Con Nhà Giàu

Chương 451




Lúc trước Trần Lạc Thần đã tới nhà bác Tần một lần.

Nói ra thật xấu hổ, khi đó Trần Lạc Thần cảm thấy đưa bác Tần theo hơi phiền phức rắc rối.

Vốn định bảo bác Tần ở nhà.

Nhưng Tường Vi lại cảm thấy bác Tần ở một mình rất cô đơn, hơn nữa khi đó bác Tần cũng đồng ý đi theo mình.

Cho nên mới đưa bác Tần về ở chung trong biệt thự.

Không nghĩ tới, người cuối cùng mà mình trông cậy vào lại là bác Tần.

Chạy vào trong phòng.

Trần Lạc Thần nhìn thấy cả một bàn tiệc đầy món ngon trong phòng.

“Bác Tần, bác có ở đây không?” Trần Lạc Thần hỏi.

“Ai đấy?”

Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên đeo tạp dề bưng bát đĩa đi ra từ một phía khác của căn phòng.

Trần Lạc Thần sững sờ.

“Tôi… Tôi tìm bác Tần! Tần Nhất Phàm.”

Người phụ nữ nhìn Trần Lạc Thần cả người bẩn thỉu, hơi ghét bỏ nói.

“Anh Phàm lên núi rồi, vẫn chưa về đâu. Cậu tìm ông ấy làm gì?”

“Có chút việc, tôi chờ bác ấy về rồi nói sau vậy. Chỗ cô đang có khách, tôi ra ngoài chờ bác ấy.”

Trần Lạc Thần nghĩ thầm chắc bác Tần không ăn cỏ non, nên mới tìm một bà vợ. Đúng rồi, lúc bác Tần rời đi anh còn cho ông ấy một số tiền dưỡng già không nhỏ.

Nhưng không thể không biết xấu hổ, Trần Lạc Thần định ra ngoài đợi.

“Khoan đã, cậu chờ chút, cậu tên gì?”

Dường như người phụ nữ nhớ tới cái gì, hỏi.

“Trần Lạc Thần.”

Trần Lạc Thần nói.

“Ôi trời, hóa ra cậu là Trần Lạc Thần à, anh Phàm bảo tôi chờ cậu mấy ngày rồi. Ông ấy bảo cậu tới tìm ông ấy, bảo tôi chuẩn bị trước để đón cậu. Ngày nào cũng chờ cậu tới nhà anh Phàm mà mãi không thấy cậu đâu.”

“Bác Tần đã biết tôi sẽ tới?”

“Đúng vậy, bảy ngày trước đã dặn tôi rồi, sau đấy ông ấy lên núi. Ông ấy bảo với tôi cậu là cậu ấm nhà giàu, thế nhưng vừa nãy tôi thấy cậu… Ha ha.”

Trần Lạc Thần nhìn quần áo của mình, không khỏi cười khổ.

Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy bác Tần thật sự rất kỳ quặc, ông ấy còn biết chính xác anh gặp chuyện không may?

Nhưng bây giờ không phải lúc so đo cái này.

“Vậy thì tốt rồi, hôm nay anh Phàm về, tôi làm xong một bàn đồ ăn cho ông ấy, mà cậu cũng tới. Ngồi xuống đi, uống chút trà trước.”

Vẻ mặt người phụ nữ nhiệt tình nói.

Sau khi nói chuyện với nhau, Trần Lạc Thần mới hiểu.

Người phụ nữ là người ở thôn này, bà bảo Trần Lạc Thần gọi bà là dì Mai. Không giống với suy nghĩ của Trần Lạc Thần, dì Mai không phải vợ bác Tần.

Mà là em gái bác Tần.

Dì Mai rất thích tám chuyện.

Nói rất nhiều.

Nhắc tới mới nhớ, thật ra giữa bà ấy với bác Tần có xảy ra một chuyện.

Đó là vào lần bác Tần quay lại.

Dì Mai là một người phụ nữ góa chồng, chính bác Tần đã cứu bà ấy khỏi cơn bệnh nặng.

Hơn nữa không biết sao bác Tần trước kia điên điên khùng khùng, bây giờ lại có tiền.

Anh hùng cứu mỹ nhân thêm cả bác Tần có điều kiện rất tốt, vậy nên dì Mai nghĩ đến tình yêu tuổi xế chiều.

Kết quả Tần Nhất Phàm lại không muốn.

Cuối cùng đành nhận Tần Nhất Phàm làm anh trai.

Thế nên bây giờ mới có tình huống vừa nãy.

“Mai, ra đây cất hộ tôi mấy loại thảo dược này vào nhà đi.”

Đúng lúc này ngoài cửa vang lên một giọng nói trầm.

Mà Trần Lạc Thần vừa nghe thấy đã nhận ra.

Vội vàng đứng lên.

“Bác Tần?”

“Cháu trai cả? Thật sự đến đây à. Đến được mấy ngày rồi?”

Bác Tần vẫn là bác Tần.

Hình như gọn gàng hơn lúc trước nhiều.

Chắc là do cách ăn cách mặc của dì Mai ảnh hưởng.

Sắc mặt hồng hào hơn lúc được Tường Vi chăm sóc nhiều.

Ông đang khiêng một bao thảo dược.

“Cháu vừa mới tới.”

Trần Lạc Thần nói.

“Sao thế cháu trai cả? Xảy ra chuyện gì à?”

Bác Tần cười ha hả.

