Con Người Đơn Giản Nhất Khi Yêu

Chương 29: 29: Trường Cũ





Phi Vũ vừa bước đi một cách chậm rãi vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời như bãi cát đỏ au dưới ánh hoàng hôn.

Trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác vô cùng quen thuộc, anh giơ tay xem đồng hồ, mỉm cười.

Vào khoảng thời gian này trước đây anh với Lạc An đang sóng vai nhau cùng đi về nhà.
Phi Vũ đột nhiên rẽ ngoặt sang hướng khác, con đường dài rộng thênh thang dần dần trở nên thân quen.

Anh dừng chân trước một cửa hàng nhỏ, lực hấp dẫn vô hình khiến ánh mắt anh không thể nào rời khỏi con rùa bằng thuỷ tinh dường như đang phát ra ánh hào quang nhàn nhạt xuyên qua ô cửa kính phản chiếu bóng lưng rực rỡ của mặt trời.

Phi Vũ mỉm cười, cửa hàng này chính là cửa hàng mà anh thường xuyên lui tới để mua rùa nhỏ dỗ Lạc An.

Phi Vũ chợt nhận ra, đã thật lâu rồi anh không còn tặng Lạc An rùa nhỏ nữa.
Phi Vũ tiếp tục bước đi, ngẩng đầu thở dài một hơi.

Nhớ có một lần anh vì giúp giáo viên sắp xếp bài thi mà bắt Lạc An đứng chờ gần ba mươi phút.

Kết quả là phải dỗ Lạc An đang bực bội giận dỗi nhân tiện vận chuyển thư tình đến cho cậu hộ người ta.
Phi Vũ nheo mắt, ánh hoàng hôn hôm nay chẳng khác gì bóng hoàng hôn hôm ấy.

Giống như trước kia, hôm nay cũng anh phải ở lại giúp vị giáo sư hói đầu hiền hậu sắp xếp tài liệu.

Chỉ có điều...!Phi Vũ vô thức nhìn sang bên cạnh.


Chỉ có điều hôm nay không còn ai sóng vai cùng anh nói cười ha ha nữa.
Ngôi trường cấp ba dần xuất hiện trước mắt.

Qua hơn nửa năm, ngôi trường vẫn như cũ chẳng hề thay đổi.

Phi Vũ nắm chặt tay, trái tim không hiểu tại sao lại hẫng mất một nhịp.
"Ơ, Phi Vũ..."
Giọng nói trong trẻo mang theo vẻ ngạc nhiên đã lôi Phi Vũ ra khỏi sự bi thương khó hiểu.

Anh hướng mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, cũng hơi ngạc nhiên, hỏi:
"Sao chị lại ở đây?"
Trúc Uyên mỉm cười, dưới trời chiều ngập tràn sắc đỏ, nụ cười của cô vừa dịu dàng lại vừa ảm đạm.
"Lâu rồi không gặp!"
☆彡
"Thì ra đây là trường cũ của cậu à?" Trúc Uyên ngẩng đầu nhìn trời, bật cười, "Cậu với Lạc An giỏi thật đấy! Trước kia chị cũng thi vào trường này nhưng mà không đỗ."
Phi Vũ gật đầu, không biết phải nói gì.

Từ khi Trúc Uyên phát hiện ra tính hướng của anh cũng đã bốn ngày.

Trong bốn ngày này hai người không qua lại hay liên lạc gì cả.

Phi Vũ đã nghĩ rằng Trúc Uyên không còn muốn có bất cứ mối quan hệ nào với anh nữa, từ nay về sau nếu như hai người có chạm mặt thì có lẽ cũng chỉ lạnh lùng lướt qua mà thôi.

Thế nhưng một câu "Lâu rồi không gặp!" của cô không hiểu sao trong phút chốc lại đem đến cho anh cảm giác nhẹ nhõm, giống như là một người bạn tốt đã thật lâu thật lâu mới gặp lại vậy.
Thấy Phi Vũ ngẩn người, Trúc Uyên vắt chéo chân chống cằm nhìn anh:
"Này, đang nghĩ gì vậy? Có phải đang nghĩ chị kỳ thị cậu không?"
Phi Vũ lắc đầu, dù có đánh chết anh cũng sẽ không thừa nhận rằng trong khoảnh khắc kia bản thân anh đã đột nhiên trở thành một người đa sầu đa cảm.
"Đang nghĩ xem chị ở đây làm gì?"
Trúc Uyên "À!" một tiếng, đáp:
"Để đốt trường đấy."
Phi Vũ khẽ cười, tâm trạng vốn đang nặng nề cuối cùng cũng trở nên thư thái hơn rất nhiều.

Thấy Phi Vũ cười, Trúc Uyên cũng híp mắt nói:
"Này Phi Vũ, chị đã nói rất nhiều lần là cậu cười lên trông rất đẹp phải không? Sau này nhớ cười nhiều một chút.

