Vậy là đã hơn 6 tháng từ ngày mẹ tôi mất. Khoảng thời
gian ấy là dài hay ngắn tôi không biết, chỉ biết là cuộc sống của tôi sẽ không còn được như trước nữa.
Đầu tiên là việc ông Thái cũng ra đi sau mẹ tôi hai tuần. Sau khi nghe
tin mẹ tôi mất, ông suy sụp rất nhiều, giờ tôi mới biết ông ta còn yêu
mẹ tôi đến thế nào. Trông ông càng lúc càng yếu đi. Bác sĩ cũng bảo ông
sẽ chẳng còn sống được bao lâu nhưng chẳng ai ngờ là ông Thái có thể cầm cự được đến những hai tuần. Không ai biết, trừ những người có liên quan ra, ông Thái cố gắng cầm cự là để gặp mặt tôi lần cuối.
Sau khi được biết sự thật về thân thế mình tôi vẫn còn bị sốc một thời
gian dài. Nhưng khi ấy tôi lại thấy thương cảm cho ông Thái, người đã bị mẹ tôi lừa dối ngần ấy năm, người vẫn mãi tin tôi là đứa con trai duy
nhất của mình. Ngần ấy năm mẹ lợi dụng sự cả tin của ông để lấy tiền lo
lắng cho tôi mà ông ta chẳng mảy may nghi ngờ. Đôi lúc tôi tự hỏi là ông ta đã lợi dụng mẹ hay mẹ đã lợi dụng ông ta. Tôi không dám phán xét ai
cả, đó là chuyện của họ. Nhưng việc tôi phải làm là đến gặp ông ta.
Không có gì nhiều lắm để kể vào lúc ấy. Tôi chỉ đến bên ông ta, gọi một
tiếng "cha" rồi ông cất lên một tràng cười mãn nguyện ( mà cũng có thể
là ông đang ho), cứ thế ông lịm dần đi. Tôi không nỡ nói thẳng sự thật
với ông Thái, mà cũng chẳng còn cơ hội để nói, thôi thì cứ để ông ta
thanh thản ra đi.
Hơi gặp rắc rối ở chỗ bản di chúc ông Thái để lại cho tôi phần lớn tài
sản, còn nhiều hơn cả Hân. Tôi lại phải nhờ cậu luật sư Thành trong việc chuyển nhượng lại toàn bộ tài sản đó cho Hân, đó là những việc tôi nên
làm bởi tôi đã nợ Hân quá nhiều.
Giờ đây mỗi khi rãnh rỗi tôi lại bước lên sân thượng ngắm cảnh phố
phường một mình. Những lúc ấy tôi nghĩ đến Hân, người phụ nữ ấy đã hi
sinh quá nhiều cho tôi mà tôi chẳng làm được gì cho cô ấy. Chăm sóc mẹ
tôi những lúc đau yếu, nhận mình là vợ của tôi rồi bịa chuyện gì đó để
mọi người ở nhà yên tâm là tôi vẫn đang sống tốt dù khi ấy chính Hân
cũng chẳng biết tôi đang ở phương trời nào. Nhưng đều tôi cảm kích nhất
vẫn là sự thật về thân thế mình, Hân đã không nói cho tôi biết. Nếu nói
ra thì Hân có thể đường hoàn nói yêu tôi mà không sợ tôi kì thị hay
khinh rẻ nữa, nhưng cô ấy nghĩ cho tôi trước. Tôi đã mất nhiều thời gian để vượt qua nỗi đau trước đây rồi, cô ấy không muốn tôi lại đau thêm
lần nữa. Giờ tôi mới nhận ra những việc Hân làm cho tôi đã quá nhiều, ân cần một cách lặng lẽ mà chẳng mong tôi đền ơn hay cảm kích. Nhưng biết
rồi thì sao chứ? Điều duy nhất mà Hân muốn tôi làm cho cô ấy lại là điều tôi không thể làm nhất: Trao cho Hân chiếc nhẫn cầu hôn.
