Tôn Bằng nhận được điện thoại của tòa vào sáng ngày hôm sau, anh vừa đưa Tôn Phi đi làm xong.
Tòa thông báo cho anh, dựa vào quy định niêm phong, tịch thu, đóng băng tài sản liên quan đến việc thi hành án của tòa án nhân dân tối cao, họ đã
đóng băng một tài khoản ngân hàng của anh. Tài khoản đó là tài khoản Tôn Bằng mở riêng cho tiệm này khi bắt đầu mở, trong đó có hơn ba mươi ngàn vốn lưu động, bình thường dùng để thu chi.
Giải thích của tòa
là: Mặc dù anh không thiếu nợ, nhưng dựa theo các điều lệ liên quan, họ
có quyền đồng thời niêm phong tài sản chung của anh và người phải thi
hành án Trương Cường. Còn việc Trương Cường rút khỏi việc làm ăn, họ cho rằng không đủ bằng chứng, nhưng Tôn Bằng có thể khởi kiện việc này, mọi thứ đi theo trình tự pháp luật.
Cú điện thoại này đến bất ngờ
ngoài ý muốn, nhưng kết quả thì nằm trong dự liệu của anh. Cúp điện
thoại, chạy thẳng đến quán, anh quét dọn, rửa rau, chuẩn bị cho giờ cơm
trưa cùng nhân viên phục vụ như thường ngày.
Chuyện tối hôm qua
mang đến một ít ảnh hưởng xấu, buổi trưa trong tiệm không kinh doanh
được mấy đồng. Gần một giờ rưỡi, nhân viên phục vụ đang sắp xếp bàn ghế, anh ở trong quầy bar bấm máy tính tính sổ.
Cửa bị đẩy ra, Tôn Bằng ngẩng đầu lên, không nhúc nhích.
Là ba thanh niên tối qua. Nhân viên phục vụ cũng nhận ra bọn chúng, dừng tay, nhìn về phía Tôn Bằng cầu cứu.
Cả quán yên lặng, ba tên này đầu tiên quét mắt nhìn quán một vòng, cuối
cùng, tên cầm đầu nhìn về phía Tôn Bằng, ánh mắt sáng lên, kéo dài giọng “Ai da” một tiếng có chút khoa trương, nói, “Tao nói rồi mà, ông chủ ở
đây này!”
Tôn Bằng để bút xuống, đi từ trong quầy bar ra.
Chân ghế phát ra tiếng ma sát chói tai trên gạch men, tên kia kéo một chiếc
ghế ra, nhìn Tôn Bằng, “Ông chủ có rảnh không? Trò chuyện chút nhé?” Bầu không khí đóng băng một lúc, Tôn Bằng bình tĩnh ngồi xuống đối diện bọn chúng.
Mấy tên kia thở phào nhẹ nhõm, cười nhìn anh, cũng nghiêng ngả ngồi vào chỗ.
“Thật ra không có chuyện gì khác, chỉ tới nói giúp người ta một câu. Thấy anh cũng là người thẳng thắn…”
Tên thanh niên ngước mắt nhìn anh, buồn chán dùng ngón tay chọc chọc hộp
tăm trên bàn, “Đập đồ mấy trăm ngàn tệ của người ta, hợp tình hợp lý,
cũng phải đền tiền. Người ngoài đều biết chỗ anh có ông chủ thứ hai,
không thể đến lúc then chốt mới phân rõ ràng.”
Tôn Bằng không lên tiếng, tên kia dừng lại một chút, nhìn anh, “Hơn nữa anh em gặp nạn,
chúng tôi cũng không thể thấy chết không cứu, trả tiền sớm một chút thì
mọi người đều đỡ lo. Bọn tôi cũng chỉ là bạn của người ta, tới giúp một
tay thôi. Bây giờ ở ngoài nhiều công ty đòi nợ lắm, đó mới là chơi thật
đấy. Ngày nào đó người anh em của anh lỡ mất một cái tay hay chân, người tốt thế, đáng tiếc lắm đấy…”
Nói đến đó, yên tĩnh một lúc, mấy
tên nhìn Tôn Bằng không nói câu nào, để hộp tăm gần tường xong, chậm rãi đứng lên, “Người anh em, tối qua xin lỗi nha, đi đây…”
Sau khi bước vào tháng tư, trời tối muộn hơn trước.