Chị biết là cậu muốn cho Lạc An cảm thấy cậu ấy đặc biệt, thế nhưng có vẻ như cậu ấy là người có dây thần kinh thô, nhỉ?"
Phi Vũ bất đắc dĩ gật đầu.

Đưa tay xoa xoa cổ, chỉ tay về một khoảng sân khuất sau dãy lớp học, nói:
"Đằng kia là sân thể dục.

An rất kém thể dục, khi người khác chạy được năm vòng thì cậu ấy mới lết đến vòng thứ ba.


Mỗi lần như vậy tôi lại phải giữ tốc độ thật chậm để chạy cùng cậu ấy.

Tôi nhớ có một lần tôi nói sau này tôi sẽ luôn ở bên cạnh An giúp cậu ấy mấy việc nặng nhọc, đáng tiếc là tôi lại không dám nói ra hai chữ cả đời.

Nếu không thì có lẽ dây thần kinh của An sẽ không hoạt động kém như thế, hơn ba năm rồi mà vẫn không hiểu."
Trúc Uyên ngẩng đầu bật cười, "Cả hai người đều là những kẻ ngốc nghếch nhất mà chị gặp từ trước đến giờ đấy.

Rõ ràng là không thể sống thiếu nhau vậy mà lại chẳng ai chịu mở miệng thổ lộ cả."
"Khi tôi quyết định bất chấp tất cả để thổ lộ thì Lạc An lại cách xa tôi đến nửa vòng Trái Đất."
Trúc Uyên quay sang nhìn Phi Vũ thì thấy anh lại đang ngẩn người.

Cô khẽ lắc đầu bất đắc dĩ, mỗi lần Phi Vũ ngẩn người thì tám đến mười phần là nghĩ đến Lạc An.
"Thực ra chị..."
Lời nói của Trúc Uyên đột nhiên bị cắt ngang bởi tiếng nhạc chuông điện thoại.

Phi Vũ xin lỗi một tiếng rồi lấy điện thoại ra, nhìn tên hiển thị anh lập tức bắt máy:
"Tiểu Vũ, có..."
"Không, Phi Vũ, là dì!" Nghe âm thanh của Lã Mai Oanh truyền đến qua điện thoại, Phi Vũ khẽ cau mày.

Có lẽ đoán được Phi Vũ ở đầu bên kia có ý định ngắt cuộc gọi nên Lã Mai Oanh vội vàng nói, "Dì có chuyện muốn nói với con.

Chúng ta có thể gặp mặt được không?"
Phi Vũ lạnh lùng đáp lại, "Bây giờ tôi có việc bận rồi."
"Vậy, ngày mai có được không? Việc này thực sự rất quan trọng, liên quan đến Vũ." Vũ ở đây đương nhiên chính là Hoàng Vũ.
Phi Vũ hơi khựng lại.

Việc quan trọng liên quan đến Tiểu Vũ?
Anh gật đầu đáp lại một chữ "Được!", đưa ra thời gian địa điểm hẹn gặp rồi tắt máy, trong lòng không hiểu sao lại như có lửa đốt.
Từ trước tới giờ Lã Mai Oanh chưa bao giờ coi Phi Vũ là người trong nhà, vậy mà hôm nay lại hạ mình nói chuyện với anh bằng giọng khẩn khoản như vậy, rốt cuộc ở nhà chính đã xảy ra chuyện gì rồi?

Phi Vũ đứng dậy từ biệt Trúc Uyên.

Nhìn tâm trạng anh đột nhiên thay đổi, Trúc Uyên lo lắng hỏi:
"Cậu định đi đâu đấy?"
"Hả? À, tôi đã hứa với An là sẽ chăm sóc thật tốt cho bố mẹ cậu ấy.

Bây giờ tôi đi thực hiện lời hứa."
Phi Vũ định quay người đi thì Trúc Uyên gọi giật lại, anh nhìn cô thắc mắc:
"Còn việc gì sao?"
Trúc Uyên mỉm cười, ánh hoàng hôn đỏ rực tắt dần trong mắt cô:
"Chị chỉ muốn nói, con người ai cũng có ít nhất hai lựa chọn.

Đừng có việc gì cũng dựa theo lý trí, vật thể trong ngực trái của cậu thực ra nhiều lúc rất thông minh.

Vì nó hiểu cậu muốn gì nhất."
Phi Vũ mỉm cười, gật đầu nói cảm ơn.
Bóng lưng Phi Vũ dần xa, thần thái trong mắt Trúc Uyên cũng dần trở nên ảm đạm.

Cô quay người, phát hiện một người con trai đang dịu dàng nhìn cô mỉm cười.
Khi người ấy vừa vươn tay ôm lấy cô, Trúc Uyên liền không kiềm chế được mà bật khóc.

Vuốt ve mái tóc mềm mượt của người trong lòng, người ấy nhìn về phía khúc ngoặt, nơi bóng lưng Phi Vũ vừa khuất dạng, nhẹ giọng nói:
"Em nên buông tay đi thôi!".