- Ba vẫn chưa ngủ ạ!
Tôi giật mình khi thấy Nhi đứng ở bên cạnh từ lúc nào. Con bé tựa mình
lên lan can cùng ngắm phố phường với tôi. Chỉ mới sáu tháng thôi mà con
bé đã thay đổi đến không ngờ, nó đã mười tám tuổi, đang dần bước vào
giai đoạn đẹp nhất đời con gái.
Nhi nhìn sang tôi cười nhẹ nhàng.
- Lâu lắm rồi hai bố con mình có dịp nói chuyện với nhau nhỉ?
Đúng là từ khi mẹ tôi mất đến giờ tôi đã luôn tránh mặt con bé. Còn một
câu chuyện nữa mà tôi vẫn chưa kể vào cái đêm mẹ tôi mất, lúc chỉ có tôi với Nhi ở bên cạnh mẹ...
Khi nghe mẹ kể hết sự thật ấy tôi đã bàng hoàng trong giây lát. Nước mắt tôi chảy dài nhưng khuôn mặt chẳng biểu lộ cảm xúc gì nhiều, tôi đã
chịu quá nhiều nỗi đau, quá nhiều dày vò uất ức, giờ biết thêm sự thật
này thì có ích gì nữa đâu kia chứ. Tôi nắm lấy tay mẹ:
- Mẹ đừng nói nữa. Mẹ phải cố tịnh dưỡng để sống với con với cháu.
Mẹ vỗ nhẹ lên đầu tôi như ngày nào:
- Mẹ biết mình sắp hết thời gian rồi. Nguyện vọng cuối đời của mẹ là
được gặp lại con, để thấy con vẫn mạnh khỏe như thế này là mẹ yên tâm ra đi rồi.
Mẹ lại nắm tay Nhi dặn dò, dù hơi thở có dần yếu đi nhưng mẹ vẫn còn tỏ ra rất tỉnh táo.
- Cháu yêu của bà, bà rất thích cháu nhưng bà sẽ không coi cháu là cháu ruột của bà đâu...
Câu nói của mẹ đã làm Nhi sững sờ, con bé không nghĩ là mình lại gây ác
cảm cho mẹ tôi. Nhưng không, mẹ tôi có ý khác của riêng mình.
- Bà đã già rồi, sống hết một đời người nên bà hiểu rõ lũ trẻ tuổi bây.
Bà cũng thương con Hân lắm, nó là người cực khổ chăm lo cho bà khi thằng Đông đi vắng, mà nó cũng yêu thằng Đông nữa, hiếm có đứa nào được như
nó. Nhưng mà... bà lại thấy cháu mới là người có thể làm cho thằng Đông
hạnh phúc, cháu có hiểu không?
Bé Nhi gạt nước mắt, bậm đôi môi xinh xinh lại lắc đầu lia lịa, nhưng rồi như nhận ra được ẩn ý gì, nó lại gật đầu.
- Cám ơn cháu! Con đường phía trước rất khó khăn, cháu không sợ làm dì cháu buồn hay sao?
Nhi lắc đầu,sụt sịt vài cái cố lấy giọng cứng rắn:
- Ba con đã chịu khổ nhiều rồi. Con sẽ vì nội, vì ba mà.
Mẹ tôi vỗ nhẹ lên đầu Nhi mắng yêu:
- Cháu ngốc! Bà đã bảo không nhận cháu là cháu nội rồi mà.
Rồi cả hai bà cháu cùng cười điều gì đó mà có nghĩ nát óc tôi không hiểu được. Mẹ tôi yếu dần, bà cố với tay tới chỗ Nhi, nhắc mãi một câu: " Bà giao thằng Đông cho cháu, bà giao thằng Đông cho cháu..."