Khi Trần Nham tan làm ra, chân trời màu xanh xám vẫn còn ráng chiều nhàn
nhạt lơ lửng. Đi ra khỏi cổng, xa xa, một bóng hình đứng dưới tán cây
bên đường.
Tôn Bằng đứng bên lề đường màu xám tro, mặc áo khoác
và quần jean màu sậm, tay buông xuống bên người, trong đầu ngón tay là
điếu thuốc hút dở. Tay anh giơ đến bên môi thì dừng lại trong chốc lát,
khi để xuống lần nữa, một làn khói mờ bay lên bên mặt.
Giờ cao
điểm tan tầm, trên đường xe cộ người qua lại nhộn nhịp. Mùi của cây cối
không biết tên lẫn trong không khí, bóng hình trầm lặng đó dễ dàng và
nhẹ nhàng xâm chiếm nội tâm cô.
Đúng vậy. Khi một người ở trong lòng bạn, bất kể anh ấy ở đâu, trái tim bạn vẫn sẽ tự động mở ra, chờ đợi anh ấy bước vào.
Cô chưa từng nói với anh, cô thích dáng vẻ khi anh hút thuốc. Mỗi khi
khuôn mặt anh ẩn hiện trong làn khói lượn quanh, trên người anh luôn
xuất hiện một sự cô độc thâm trầm. Như dáng vẻ khi cô gặp anh lần đầu
tiên, cũng giống như dáng vẻ bây giờ.
Nhưng cho dù như thế thì cô vẫn sẽ bắt anh cai thuốc. Yêu bản thân, không phải mâu thuẫn sao?
Bên đường, khi Tôn Bằng giơ tay đưa thuốc đến bên môi lần nữa, nhất định đã cảm nhận được gì đó. Có lẽ là một ánh mắt chăm chú, có lẽ là một cơn
gió dừng lại. Anh nghiêng mặt sang, nhìn thấy cô.
Ráng chiều màu cam trên bầu trời thành phố nhạt dần đi. Đường phố lên đèn.
Cô đi về phía anh.
Cô đến gần, anh vứt bỏ tàn thuốc, ánh mắt ôn hòa, “Muốn ăn gì không?”
“Không đến quán sao?”
“Ăn chút gì khác đi.”
Cô chần chừ trong giây lát, “Được thôi.”
Sau khi mở quán, anh không hay đến chờ cô tan làm, đến không nói một tiếng
như thế này thì càng ít hơn. Từ trước đến nay anh không phải là một
người đàn ông biết dồn hết sức tạo nên sự lãng mạn. Yêu nhau cho đến
nay, số lần họ ăn cơm hẹn hò ở bên ngoài đúng nghĩa đếm được trên một
bàn tay.
May mà Trần Nham cũng không thích hành động kiểu cách
lắm. Sự lãng mạn mà đàn ông tự cho là đúng thường sẽ khiến phụ nữ cảm
thấy ngượng ngùng.
Ở một nhà hàng trong trung tâm thành phố, hai
người gọi ba món mặn một canh, trò chuyện ăn xong bữa cơm này. Như một
đôi tình nhân bình thường, họ nói những chuyện có cũng được không có
cũng được, giữa chừng, khi đề tài hơi khựng lại, họ nhìn đối phương,
nhìn mãi nhìn mãi, họ mím môi cười. Cứ nhìn nhau rồi cười thế này đã tạo nên giai điệu tối nay.
