Hôm ấy, dĩ nhiên tôi bị mẹ quật một trận ra trò, nhưng tôi không khóc mà mặt vẫn cứ thằm lằm. Tôi biết mình sai, sai lè ra luôn nhưng vẫn nhất quyết không chịu xin lỗi một cách thật thành khẩn. Có lẽ lòng sĩ diện của cái lứa tuổi ẩm ương ấy quá cao nên tôi không muốn mình là kẻ sai, kẻ thua cuộc.
Tôi chỉ lí nhí vài ba từ với mẹ xong ăn cơm chan nước mắt rồi tót lên phòng. Anh Quân đang học lớp 11, chuẩn bị thi học sinh giỏi tỉnh, vừa cầm cuốn sách dày cộp vừa nhìn tôi lắc đầu nguầy nguậy. Anh chẳng buồn chạy ra bênh cho thằng em khốn khổ này nữa.
Sáng sớm ngay sau ngày hôm đó, lớp tôi có tận hai tiết toán. Trong lúc cả lớp đang hùi hụi làm bài cô ra cho thì cô nhẹ nhàng bước đến chỗ tôi, ân cần hỏi han:
- Sao hôm qua Việt không đi?
Tôi nhắm mắt đầy đau đớn. Trong đầu lập tức nghĩ đến con nhà bên chết tiệt. Tôi có ngờ đâu với một câu cảnh cáo "Mày đi net à?" của nó mà nó làm tới bến thế này cơ đấy? Mẹ đã đủ nhục nhã với xóm giềng lắm rồi, lại thêm cô giáo thì tôi mặt mũi nào đây? Trời ơi, chốn dung thân nào cho con?
Chiều hôm qua, sau một hồi nằm yên vị trên giường chịu đòn chừng đâu ba mươi phút thì cái con mách lẻo chạy sang nhà tôi. Dương với giọng điệu vô tội, ngây thơ của nó để giải thích với mẹ tôi rằng thực ra chiều nay bọn tôi có bồi dưỡng thật, bảo rằng tôi chỉ định vào một tí. Nhưng mẹ tôi vẫn không nguôi cơn thịnh nộ, gắt lên:
- Chiều nay không đi học đi hủng gì nữa!
Dương lập tức im miệng, quay về nhà. Hàng xóm mười mấy năm nó cũng phải thừa biết cơn cuồng nộ của mẹ tôi phải ngang ngửa bố nó chứ, vậy là nó chọn kế chuồn là thượng sách. Trước khi bước qua hàng rào, còn quay lại vẻ ái ngại nhìn tôi nữa chứ. Tôi biết nhưng đếch thèm nhìn lại nó.
Xem xem, hôm qua chứng kiến náo nhiệt vậy chưa đủ. Nó lại còn nói với cô giáo nữa cơ đấy?
Sự nhẹ nhàng, ân cần của cô khiến tôi chỉ biết nhe răng cười gượng gạo. Cô cũng biết ý, không truy hỏi tôi nữa mà chỉ nhắc nhở với tôi rằng gắng sức cho kỳ thi sắp tới.
Khi cô đi rồi, tôi chợt nhận ra Dương đang quay đầu lại nhìn tôi nãy giờ. Tôi biến đổi sắc mặt, cau có lông mày, lừ mắt với nó. Nơi đầu gối tôi vẫn đang đau rát vì đòn của mẹ hôm qua đây. Ánh mắt hai chúng tôi gặp nhau, nó cũng chẳng kém cạnh, trừng mắt thách thức với tôi sau đó quay lại bảng một cách nhanh chóng.
Tất nhiên, nhờ công không nhỏ của con nhà bên tôi chú tâm vào việc học hơn. Dĩ nhiên vẫn có những buổi đi net trong lén lút với Trung và Thắng. Nhưng mỗi lần như vậy, chỉ cần Dương đánh mắt nhìn một phát là cả bọn là bỏ ý định ngay. Tần suất tôi đi net giảm hẳn, hầu hết tập trung vào việc học. Ấy vậy mà kết quả vẫn chẳng đâu vào đâu.
Tôi bồi dưỡng hai môn Toán và Hóa. Trượt cả hai.
Con nhà bên bồi dưỡng ba môn Toán, Lý và Anh. Trượt mỗi Lý.
Đấy, thê thảm không chịu được. Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy hối hận nhường này khi gần nhà một con quái vật. Mẹ tôi suốt ngày không dứt về giai thoại vì mày chơi net mà sa đọa thế này đấy. Rồi lại mày nhìn con Dương nhà bên đi, chú tâm học hành, đậu được hai môn liền. Và những giai thoại không hồi kết khiến tôi ăn không ngon ngủ không yên suốt mấy tháng liền.
Việc học hành tệ hại. Tình bạn giữa tôi với Dương cũng chẳng có gì tiến triển cả. Cứ thế mà càng ngày càng chẳng thể nói với nhau câu gì. Nó ngại nói, tôi chẳng buồn nói.
Tôi chán tất cả mọi thứ quá rồi.
Chưa kể năm sau là năm cuối cấp rồi. Bọn chúng tôi sẽ phải hộc tốc học Toán Văn Anh để mà thi vào trường cấp ba.
Tôi bỗng chợt nghĩ nếu mà tôi và con nhà bên xa chọn trường cấp ba khác nhau thì sao nhỉ?
Lỡ như chúng tôi mà xa nhau thì sao nhỉ?