Trời đêm đang tiết xuân gió cứ nhẹ mơn mãn khiến tâm hồn người ta dễ
thanh thản. Nhưng tôi cứ mãi bối rối khi đứng gần Nhi như thế này, tôi
cứ ám ảnh mãi câu nói của mẹ tôi, sao bà lại nói là giao tôi cho bé Nhi
nhỉ!?
- Ba đang nghĩ gì vậy?
Nhi gọi lớn khiến bao suy nghĩ trong đầu tan biến hết. Tôi đang ấp úp chưa kịp trả lời thì Nhi đã nói tiếp.
- Từ lúc nội mất dường như ba cứ tránh mặt con phải không?
- Ba...không...
- Con đã mười tám tuổi rồi. Con đã có thể hiểu được nhiều chuyện. Dù có thế nào đi chăng nữa con cũng vẫn kính trọng ba.
Nhi nói bằng giọng quyết đoán. Con bé như đang muốn nhấn mạnh với tôi
rằng nó đã lớn, đã trở thành một người thiếu nữ, và sẽ còn hơn thế
nữa...
Giọng Nhi trở nên xa xăm, con bé đang cố nói hết suy nghĩ của mình trong đầu cho tôi biết.
- Con biết những nổi đau khổ mà ba đã phải chịu đựng, từ những người
thân thích của con. Ông Ngoại con, mẹ con, rồi ba ruột của con, rồi cả
con nữa, tất cả đã gây cho ba quá nhiều phiền phức phải không? Con cám
ơn ba, con rất biết ơn ba vì ba đã thương yêu chăm sóc cho con như con
ruột ngần ấy năm của mình. Ý con là...Hai hôm trước dì Út đã chuyển
khoản toàn bộ tài sản của nội vào tài khoản đứng tên con, và con có thể
toàn quyền sử dụng sau khi đậu tốt nghiệp phổ thông. Con chỉ muốn nói là giờ con có thể sống tự lập... ý con là nếu ba không thích...không thích con ở với ba nữa thì con có thể chuyển đi...
Tôi gằng giọng:
- CON CHUYỂN ĐI ĐÂU?
- Con chỉ...
Tôi chụp lấy vai con bé mà thét lên, tôi muốn nó dập ngay cái ý nghĩ đó.
- CON CHUYỂN ĐI ĐÂU CHỨ HẢ? Ba là ba của con, không lẽ ba không đủ sức
nuôi nổi con hay sao, con nghĩ là ba yên tâm khi để con sống với người
khác hay sao?
Nhi mở tròn đôi mắt nhìn tôi, cơ thể nó run lên bần bật, không biết có
phải vì tôi làm cho con bé sợ. Nó lắp bắp được hai từ " Ba ơi!" rồi ôm
chầm lấy tôi khóc nức nở. Lần này tôi cũng sẵn sàng mở rộng vòng tay đón chào con bé. Thật kì lạ, bé Nhi đang khóc mà trong lòng tôi lại đang
cười thầm, tôi cười vì con bé vẫn là đứa con gái bé bỏng của tôi ngày
nào...
Hân thuê người trông coi nhà ông Thái chứ không ở. Mỗi tuần em ghé thăm
thắp nhang lên bàn thờ tổ tiên ba lần. Giờ thì thật sự Hân mới là người
đáng thương nhất, em chẳng còn người thân nào ngoài bé Nhi, và đến giờ
em vẫn chưa hề có một bờ vai người đàn ông nào để có thể nương tựa suốt
đời. Từ sau khi mẹ mất tôi cứ nghĩ mãi về cái câu mẹ nói với Nhi đêm ấy. Tôi sợ, tôi sợ một điều gì đó rất thầm kín. Nỗi sợ ấy đã rất lâu rồi
tôi mới cảm nhận lại được, từ cái hôm chị Như ra đi. Giờ tôi lại sợ Nhi
cái cảm giác ấy, tôi sợ cái cảm giác có con bé rồi lại để vuột mất, tôi
sợ dư luận, tôi sợ con bé sẽ kinh hãi người cha này. Một quyết định có
phần hơi ích kỉ được đưa ra: tôi quyết định chấp nhận tình cảm của Hân,
dù... tôi không hề yêu em.