“Đúng vậy.” Trần Lạc Thần đáp: “Bây giờ cháu không có chỗ nào để đi, chỉ có thể đến chỗ bác ở nhờ thôi.”

“Ha ha, bác bảo Mai chờ cháu mấy ngày rồi. Nhìn bộ dạng của cháu chắc mấy ngày nay cũng chịu khổ không ít. Đi thôi, một bàn rượu với thức ăn đã nấu xong rồi, tất cả đều chuẩn bị cho cháu đấy, đi vào uống với bác mấy chén.”

Bác Tần vỗ vai Trần Lạc Thần.

“Hóa ra là nhà họ Mạc đẩy cháu tới bước đường cùng à, nhà họ Trần của cháu có năng lực tài chính khổng lồ như vậy cũng không thể đánh nổi một trận với nhà họ Mạc sao?”

Cơm nước no nê, hai người bắt đầu trò chuyện.

Bác Tần hút thuốc, giờ phút này thờ ơ nói.

“Bác Tần, có phải bác quen nhà họ Mạc từ trước không?”

Trần Lạc Thần phát hiện, bác Tần là một nhân vật cực kỳ bí ẩn.

Nhất định ông ta biết rõ rất nhiều chuyện.

Lần này bác Tần lại rất sảng khoái gật đầu.

“Biết một chút, nhưng nếu nói theo cách của người trẻ tuổi bọn cháu thì cái thể loại gia tộc ngu dốt thế này, bác chưa từng hiểu rõ.”

“Gia tộc ngu dốt?”

Trần Lạc Thần khẽ giật mình.

“Chính là một đám ngu tạo thành một gia tộc, được gọi là ẩn tộc gì đấy, bác nhổ vào, tý thể chất đấy của bọn họ mà cũng muốn vượt qua gia tộc thần bí à?”

Bác Tần im lặng lắc đầu.

“Cháu biết năng lực của bọn họ ra sao, nhà họ Trần bọn cháu phòng thủ chặt chẽ, cũng không ít cao thủ, nhưng người của Mạc Trường Không lại có thực lực không ai bằng.”

“Không thể nào? Cao thủ cháu nói là hai anh em Thiên Long Địa Hổ kia? Ha hạnh Thiên Long Địa Hổ mà là cao thủ? Cháu hỏi xem bọn họ có biết xấu hổ không?”

Bác Tần bất đắc dĩ xua tay.

Trần Lạc Thần không nói gì.

Sau một lúc suy nghĩ, mới ngẩng đầu lên hỏi:

“Bác Tần, bác có biết Thái Dương Minh không?”

“Thái Dương Minh? Cháu hỏi cái này làm gì?”

Rõ ràng bác Tần khẽ giật mình.

Vì vậy Trần Lạc Thần nói rõ mọi chuyện.

“Biết một chút, không phải bác coi thường nhà họ Trần hay nhà họ Mạc, kể cả cháu, tạm thời bỏ ý nghĩ này đi.”

“Sao thế?”

Trần Lạc Thần hỏi.

“Bây giờ cháu biết càng ít càng tốt, cháu trai cả, cháu có đang luyện năm chiêu kia với phương pháp hô hấp bác dạy không?”

Bác Tần nhìn về phía Trần Lạc Thần cười nói.

“Có luyện.”

Bác Tần gật đầu: “Vậy sau này cháu có ý định gì không?”

Trần Lạc Thần thở dài nói: “Bây giờ trong người cháu không có đồng nào, lại bị Mạc Trường Không truy lùng khắp nơi. Bây giờ cháu không đi đâu được, chỉ có thể đến chỗ bác.”

“Ha ha, vậy cháu tính ra đúng rồi, cháu trai. Nói thật, cho dù cháu không đến tìm bác, sớm muộn gì cũng có một ngày bác tìm cháu. Đây là duyên phận của hai bác cháu ta, vậy sau này cháu ở lại chỗ bác đi, một thời gian nữa bác cho cháu biết tại sao lại gọi nhà họ Mạc là gia tộc ngu dốt.”

Tần Nhất Phàm vỗ đầu Trần Lạc Thần.

“Đúng rồi bác Tần, cháu còn có một vấn đề.”

“Hỏi đi.”

“Sao lúc trước bác lại tìm cháu, không phải vô duyên vô cớ chứ?”

Thật ra Trần Lạc Thần vẫn luôn thắc mắc vấn đề này.

“Vẫn là câu nói kia, tạm thời đừng hỏi vấn đề này, chờ đến lúc bác sẽ nói cho cháu biết. Kế tiếp, cháu cứ yên tâm ở lại đây, học với bác.”

“Học? Học cái gì?” Trần Lạc Thần hỏi.

“Học năng lực. Cháu trai ngốc của tôi ơi, vẫn chưa hiểu tại sao mình lại rơi xuống kết cục này à? Nếu cháu có năng lực, còn có thể để cho Mạc Trường Không kia đuổi khắp nơi như đuổi chó sao? Lúc bác rời đi đã từng nhắc cháu cái này rồi.”

Tần Nhất Phàm cạn lời mà nói.

Đúng vậy, ngày đó lúc bác Tần rời đi đã từng nói với anh, chỉ có tiền thì không đủ, phải có cả năng lực khác.

Nhưng thứ nhất anh không thời gian đi học, thứ hai là cảm thấy không cần phải đi học.

Mãi đến khi bị Mạc Trường Không truy lùng chật vật chạy thục mạng, Trần Lạc Thần mới phát hiện bản thân anh lúc trước ngoại trừ có tiền, hầu như chỉ có hai bàn tay trắng.