Một tiếng sau, ở hàng cuối cùng trong rạp chiếu phim, anh khẽ nắm tay cô.
Lòng bàn tay to chai sần của anh hơi ấm áp, mùi thuốc lá nhàn nhạt bám vào
áo anh thỉnh thoảng vấn vít nơi chóp mũi cô, hết thảy mọi thứ này đây,
cô đều cảm thấy yên tâm.
Ánh sáng trên màn hình lớn tản xạ chuyển động liên hồi trong không khí tối om, họ vô cảm xem tình yêu khóc to
miệng vừa gọi trời, đầu vừa dập đất trong ánh sáng lập lòe, từng khúc
nhạc kích tình lúc trầm lúc bổng bên tai.
Nội dung phim qua hơn phân nửa, Trần Nham giật giật, im lặng dời ánh mắt trên màn hình sang khuôn mặt anh.
Anh cúi đầu nhìn cô.
Bởi vì vậy, khuôn mặt họ rất gần nhau, gần đến mức tiến về trước một chút xíu thôi thì sẽ là môi của đối phương.
Trên thế giới này, không phải cái gì cũng có ý nghĩa sâu xa, tựa như đôi mắt trong veo như mặt nước của cô lúc này đây, chẳng có cái gì cả, chỉ nhìn anh như vậy, như ánh trăng hắt xuống mặt hồ.
Khoảng cách gần kề, trên mặt cô có mùi hương dìu dịu của mỹ phẩm, theo hô hấp còn có hơi
thở nhè nhẹ. Toàn bộ đều là thử thách. Kềm chế kích động muốn hôn cô,
anh vén tóc cô một cái, vươn tay ôm vai cô từ phía sau.
Trên màn
hình, không biết tại sao nữ chính bắt đầu thút thít, trong rạp chiếu
phim có người không nhịn được khẽ thảo luận nội dung phim.
Trần Nham bị âm thanh đó thu hút mà quay mặt đi, chỉ chốc lát sau, dựa đầu lên vai anh một cách ung dung thản nhiên.
Khi đi theo dòng người ra khỏi rạp đã hơn chín giờ.
Trên đường trở về, Tôn Bằng bình thản nói với cô chuyện xảy ra vào ban ngày. Nói xong lời cuối cùng, anh nói, “Nếu như quán không làm tiếp được nữa, thì chúng ta…”
Phản ứng của Trần Nham bình tĩnh lạ thường, cô ngắt lời anh, “Hôm nay có thể đừng nói những chuyện này được không?”
Trong phòng trọ, Tôn Bằng kéo rèm cửa sổ ra, liếc nhìn bóng đêm bên ngoài,
lại kéo xoạt một tiếng lại. Quay đầu nhìn, Trần Nham đang cởi áo khoác.
Trong màn đêm, họ đi ngang qua chuỗi nhà nghỉ này, là cô dừng bước trước.
Anh đi tới, ném áo khoác của cô lên giường, ở sau lưng vươn hai tay, chậm
rãi vuốt ve hai cánh tay mảnh khảnh bọc trong chiếc áo len mỏng của cô.
Hơi nóng anh thở ra ở ngay bên tai cô, đầu cô khẽ ngửa ra sau, thân thể anh dính sát vào lưng cô. Đôi môi khô ráp nhè nhẹ cọ xát làn da sau cổ, từ
từ, thân thể cô trở nên đặc biệt mềm mại, vâng lời.
Tim đập càng
lúc càng nhanh, Trần Nham khẽ thở gấp xoay người lại, hai tay túm cổ áo
anh kéo xuống cổ anh, đôi môi anh. Trong chuyện tình dục, sự chủ động ít khi thấy được của cô khiến lòng anh chấn động. Giây tiếp theo, thân thể liền có phản ứng, hô hấp gấp gáp, anh dùng thân thể đè cô ngã xuống
giường.
