Con Nhà Giàu

Chương 120




CHƯƠNG 120: MUA MỘT NGỌN NÚI

Cho đến khi cậu sinh viên đứng dậy hoàn toàn.

Toàn trường trở nên kích động!

“Đẹp trai chết người, thật sự là đẹp trai chết người ta mà!”

Có tiếng hô hoán lớn từ phía mấy cô sinh viên.

Cậu sinh viên này đeo kính râm, trông rất ngầu, rất đẹp trai!

Khí thế cũng rất mạnh mẽ.

Ngay lập tức, xung quanh có nhiều ánh mắt ngưỡng mộ, miệng anh ta hơi cong lên:

“Chào mọi người, vốn dĩ tôi muốn hôm nay cùng mọi người chào đón đại hội do nhà trường tổ chức. Nhưng bây giờ đông người như vậy, trước tiên tôi xin giới thiệu bản thân một chút. Tôi vốn đến từ Nam Dương, học ở đại học Nam Dương. Còn bây giờ , mọi người chắc cũng đã biết, ba của tôi là Triệu Tử Hưng, từ bây giờ ông ấy sẽ bắt đầu tiếp nhận chức vụ CEO Tập đoàn thương mại Kim Lăng. Vì vậy, tôi chuyển trường đến đại học Kim Lăng, tiếp tục hoàn thành chương trình học!”

“Đương nhiên, mặc dù tôi có tiền, nhưng không phải loại phú nhị đại trong suy nghĩ của mọi người, ha ha. Sau này có ai muốn đến Phố thương nghiệp Kim Lăng, chỉ cần nói tên tôi, tôi là Triệu Sơn! Là chữ Sơn trong Thái Sơn.”

Nói xong, Triệu Sơn gỡ kính mắt quăng xuống đất.

Khí phách ngút trời

“Ôi mẹ ơi, đại soái, đây chính là cậu chủ Triệu sao? Từ nay về sau, Phố thương nghiệp Kim Lăng đều do nhà họ quản lý, ôi trời ơi!”

“Anh Triệu, tôi yêu anh, muốn làm vợ anh!”

“Anh Triệu, tôi muốn sinh con cho anh!”

Có mấy cô sinh viên không biết xấu hổ hô to!

Triệu Sơn và mấy người đằng sau anh ta nghe vậy đều lắc đầu cười khổ.

Aiya, quen rồi, anh ta đi đến đâu đều gặp đám con gái săn đón, thật là mệt mỏi!

“Đi thôi, đến phòng Khoa Quản trị kinh doanh của chúng ta xem!”

Triệu Sơn lại vào trong xe hơi, đầu xe Tô Kiệt lúc này húc vào mông của Trần Lạc Thần:

“Mẹ kiếp, lần sau nếu ngươi không mở to mắt ra, tôi đâm chết cậu!”

Nói xong, có mấy chiếc xe lao vút tới cùng với những tiếng la hét của mấy cô sinh viên.

Bởi vì là con trai của Triệu Tử Hưng.

Làm sao không cuồng!

Trần Lạc Thần suýt chút nữa bị đụng phải, trong lòng hơi tức giận.

Nhưng nếu bây giờ anh đi đối phó, chắc chắn thân phận sẽ bị phơi bày ra ánh sáng.

Cái này mất nhiều hơn được.

Hơn nữa, là con trai của Triệu Tử Hưng, anh cũng nể mặt ông ta ba phần!

Lúc này Trần Lạc Thần phủi mông rời đi.

Chuyện ngày hôm nay, làm cho Trần Lạc Thần cảm thấy ngột ngạt.

“Ha ha, suýt chút nữa thì đụng phải tên oắt con này!”

“Ai, đúng vậy, nhưng nếu thực sự đụng phải anh ta, đền tiền anh ta cũng không thể bồi thường nổi!”

“Các người nói xem, đều bằng vai phải lứa, nhưng tại sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy? Nhìn xem cậu chủ Triệu khí chất như thế, nhìn lại anh ta xem, thật sự là quá đối lập?”

“Bỏ đi, không bàn về anh ta nữa, đi xem cậu chủ Triệu ở Khoa Quản trị kinh doanh đang làm gì!”

Có không ít cô gái bắt đầu chuyển hướng sang Khoa Quản trị kinh doanh.

Các cô gái đi ngang qua Trần Lạc Thần, ai ai cũng nói lời khinh thường anh.

Nản lòng, Trần Lạc Thần đành đến công viên nhỏ yên tĩnh.

Nghĩ đến chuyện Tô Lệ Hàm, không biết chuyện này nên làm sao.

Lúc này, Tô Tường Vi gọi điện thoại cho anh.

“Trần Lạc Thần, tôi xin nghỉ rồi, cùng đi xem núi Vân Mông nhé!”

Kia ngồi núi Đại, đây lại kêu núi Vân Mông.

Trần Lạc Thần đồng ý với Tô Tường Vi, hôm nay cô ta xin phép nghỉ, nói là muốn đi xem thực tế.

“Được, vậy cô chờ một chút, tôi gọi điện thoại cho Lý Chấn Quốc, chờ ông ta đưa toàn bộ tư liệu bên kia, rồi cùng đi!”

Ưhm!

Tắt điện thoại xong, Trần Lạc Thần thở dài một hơi.

Hôm nay đi núi Vân Mông, cũng coi như đi giải sầu, bao nhiêu phiền muộn đều biến mất hơn nửa!

