Con Nhà Giàu

Chương 438




“Sinh nhật sinh nhật! Dương Tiểu Bối này chỉ biết ăn sinh nhật. Sinh nhật gì chứ, có thể quan trọng hơn tiệc mừng của nhà họ Dương à!”

Bà cụ sắp ngất xỉu.

“Bà nội!”

Đúng lúc này, Tiểu Bối vừa thấy hội trường vô cùng yên tĩnh, người nhà họ Long đang giằng co cùng bà nội.

Cô ta đã hiểu rõ có chuyện gì.

Cô ta vội càng chạy tới.

Mấy vị giám đốc chúc mừng sinh nhật Tiểu Bối cũng đều tới đây.

“Tôi hỏi các người, các người… hử?”

Bà cụ đang muốn chửi mắng.

Ánh mắt lại bỗng nhiên dừng lại. Bởi vì bà ta đã nhìn thấy mấy người đứng phía sau Tiểu Bối, làm bà cụ có cảm giác thới giới cũng thay đổi.

Xì xào!

Mà hai trăm người trong hội trường bữa tiệc.

Bọn họ cũng bắt đầu xôn xao.

“Đây không phải tổng giám đốc Trương nhà giàu số một Tân Môn sao?”

“Đậu má, đúng là sếp Trương rồi!”

Có khách khứa lúc này cũng đứng lên nói.

“Vị kia không phải là tư lệnh Dương của quân khu Thủ đô chúng ta sao? Ngay cả người có cấp bậc như tư lệnh Dương cũng tới?”

“Còn vị kia là sếp Quách giàu nhất phương Bắc!”

Mọi người kinh ngạc.

Mà tất nhiên bà cụ Dương có biết những người này.

Những người này bình thường đều không thể nịnh bợ nổi đâu!

Sao có thể chứ? Sao lại tới chúc mừng sinh nhật Tiểu Bối?

Quản gia cũng rất kích động.

“Chủ tịch, đây là thật ạ. Sáng sớm nay, mấy sếp lớn này đã đến chúc sinh nhật cô Tiểu Bối. Tôi lo lắng người làm bình thường phục vụ không chu đáo cho nên vẫn luôn phục vụ ở đó!”

A Sinh kích động nói.

“Cái gì?”

Bà cụ Dương đảo tròn con ngươi.

Đám người Quách Như, Dương Diệp cũng khó tin mở to mắt nhìn.

“Các sếp lớn, mau mau ngồi xuống, mời ngồi xuống!”

Cảnh này quá chấn động khiến bà cụ Dương không kịp chuẩn bị.

Nản lòng thoái chí vừa rồi đã bay biến không còn gì!

“Ha ha, bà cụ khách khí rồi, hôm nay vốn không muốn quấy rầy bữa tiệc của bà. Nếu cô Tiểu Bối đã dẫn chúng tôi tới đây, chúng tôi cũng coi như một vị khách vậy, hi vọng các vị đang ngồi đây có thể cho mấy người chúng tôi chút mặt mũi!”

Tư lệnh Dương hờ hững cười nói.

“Đương nhiên, đương nhiên!!”

Đám giám đốc Miêu lập tức đứng lên liên tục gật đầu.

Mà ánh mắt Long Tuấn Lâm hơi khựng lại.

Đúng rồi, mấy vị này chỉ có ông nội mới có thể trò chuyện với bọn ho, mình không đủ thể diện nói chuyện trước mặt họ.

“Long Tuấn Lâm, hôm nay là ngày vui lớn của nhà họ Dương chúng tôi, anh cứ ở đây còn có chuyện gì không?”

Dương Tiểu Bối lạnh lùng hỏi.

“Không có việc gì, không có việc gì, đây còn không phải chú Trương và chú Dương…”

Long Thiếu Lô cười cười, chậm rãi tiến đến muốn kính rượu.

“Không có việc gì sao còn chưa đi?”

Trương Bá Niên lạnh lùng nói.

“Hả? Vâng vâng vâng, tôi đi!”

Long Tuấn Lâm vẻ mặt xấu hổ.

Giờ phút này, trán anh ta đầy mồ hôi lạnh.

Anh ta ngàn tính vạn tính lại không ngờ vấn đề xuất hiện từ Dương Tiểu Bối không chút dang tiếng kia.

Anh ta không dám tiếp tục ở lại nữa, dẫn đàn em chật vật rời đi.

“Tiểu Bối, vừa rồi cậu thật lợi hại, anh ta chính là cậu cả nhà họ Long đó!”

Đám Mỹ Mỹ kéo cánh tay Tiểu Bối nói.

“Anh họ của mình không thích họ, mình cũng chán ghét họ, hơn nữa còn có anh họ ở đây mà!”

Dương Tiểu Bối vui vẻ cười nói.

“Hả? Là anh ta? Mau nói nhanh lên, vừa rồi hai người lén nói gì vậy?”

Lúc này, đám Mỹ Mỹ cũng cảm thấy Trần Lạc Thần hơi thần bí.

Ngay sau đó, Dương Tiểu Bối chưa kịp nói gì.

Quách Thái Phượng vội vã nói: “Mẹ, hôm nay nhiều sếp lớn tới nhà chúng ta chúc mừng sinh nhật Tiểu Bối như vậy, đều là vì nể mặt cháu trai ngoại Lạc Thần của con. Lạc Thần còn nói, nó đã chuẩn bị ba món quà cho Tiểu Bối nhà chúng ta. Lạc Thần, mợ nói có đúng không?”

Quách Thái Phượng lại thân mật kéo cánh tay Trần Lạc Thần.