Trước bầu ngực bên bờ eo trắng mịn của cô tìm lại tay
mình, anh vững vàng nâng cằm cô lên, nhìn vào đôi mắt cô. Cô cũng nhìn
anh, trong đôi mắt đen sáng đã vứt bỏ sự kềm chế lâu nay, ánh sáng rực
rỡ thần bí nào đó đang xao động.
Anh hôn khóe mắt cô, hai bàn tay rộng lớn mơn trớn lên trên, ngón cái vuốt ve tai cô, rồi sau đó thong
thả luồn vào mái tóc mềm đen nhánh, hoàn toàn cố định cô lại, cúi đầu
hôn cô say đắm.
Đèn vẫn sáng.
Ở giữa giường, cả người anh
phủ lên người cô, giống như hai chữ khác nhau viết đè lên nhau trong một ô vuông, nét bút rắn chắc khảm hai con chữ vào nhau, cả hai đã quên mất ý nghĩa của riêng mình. Một thoáng bất chợt, cô đau đến mức đẩy anh ra. Bắp thịt anh căng chặt, thân dưới không dừng lại, cánh tay chống bên
đầu cô, ngón tay vén mái tóc trên trán ướt vì mồ hôi của cô một cách yêu thương.
Khoảnh khắc này, ánh mắt anh lại có chút lạnh lẽo, lơ
đãng nắm bắt từng chút sự biến hóa nơi chân mày khóe mắt của cô, nơi đó
thay đổi vì anh.
Khi cô vứt bỏ tất cả, hoàn toàn nghe theo mệnh
lệnh của thân thể khuất phục trước anh, trong sự dễ chịu và phù hợp khó
diễn tả bằng lời, cô cảm nhận được một chút tủi thân. Sự tủi thân này
rất khó nói, mang theo sự hèn mọn trong bản tính người phụ nữ, hèn mọn
muốn anh yêu mình nhiều hơn một chút.
Yêu cô nhiều hơn một chút? Chỉ cần cô nói ra, cái gì mà anh không bằng lòng cho cô?
Dưới lầu đen kịt, Trần Nham xuống xe, đưa chiếc áo khoác đắp trên người sang cho anh. Tôn Bằng kéo cánh tay cô, chậm rãi ôm cô vào lòng.
Chiếc áo khoác rơi xuống đất, trên người họ vẫn còn thấm đẫm mùi của nhau, nhưng lý trí lạnh lẽo đã khôi phục.
“Là anh không tốt…” Đôi môi anh cọ xát đỉnh đầu cô, ngập ngừng.
Trần Nham hít thở sâu một hơi, nhờ màn đêm che giấu, dụi nước mắt rơm rớm nơi khóe mắt vào vải vóc trước ngực anh.
Anh ôm cô chặt hơn một chút, đè nén tình cảm để cho giọng nói bình tĩnh hết mức: “Khó khăn hơn nữa anh cũng sẽ không đẩy em ra. Nhưng em quyết định như thế nào thì anh cũng đều tôn trọng.”
Liên tục một tuần sau, mỗi ngày quán làm ăn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Công ty nhỏ trước đó đặt cơm hộp ở đây, vì sau khi nghe kể chuyện con chuột
mà ý kiến của nhân viên rất lớn, bồi thường cho Tôn Bằng hai ngàn đồng
tiền phá vỡ hợp đồng, chuyện đặt cơm kết thúc từ đó. Đầu bếp trong quán
từng làm qua ở mấy quán cơm, anh ta nói với Tôn Bằng tình hình bây giờ
đã cắt đứt tài lộc rồi, làm ăn coi trọng may mắn nhất, anh ta đề nghị
Tôn Bằng tìm một thầy tướng số giải xui.
Trưa chủ nhật, ở trong quán, Tôn Bằng và Cường Tử cùng tính rõ hóa đơn tháng này.
