Con Nhà Giàu

Chương 232




CHƯƠNG 232: CÔNG KHAI THÂN PHẬN

“Má ơi, đó không phải là Trần Lạc Thần sao?”

Có một cậu con trai nhận ra Trần Lạc Thần.

“Đúng đó, đúng là anh ta, trời ơi, mưa lớn thế này, anh ta đạp xe đạp chạy khắp nơi làm gì thế?”

“Không phải nói anh ta trúng số sao, ha ha, tôi còn tưởng anh ta sẽ đổi phương tiện đi lại chứ, không ngờ vẫn quê mùa như thế!”

“Đúng đó đúng đó, nhưng mà ở trong lớp của chúng tôi biết được anh ta trúng số, tôi còn len lén thích anh ta nữa kìa, ha ha!”

Một đám con gái bàn tán xôn xao.

Đám nam nữ này không phải ai khác, chính là bạn học đại học của Trần Lạc Thần, khoảng chừng mười mấy người.

Còn cái cô Mạnh kia, đương nhiên chính là Mạnh Mỹ Dung.

Hôm nay Mạnh Mỹ Dung dọn đến nhà mới, dọn ra khỏi chung cư dành cho giáo viên.

Khu chung cư Vân Hoa là một khu xa hoa đã xuống cấp, giá khoảng bảy tám triệu.

Mạnh Mỹ Dung mở ra cửa hàng online của cô ta trước mặt các thầy cô đại học khác, hơn nữa còn có buôn bán trên Facebook này nọ, dù sao cũng đã có Hàn Phi Yên quảng cáo giúp cô.

Bởi vậy cũng kiếm được một số tiền.

Dứt khoát mua một căn nhà mới, ba phòng ngủ hai phòng khách.

Đương nhiên phải tìm học sinh của cô để chuyển nhà giúp rồi.

Mạnh Mỹ Dung kêu hết tất cả các học sinh ở Kim Lăng đến.

Lập tức nhìn thấy Trần Lạc Thần đang chạy xe đạp từ đằng xa đến, không hiểu sao tim Mạnh Mỹ Dung lại đập nhanh hơn.

Cô không khác Hàn Phi Yên lắm, cũng rất thích anh Bình Phàm.

Cho nên cũng khá nhạy cảm với Trần Lạc Thần, người rất có khả năng chính là Bình Phàm.

Dù sao trời cũng đang mưa, tuy Trần Lạc Thần đã cố gắng đẩy nhanh tốc độ, nhưng vẫn chạy rất chậm.

Bây giờ đã có ba chiếc xe chạy lướt qua Trần Lạc Thần đi đến cổng khu chung cư Vân Hoa rồi.

Nhóm Triệu Đồng Đồng lần lượt từ ba chiếc xe bước xuống, còn có ba mẹ của Tần Nhã nữa.

Chiếc xe cuối cùng là nhóm Hàn Phi Yên và Đỗ Nguyệt đang cầm thiết bị livestream.

Trần Lạc Thần nói chuyện này cho Triệu Đồng Đồng biết, đương nhiên là do Triệu Đồng Đồng thông báo cho ba mẹ của Tần Nhã.

Còn chuyện bây giờ có nhiều người bao vây xung quanh khu chung cư như vậy, chắc là nhóm Thiên Long Địa Hổ đóng cửa đánh chó.

Chắc bây giờ Tần Nhã cũng đã được nhóm Thiên Long Địa Hổ cứu ra rồi.

“Đứng lại, làm gì đó?”

Nhóm Triệu Đồng Đồng vừa đi qua đã bị vệ sĩ cản lại.

Ba mẹ Tần Nhã vội vàng cầu xin, vệ sĩ nghe vậy, đây không phải là ba mẹ của cô gái kia sao, lập tức cung kính mời mọi người vào.

“Phi Yên bên này! Phi Yên!”

Có cô gái nhìn thấy Hàn Phi Yên, vội vàng gọi cô sang.

Mà Hàn Phi Yên cũng không ngờ sẽ gặp nhiều bạn học ở nơi này như vậy.

Lập tức cùng Đỗ Nguyệt đi sang.

“Phi Yên, cậu giỏi thật, bọn họ không cho ai vào cả, sao lại cho cậu vào vậy, hơn nữa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

Các cô gái đều nhiều chuyện hỏi.