Khỏi nói cũng biết Hân vui đến mức nào. Em nhắn tin mời tôi đi ăn mỗi
trưa vì công ty hai đưa gần nhau, tối em ghé qua nhà cùng tôi chuẩn bị
mâm cơm cho ba người. Lo lắng khi thấy mắt tôi hơi thâm quầng, khò khè
mấy tiếng. Cằn nhằn khi thấy tôi ăn mặc hơi bê bố nhưng rồi cũng "làm
phẳng" lại quần áo ấy cho tôi khi thấy nó nhăn nhúm. Em vẫn thường hay
nói về ước mơ của mình, ước mơ được có một gia đình hạnh phúc, với người mình yêu thương và hai đứa con. Tôi biết là em đang nói về tôi, về cái ý định lấp lửng che giấu niềm khao khát bấy lâu của em. Phải rồi, em đã
gần 40, đã bỏ lỡ cả một thời xuân sắc chỉ vì tôi...
Tôi quyết định đến với Hân, Nhi là người đầu tiên và duy nhất biết được, nó reo lên rồi nhào tới ôm chầm lấy dì Út nó mà tíu tít. Nhưng...con bé lừa được ai chứ không thể lừa được tôi, nuôi nó từ nhỏ tới lớn không lẽ tôi còn không hiểu nó đang nghĩ gì. Nhi càng cố tỏ ra vui vẻ thì tôi
biết ngược lại trong lòng nó đang mang một nỗi đau nào đó không thể nói
ra. Tôi cũng chẳng muốn để con bé nói ra, tôi muốn mình mãi là ba của
con bé, một người cha thật sự.
Đêm thứ bảy rãnh rỗi tôi mang chai vodka lên sân thượng ngồi nhâm nhi.
Chỉ có ở trên đây, tận hưởng những cơn gió ít ỏi của thành phố tôi mới
cảm thấy thư giãn hơn được một chút. Chỉ có một điều ngoài dự tính là
Nhi cũng ở trên đó từ lúc nào.
- Ba ngồi đi. Con chuẩn bị sẵn bàn ghế cho ba rồi.
Con bé vỗ nhẹ tay xuống bàn khiến tôi có cảm giác như bị ép buộc. Nhưng
tôi vẫn ngồi xuống. Nhi cũng chuẩn bị sẵn thức uống cho mình, mà dưới
ánh sáng mờ nhạt tôi có thể đoán đó là sữa tươi, thứ mà con bé hay uống
giờ này.
Tôi nhấp một ngụm rượu trước khi vào đề.
- Con muốn nói gì với ba phải không?
- Sao ba lại hỏi vậy?
- À, chắc tại ba tưởng tượng nhiều quá thôi. Ba chỉ sợ con phản đối việc ba đến với dì Hân của con. Con biết đấy, dẫu sao ba với mẹ con vẫn chưa cưới...
- Mẹ không bao giờ nghĩ sẽ lấy ba làm chồng đâu.
Câu nói của Nhi khiến tôi bàng hoàng, không có vẻ gì là đang đùa cả. Con bé lại tiếp tục sau khi ngắt lời tôi.
- Có thể mẹ đã từng yêu ba nhưng con biết đó cũng chỉ là một thứ tình
thương dành riêng cho em trai mình mà thôi. Con đã nghe mọi người kể về
mẹ, nên con có thể chắc chắn rằng mẹ không yêu ba như là ba tưởng tượng
đâu. Sao ba cứ mãi gán cái suy nghĩ ấy vào đầu để làm người khác đau khổ chứ? Ba có tội gì chứ, dì Út có tội gì chứ?
Tôi ngây người ra.
- Nhi! Con đang khóc à?