Quán biến thành như ngày hôm nay, Cường Tử biết rõ là mình làm liên lụy đến
Tôn Bằng. Anh ta thử tìm qua một số cách kiếm tiền nhanh, nhưng cuối
cùng cũng không qua nổi một ải trong lòng mình. Anh ta cũng từng nghĩ
tới việc đi tìm đôi vợ chồng kia bàn bạc một lần, nhưng lại sợ làm
chuyện vô ích, càng làm càng rối. Bây giờ, anh ta tạm thời làm công
trong dây chuyền sản xuất ở một nhà máy, một ngày làm ba ca sáng chiều
tối.
Một buổi tối hai ngày trước, Tôn Bằng và anh ta mở rộng lòng mình trò chuyện cả đêm, ngồi trong quán này, uống gần ba thùng bia.
Uống đến khi mơ mơ màng màng, Cường Tử nhìn quanh cửa hàng trống không trong đêm khuya, nước mắt hiện lên nơi khóe mắt.
“Bây giờ ngẫm lại, chi bằng theo bà nội em trồng hai mẫu đất dưới quê, tìm
một cô gái tay chân chuyên cần một chút sống qua ngày. Đời này cũng
không còn chuyện như vậy nữa, cần gì phải ra ngoài lăn lộn thành như một con chó, còn liên lụy đến anh.”
Anh ta nhìn Tôn Bằng: “Khi đó ra ngoài chung với nhau đều nói thành phố tốt lắm, bây giờ em thật sự rất
sợ. Em đi trên đường, ven đường,” anh ta hơi kích động chỉ tay ngoài cửa sổ, “Hai chân em run hết lên, không biết tùy tiện đụng phải thứ gì cũng đáng giá hơn mạng của em. Mẹ nó mạng của em sao rẻ rúng như vậy chứ!”
Yên lặng rất lâu.
“Cường Tử…” Đáy mắt Tôn Bằng giăng đầy tơ máu, anh hỏi anh ta, “Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
“Anh say rồi à? Không phải em bằng anh, 30 sao.”
“Cậu ra ngoài sớm hơn anh. Cậu còn nhớ cái năm vừa ra ngoài về quê ăn tết đã nói gì với anh không?”
“…”
“Cậu nói, cậu lớn thế này mà cũng chưa thấy tòa nhà nào cao như khách sạn
thương mại quốc tế bao giờ. Cậu nói một ngày nào đó cậu sẽ dẫn anh đi ăn một bữa cơm trên đó.” Tôn Bằng chỉ tay vào anh ta, “Lần này anh giúp
cậu, không vì cái gì khác, mà chỉ để chờ bữa cơm sau này của cậu. Cậu
đừng quên đó.”
“Đời này, anh cảm thấy em còn khả năng sao?”
Tôn Bằng nhìn anh ta: “Cậu thật sự cảm thấy mạng của mình thua kém một cái
vòng nát à? Ai khinh thường cậu cũng được, nhưng chỉ cần sống một ngày,
thì vĩnh viễn đừng khinh thường bản thân mình. Ông trời không cho đường, là đàn ông, chân trần cũng phải đi ra được một con đường.”
Trong hư không như có một tia sét đánh tới, Cường Tử tỉnh rượu hơn phân nửa.
Nhìn canh thừa thịt nguội đầy bàn, anh ta sờ soạng người mình một hồi lâu,
móc một điếu thuốc ngậm vào miệng, châm thuốc, rít mấy hơi, chỉ cảm thấy những chữ ấy vẫn đang chấn động trong lòng, chấn động đến mức anh ta
không thở bình thường nổi.
Anh ta phả một hơi khói thuốc: “Anh
Bằng, từ nhỏ đến lớn em đều tin anh. Bây giờ em vẫn tin. Anh nói em được thì em sẽ được.” Cường Tử nhìn Tôn Bằng, “Anh hãy chờ đi, sớm muộn gì
em cũng dẫn anh đi ăn một bữa trên đó.”