Hàn Phi Yên thấy tình hình nghiêm trọng thế này, cũng hoảng sợ.

“Có một cô gái bị bắt cóc, bọn tớ nhận được tin lập tức chạy đến, tớ cũng không ngờ là sẽ có nhiều người đến cứu cô ấy đến vậy!”

“Hả? Cô gái đó là ai thế? Nhưng nhìn dáng vẻ của ba mẹ cô ấy cũng không giống như là cấp trên của nhóm người này thì phải?’

Có cô gái hỏi.

Mạnh Mỹ Dung cũng tò mò nhìn Hàn Phi Yên.

Hàn Phi Yên lắc đầu: “Chuyện này tớ cũng không rõ, là Trần Lạc Thần nói cho bọn tớ biết, nói đã cứu được người rồi, chỉ bị hoảng sợ thôi, bây giờ đang ở khu chung cư Vân Hoa!”

“Trần Lạc Thần?”

Mạnh Mỹ Dung hoảng sợ.

“Ừ ừ, cô gái đó là bạn của Trần Lạc Thần, Trần Lạc Thần nhờ tôi tìm cô ấy!”

Mà Hàn Phi Yên nói đến đây, hình như cũng kịp nhận ra gì đó.

Cô quay sang nhìn Mạnh Mỹ Dung, hai người đều hơi kinh ngạc.

“Ha ha ha, mọi người mau nhìn kia, Trần Lạc Thần ướt như chuột lột này mới đến đây!”

“Mọi người xem cậu ấy hèn hạ chưa kìa, thật là, Vân, không phải vừa nãy cậu nói thích Trần Lạc Thần sao, đi qua đó tỏ tình đi!”

“Cậu đi chết đi, có đứa ngu mới đi tỏ tình với anh ta!”

Mọi người cười đùa ầm ĩ.

“Cậu Trần!!!”

Đột nhiên một đám vệ sĩ mặc đồ đen, cầm du đen đồng thanh gọi.

Tiếng kêu vô cùng vang dội, hình như cả khu chung cư cũng đều run lên.

Có hai người vệ sĩ chạy đến, che dù lên trên đầu Trần Lạc Thần.

Trần Lạc Thần lau nước mưa trên mặt, bước xuống xe đạp công.

Mà một tên vệ sĩ khác lập tức đưa một cái khăn lông màu trắng sang.

“Cậu Trần, đã cứu được người rồi, nhưng đã hôn mê vì quá hoảng sợ, trừ cái này ra thì không còn bị thương gì nữa, chỉ bị giam lỏng!”

Vệ sĩ nói.

“Vậy thì tôi yên tâm rồi! Tôi vào xem sao!”

Khối đá lớn trong lòng Trần Lạc Thần đã rơi xuống đất.

Sau đó nhanh chóng bước nhanh về phía trước.

Vệ sĩ đứng ở cửa cung kinh sắp thành hai hàng.

Cầm dù, đồng loạt nhìn về phía Trần Lạc Thần.

Mà những vệ sĩ ở các cửa khác cũng đã nhận được tin tức thu đội về.

Sôi nổi chạy đến.

Sau khi nhìn thấy Trần Lạc Thần rồi, cũng đều cung kính đứng sang hai bên.

“Cậu Trần!”

Người mới chạy đến đều hơi khom lưng chào hỏi.

Hai tiếng này vô cùng đồng thành.

Làm nhóm mấy cô gái Triệu Đồng Đồng và ba mẹ của Tần Nhã đang chuẩn bị đi vào chung cư đều ngẩn ngơ.

Lúc này đang kinh ngạc quay đầu nhìn Trần Lạc Thần.

“Cậu Trần?”

“Trần Lạc Thần… anh ta là cậu Trần?”

Nhóm Triệu Đồng Đồng đều hoảng sợ hỏi.

Công khai thân phận.

Trần Lạc Thần cũng không cảm thấy gì, bởi vì thật ra anh cũng không có gì phải kiêng dè nhóm Triệu Đồng Đồng cả.

Nhưng khi Trần Lạc Thần quay đầu nhìn qua, anh cũng giật thót.

Hàn Phi Yên và Mạnh Mỹ Dung, còn có các bạn học cùng lớp đều có mặt.

Lúc này mọi người đều đang trợn mắt há hốc mồm nhìn anh.