Con bé gào lên:
- Con không khóc! Không việc gì con phải khóc cả! Trong chuyện này con
là người sung sướng nhất. Từ nhỏ tới lớn con chỉ có một nỗi buồn duy
nhất là không có mẹ thôi. Nhưng vậy thì sao chứ, con vẫn có ba, có cuộc
sống giàu sang dư dả, chẳng có việc gì phải lo lắng suy nghĩ nhiều cả.
Chỉ đến khi con trở về Việt Nam thôi. Trong giấc mơ con cứ mãi nghĩ về
ba, con thèm được ba ôm vào lòng, thủ thỉ ru dỗ con ngủ như hồi nhỏ, con thèm được ngửi hơi thuốc lá trên người ba, con cứ nghĩ đó là vì con
thương ba quá thôi. Khi con biết ba không phải là ba ruột mà là cậu của
con, ba không biết con đã sốc thế nào đâu. Con muốn ba là ba ruột của
con kia.
Nhi ngước mặt lên trời hít một hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh. Thật tôi chưa bao giờ thấy con bé mất tự chủ đến thế này.
- Dì Út bảo con không nên nói cho ba là con đã biết sự thật. Đúng là con đã không nói, con muốn ba mãi là ba của con. Nhưng mà hôm đó bà nội,
tức là mẹ của ba, lại nói ba chẳng có quan hệ máu mủ gì với con cả. Ba
nghĩ xem rốt cuộc con là thứ gì chứ? Mẹ con đâu? Cha ruột con là ai?
Không, con không quan tâm. Cái con quan tâm là ba, khi đó đột nhiên con
cảm thấy rất vui, vui niềm vui chung với dì Út khi biết ba chẳng có quan hệ huyết thống gì với mình. Nhưng giờ thì khác, con ghét ba, CON THẬT
SỰ GHÉT BA!
Tôi không còn đủ kiên nhẫn để nghe con bé nói thêm nữa. Tôi bước đến nắm tay Nhi kéo dậy. Bé Nhi vùng vằn khi bị tôi tóm lấy, rồi đột nhiên con
bé sà vào lòng tôi thủ thỉ điều gì đó. Người con bé nóng ran, nóng như
thể muốn thiêu đốt cả người tôi. Nó không sốt! Chỉ là...con bé đã "nốc"
gần nữa chai rượu vang tôi cất trong tủ. Thảo nào...
- Con hư quá đi!
Đột nhiên tôi thấy mình hơi vô duyên. Trong tình cảnh thế này mà tôi vẫn có thể "mắng yêu" con bé được, sao tôi không còn là người cha nghiêm
khắc của con bé trước đây nữa.
Nhi ngước mắt nhìn tôi, đôi mắt đã lờ đờ vì men rượu. Không biết con bé
đang nghĩ gì mà lại mỉm cười, có điều gì làm con vui lắm sao con gái!?
- Con không cần mẹ...
Tôi giật mình.
- Con nói gì?
- Con không cần mẹ, con không cần ai làm mẹ con hết. Con chỉ cần mình ba thôi. Con muốn ba mãi mãi là của riêng con vì... CON MUỐN LÀM VỢ BA!
Tôi chưa kịp nói gì thì con bé đã hành động. Tôi cứ mãi nhìn vào đôi môi nhỏ nhắn xinh xinh của Nhi mà không biết nó đã tiến sát tới mặt mình từ lúc nào.
Vị ngọt này là sao, vị ngọt của rượu ư? Sao tôi lại cứ thấy lòng lâng
lâng, một cảm giác mềm mại cứ mãi vương trên đầu môi. Đó là những gì tôi có thể diễn tả được bằng lời về nụ hôn mà Nhi trao cho mình, nụ hôn đầu tiên trong đời con bé...và cũng là của tôi. Nhưng tôi vẫn đủ lý trí để
buông con bé ra, bởi tôi nhận ra vị đắng ẩn chứa trong nụ hôn ấy, vị
đắng cho mối quan hệ của chúng tôi...