu.”

Phương Di lại nói: “Đây là lớp trưởng lớp bên cạnh Từ Dương Dương, bạn xinh gái này là Hồ Tuệ Mẫn, cậu và bạn soái ca Thẩm Quân Văn đều mới chuyển tới trường chúng tớ học đúng không?”

Hồ Tuệ Mẫn mỉm cười với Phương Di: “Đúng vậy! Tớ đã chuyển tới nửa năm rồi! Vừa rồi đúng lúc đụng phải đám người Dương Dương, cho nên chúng tớ đi chung luôn!”

“Được rồi, Kiển Niếp Phương Di, nếu các con đều là người trẻ tuổi thì đi chơi chung đi? Thím và thím ba đi ra chỗ khác!”

Thím hai nói.

Nói xong, hai người cũng đi dạo phố.

Còn lại Trần Lạc Thần đang thổn thức trong lòng không thôi.

Vốn dĩ cho rằng mình sẽ không gặp lại họ, nhưng không ngờ nửa năm sau, vẫn lại chạm mặt nhau.

Chẳng qua nửa năm không gặp, Từ Dương Dương đã bớt bốc đồng như năm đó.

Mà Lâm Thắng Nam đã cắt tóc ngắn, nhưng vẫn xinh đẹp gợi cảm như cũ.

Còn Hồ Tuệ Mẫn thì càng thêm nét trưởng thành quyến rũ, càng xinh đẹp hơn trước kia!

“A Tam, mọi người đều là bạn của chúng tôi, chúng ta đi chung được không? Dù sao mọi người cũng đều là người trẻ tuổi!”

Trần Lạc Thần gật đầu, không từ chối.

Trái lại Lâm Thắng Nam và Hồ Tuệ Mẫn còn có Từ Dương Dương vừa thấy A Tam đeo mặt nạ lại còn không thể nói, xuyên qua mặt nạ còn có thể nhìn thấy vết sẹo trên mặt anh.

Đi cùng với người như vậy, cảm thấy có hơi khó chịu.

Nhưng Phương Di và Phương Kiển Niếp dẫn anh tới, mọi người đều khó nói, vì thế đành phải gật đầu.

Nhưng Hồ Tuệ Mẫn vẫn cố tình duy trì khoảng cách với Trần Lạc Thần…