Hôm nay, đứa cháu trai ngoại này đúng là càng nhìn càng thích!

Mà nghe lời này, bà cụ ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Trần Lạc Thần.

Cho dù bà ta hoài nghi Trần Lạc Thần bất phàm.

Nhưng hôm nay lần đầu tiên gặp mặt đã khiến bà cụ lập tức cảm thấy Trần Lạc Thần hơi khác lạ.

Mà Dương Diệp Quánh Như thì chỉ biết ở bên cạnh nhìn, gương mặt càng đau rát.

“Đúng vậy, còn hai món quà nữa!”

Trần Lạc Thần cười khổ nói.

Đúng lúc này.

“Hả? Sao Long Tuấn Lâm lại về rồi?”

Có người kinh ngạc hô.

Lại thấy đoàn người Long Tuấn Lâm đang lùi trở về sảnh ngoài.

Rồi sau đó thì sao?

Họ mới nhìn thấy một cô gái dẫn theo một đoàn người khí thế bất phàm đi đến.

Đoàn người này ai ai cũng không tầm thường.

Ai ai cũng tựa như có thể khiến người ta nhìn thôi đã sợ.

Đây… đây là ai?

Khóe miệng bà cụ Dương không khỏi hơi run run.

Mà Dương Tiểu Bối cũng kinh ngạc nhìn người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đang lại gần.

Đặc biệt, mọi người đều thấy Long Tuấn Lâm là bị dọa trở về.

“Thật không khéo nhỉ Tiểu Lâm, lại gặp mặt rồi!”

Cô gái nhai kẹo cao su, nhìn Long Tuấn Lâm nói.

“Chị, đúng vậy, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp!”

Long Tuấn Lâm trên mặt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Tổng giám đốc Trần!”

Đám giám đốc Trương vừa nhìn thấy cô gái kia.

Bọn họ vội vàng đứng dậy, khom lưng cúi chào 90 độ, cung kính gọi.

“Tổng… tổng giám đốc Trần?”

Bà cụ Dương thấy nhiều sếp lớn khom lưng với cô gái trẻ tuổi kia như vậy.

Bà ta cũng hơi cúi xuống chào.

Bởi vì chỉ nhìn khí thế cũng biết cô gái này không tầm thường.

“Bà ngoại!”

Mà Trần Lạc Thần kịp thời ngăn cản bà ta.

“Anh họ, cô ấy là ai?”

Tiểu Bối cũng căng thẳng đến mặt ửng đỏ.

“Chị, đây là em họ của chúng ta, Tiểu Bối!”

Trần Lạc Thần vỗ vỗ đầu Tiểu Bối, nói với cô gái.

“Chị?”

“Hả? Cô ấy chính là chị họ Trần Bạch Lan sao?”

Tiểu Bối hơi hiểu ra, có chút kích động che miệng lại.

Từ nhỏ Tiểu Bối đã biết anh họ Trần Lạc Thần và chị họ Trần Bạch Lan của mình, nhưng từ trước tới nay chưa được gặp mặt.

“Ừ, Tiểu Bối, trông xinh xắn quá đi!”

Trần Bạch Lan đi về phía Tiểu Bối.

Cô ta kéo tay Tiểu Bối.

“Trần Bạch Lan?”

Còn bà cụ thì càng trừng lớn đôi mắt.

Đây chính là cháu gái ngoại của mình – Trần Bạch Lan?

“Tiểu Bối, lần đầu tiên gặp mặt, chị cũng không có gì tặng em, hôm nay là sinh nhật em, vậy chị tặng cho em cái này đi!”

Nói xong, lập tức có cấp dưới cầm một cái hộp nhỏ đi tới.

Vừa mở ra đã thấy nháy mắt ánh sáng lấp lánh bắn ra khắp phía, lộ ra hơi thở không hề tầm thường.

“Đây là… dạ minh châu? Trời ơi!!!”

Có người liếc mắt một cái là nhận ra, không khỏi kinh ngạc hô lên.

Mấy cô gái nhóm Mỹ Mỹ càng hâm mộ chết đi được!

Thì ra nhà Trần Lạc Thần lại lợi hại như vậy!

Đám người này lập tức thấy trong lòng vô cùng hối hận.

Đến bây giờ, ngay cả số Wechat cũng không có.

“Ôi chao Tiểu Bối, chị cho con, con mau tới nhận đi!”

Quách Thái Phượng hưng phấn chết mất.

Đám Quánh Như, Dương Diệp, Dương Nghiên đều trợn tròn mắt.

“Bà ngoại!”

Mà cuối cùng Trần Bạch Lan mới nhìn về phía bà cụ, lúc này mới lạnh nhạt gọi một tiếng.

“Ừ! Ừ!”

Bà cụ kích động liên tục gật đầu đồng ý.

Nhưng bà cụ cũng phát hiện, hai chị em Trần Bạch Lan, Trần Lạc Thần hiển nhiên tính cách rất khác nhau.

Không biết thế nào, nhưng bà ta sống cả đời người, không ngờ khi nhìn thấy Trần Bạch Lan lại hơi căng thẳng.

Sau đó, Trần Bạch Lan nhìn quanh bốn phía, không ai dám nhìn thẳng cô ta, tất cả đều cúi đầu.

Cuối cùng ánh mắt cô ta dừng lại trên người Tiểu Bối.

Trần Bạch Lan hơi mỉm cười:

“Tiểu Bối, chị họ và anh họ của em đã chuẩn bị ba món quà lớn cho em, bây giờ còn một món quà cuối cùng nữa!”

Trần Bạch Lan nói.