Sao mấy cô gái này đều ở đây hết vậy?

Trần Lạc Thần xấu hổ.

Nhưng bây giờ cứu người là quan trọng nhất.

“Cậu Trần, cậu đến rồi!”

Lúc này Triệu Tử Hưng từ trong nhà bước ra, cung kính nói.

“Đã điều tra xong rồi, là một người tên là Lý Việt thông đồng với thế lực ngầm ở Kim Lăng, cậu Thẩm Khải của nhà họ Thẩm để giam lỏng cô Tần Nhã, may mà không có việc gì, còn nguyên nhân là do tên Lý Việt kia thiếu nợ Thẩm Khải, Thẩm Khải dùng cô Tần Nhã làm điều kiện, gia hạn trong thời gian ba ngày, nếu trong ba ngày mà Lý Việt không lấy được tiền thì Thẩm Khải sẽ cưỡng hiếp cô Tần Nhã!”

Triệu Tử Hưng nói hết những gì anh tìm hiểu được ra.

Lúc nãy vì Thẩm Khải có ý định đánh nhau nên bị Thiên Long Địa Hổ quăng từ trên lầu xuống, đã hôn mê.

Đây cũng là lý do phong tỏa khu chung cư.

Lý Chấn Quốc đã đi ra oai với nhà họ Thẩm rồi.

Tình hình cơ bản là thế.

Trần Lạc Thần cũng không rảnh đi quan tâm nhóm Triệu Đồng Đồng, Mạnh Mỹ Dung và Hàn Phi Yên đang ngẩn ra, đi vào trong xem thử.

Mãi đến khi Tần Nhã đang hôn mê được đưa lên xe cấp cứu, Trần Lạc Thần mới thả lỏng lại.

Chờ Trần Lạc Thần ra khỏi chung cư.

Nhóm Triệu Đồng Đồng và Mạnh Mỹ Dung đều nhìn sang bên này.

Khi nhìn thấy Trần Lạc Thần, lập tức cảm thấy vô cùng xa lạ.

“Trời ơi, Trần Lạc Thần chính là cậu Trần ở Kim Lăng! Trời đất thánh thần ơi!!! Tôi chết đi cho rồi!”

Cô gái tên Vân kia đã hối hận cắn muốn nát môi.

Càng miễn bàn đến những trai gái khác.

Mạnh Mỹ Dung và Hàn Phi Yên cũng thở gấp hơn.

“Thì ra người vẫn luôn giúp mình thì ra chính là Trần Lạc Thần! Cậu ấm mà mình vất vả tìm kiếm ở ngay trong lớp của mình, hơn nữa còn có quan hệ thân thiết như vậy!”

Hàn Phi Yên đến cả điện thoại cũng không thể cầm chắc được, rơi xuống đất.

Bởi vì bây giờ đầu óc cô trống rỗng.

Trần Lạc Thần hít sâu, đi qua nhặt điện thoại lên trả cho Hàn Phi Yên.

“Không ngờ mọi người đều đang ở đây, cô à, hôm nay mọi người đến đây làm gì thế?”

Trần Lạc Thần cười nhạt hỏi.

“Chúng tôi đang dọn cậu Trần cho cô, không không không, là chuyển nhà giúp cậu Trần! Mời vừa dọn xong, cô mời bọn tôi đi ăn cơm!”

Một cô gái mặt mày ửng hồng nói.

“Ồ, vậy thì vừa lúc, đi xe của tôi đi, tôi đưa mọi người về!”

Trần Lạc Thần nói.

Lập tức có vệ sĩ mở cửa xe ra.

Trần Lạc Thần ngồi vào, bỏ về trước…

Nếu tiếp tục ở lại, Trần Lạc Thần cũng không biết nên nói gì…

“Là anh ta thật!”

Hàn Phi Yên run rẩy nhìn bóng dáng của Trần Lạc Thần nói.

“Lâm Lâm, cậu đừng buồn nữa, cậu mau xem thử đi, hôm nay khu chung cư có chuyện gì thế? Sao đông người vậy?”

Đúng lúc này, ba cô gái từ trong chung cư bước ra.

Thấy cảnh tượng trước mặt, một cô gái vội vàng kéo cô gái tên Lâm Lâm đang ngẩn ngơ, rõ ràng là vừa mới khóc xong hỏi…