*****
Tôn Bằng
nhìn Cường Tử đang cúi đầu tính sổ sách, từ đầu đến cuối, anh đều không
hối hận đã giúp anh ta. Đột nhiên, cửa quán bị đẩy ra, một đôi nam nữ ăn mặc thời thượng đi vào.
Tôn Bằng quay mặt sang.
Người đàn ông dùng giọng quê hương quen thuộc hỏi lớn: “Ông chủ có ở đây không?”
Mã Quân đột nhiên đến thăm khiến Tôn Bằng và Cường Tử nở nụ cười thật lòng đã lâu không thấy.
Mã Quân ở xa hơn ngàn cây số mới quen một người bạn gái, để làm vui lòng
người đẹp, anh ta đặc biệt thuê một chiếc xe Jeep, tự lái xe đi du lịch
trong thời gian nửa tháng, muốn thể hiện sự lãng mạn phóng khoáng một
chút. Cứ thế mà lái, lái đến chỗ Tôn Bằng đây.
Mã Quân ban đầu
vốn định đến tìm anh chơi, nhưng không ngờ chờ đến khi anh ta khó khăn
lắm mới theo địa chỉ mò ra được quán cơm nhỏ trong hẻm này, thứ nhìn
thấy là cảnh tiêu điều ngoài dự liệu.
Anh ta hút thuốc nghe Cường Tử đứt quãng kể lại nguyên nhân hậu quả, trên mặt lúc thì vui vẻ, lúc
thì nặng nề. Nghe xong, anh ta thần kinh thô nhịn cười, hai vai run lên.
“Còn cười được nữa à?” Cường Tử bất mãn hỏi.
Mã Quân liếm liếm môi, dụi tắt thuốc, nhìn Tôn Bằng, rồi lại nhìn Cường
Tử, chỉ anh ta mấy cái, “Cái gì gọi là hồng nhan họa thủy, ha ha, cái gì gọi là hồng nhan họa thủy, lần này hiểu rồi chứ?”
Cường Tử lạnh mặt không nói lời nào.
Mã Quân cười đủ rồi, vỗ vỗ vai Cường Tử, “Nhưng mà đây cũng là chuyện tốt, ngã một lần khôn hơn mười lần. Đàn ông mà, chịu chướng ngại vật vì phụ
nữ chẳng có gì to tát lắm, lan truyền cũng không mất mặt.”
Ánh
mắt chuyển hướng sang Tôn Bằng, ý cười trong mắt anh ta tràn đầy, “Anh
nói thế nào, hồi tết đã kêu chú tới làm chung với anh rồi. Cái quán này
của chú ấy à, coi như anh chưa nói, không chơi tiếp được nữa đâu.”
Thấy Tôn Bằng không nói lời nào, Mã Quân lại nghiêm nghị, một vẻ tận tình
khuyên bảo: “Cũng đừng trách anh quên nhắc nhở hai chú một câu. Thành
phố nhỏ khác thành phố lớn, ở thành phố nhỏ đóng cửa nghỉ nhiều, ai với
ai cũng là râu mép liền với bím tóc, chỗ thế này đắc tội với kẻ bỉ ổi
thì có lý cũng không nói đúng được. Cái gì là lý lẽ, có tiền có thế thì
mẹ nó là có lý lẽ. Người như chúng ta, nếu muốn vượt mặt người khác, vậy thì phải đi trong ao lớn, ao lớn đó, có hiểu không?”
Ba người
đàn ông lâu ngày gặp lại hút thuốc trò chuyện, bạn gái của Mã Quân có
chút buồn chán, nhìn trái nhìn phải, vừa vặn lại có người đẩy cửa vào.
Tôn Bằng ngồi đối diện cửa, ngẩng đầu đang định nói, ánh mắt dừng lại, anh đứng lên.
Mã Quân thấy tư thế này của Tôn Bằng còn tưởng là ai đến, vừa quay đầu lại, mặt mày hớn hở kêu lên, “Ái chà, em dâu đến rồi!”