Lý Chấn Quốc đồng ý, sau đó Trần Lạc Thần lái xe tiện đường đón Tô Tường Vi, nhóm người đi tới vùng ngoại ô Kim Lăng, hướng thẳng tới ngôi làng ở núi Vân Mông.

Bởi vì trước đó Lý Chấn Quốc đã thông báo, nên khi vừa tới nơi, lãnh đạo trong làng đã chờ sẵn.

Thật lòng mà nói, thôn Vân Mông này bởi vì cách xa nội thành, hơn nữa giao thông cũng bất tiện.

Cho nên kinh tế không phát triển.

Bây giờ Bây giờ tốt hơn, nghe nói có ông chủ lớn muốn tới đây đầu tư khai phá.

Chuyện này đã thu hút đáng kể đến các vị lãnh đạo của làng.

Trần Lạc Thần cũng là lần đầu tiên tự giương lá cờ lớn đi ký kết hợp đồng làm ăn.

Cho nên hơi gấp gáp.

Nhưng anh cùng Lý Chấn Quốc kết hợp chỉnh sửa lại tài liệu, bây giờ hai người đang cùng đứng dưới chân núi Vân Mông, ở đây thông mọc xanh tốt, không khí vô cùng trong lành.

Dưới chân núi có hồ nước, men theo sườn núi có một dòng suối chảy xuống.

Vẻ đẹp tuyệt vời, khiến tâm hồn thoải mái.

Vì vậy, lúc này Trần Lạc Thần quyết định núi Vân Mông phải được khai phá.

Hợp đồng cụ thể đã được thương lượng với Lý Chấn Quốc.

Đây sẽ là công trình đầu tiên bao khoán hết ngọn núi để phát triển kinh tế.

Ước chừng phải mất khoảng 1500 tỷ mới có thể bao khoán hết ngọn núi này!

Ngoài 600 tỷ mà chị cho, mình phải tự mình bỏ vốn 900 tỷ.

Nhưng bao khoán hết ngọn núi này, phải tính toán xem giá cả như thế nào thỏa đáng.

Tiếp theo, Trần Lạc Thần đặt bút ký tên, sau đó cùng lãnh đạo tại làng nói chuyện.

Mặc cho Lý Chấn Quốc đi đàm phán, Trần Lạc Thần dẫn Tô Tường Vi ra ngoài, muốn cô ta dẫn mình đi dạo quanh chân núi Vân Mông.

Tô Tường Vi rất quen thuộc nơi này.

Đầu tiên, cô ta dẫn Trần Lạc Thần đến một địa điểm nổi tiếng ở núi Vân Mông, đó là một hồ nước lâu đời, tên là hồ Tịnh Sơn.

Đi dạo bên hồ.

Nhìn thấy nước hồ trong vắt, Trần Lạc Thần cảm thấy rất thoải mái, ngồi xuống bờ hồ.

Bỗng nhiên đằng sau truyền đến âm thanh ồn ào.

“Má ơi, Đinh Hạo, anh không nghĩ nhà của anh rất đẹp sao? Buổi tối chúng ta đi picnic ở trong này, thế nào?”

“Tôi thấy hoàn toàn có thể, nơi này quả thực giống như thế ngoại đào viên, Đinh Hạo, nếu sau này chúng ta đều làm việc ở Kim Lăng, tôi sẽ gả cho anh, ha ha ha!”

Mười mấy cô cậu trẻ tuổi, đang nói nói cười cười tiến tới hồ Tịnh Sơn.

Trong lời nói nhắc tới toàn cảnh Ngọc Nghiên, nhưng lại có chút mùi vị hám tiền.

“Nếu đi picnic thì hơi khó, bởi vì từ ngày hôm qua, núi Vân Mông chúng tôi bắt đầu một sự kiện, cho nên mọi hình thức dã ngoại đều bị cấm! Nhưng thấy mọi người muốn đi picnic quá, tôi đây phải mạo hiểm. Nhưng mà mọi người chú ý nhất định phải làm sạch sẽ lửa trại, không được để lưu lại dù chỉ là một đốm lửa!

Cậu sinh viên tên Đinh Hạo nói.

“Được rồi được rồi, đi picnic nướng thịt, sau đó mang thật nhiều bia lại đây, không say không về!”

Mọi người hoan hô.

“À đúng rồi Đinh Hạo, vừa rồi anh nói thôn Vân Mông vừa có sự kiện? Sự kiện gì vậy? Lúc sáng vừa thấy mặt anh đã thần thần bí bí, nói mau!”

Cũng có người bắt đầu tò mò mở chuyện.

“Ha ha, tôi không thể nói nhiều, đây đều là ba tôi nói cho tôi biết, sau đó dặn dò tôi không được nói ra ngoài, nhưng mọi người đã muốn biết, vậy tôi nói cho mọi người một chút, núi Vân Mông chúng tôi sắp giàu to rồi, ha ha, hôm nay sẽ ký hợp đồng, có ông chủ lớn muốn bao hết ngọn núi này!”

“Cái quái gì thế?”

Mọi người kinh hãi.

Tiếng thét chói tai vang lên liên tục, đúng như vậy, Đinh Hạo sau này chính là phú nhị đại rồi!

Ôi trời ơi!

Bọn họ cứ nói nói cười cười rồi đi tới.

Mà Trần Lạc Thần, khi nghe thấy giọng nói của bọn họ, cảm thấy hơi quen tai, theo bản năng quay đầu nhìn.

Vừa nhìn đã giật mình, mí mắt của Trần Lạc Thần hơi xếch lên.

Sao lại là Trần Lâm và Lý Thi Hàm?