Cơn Mưa

Chương 5: Tình cờ gặp gỡ




Edit: Fei Yang

Beta: Mốc

✧✧✧✧✧

Thứ hai, Trần Nham quay phim, phỏng vấn trong tòa nhà thương mại “Nhuận Viên” của công ty Danh Dương. Chuẩn bị xong tài liệu thực tế của bên này thì còn phải đi Thượng Hải, Nam Kinh cùng với quay phim để chọn lựa một số cảnh.

Quay về đài truyền hình, cô dựa vào tình hình quay phim sửa đổi kịch bản gốc, ở lại cho tới bảy giờ tối, người trong phòng làm việc đã đi hết.

Lúc tan làm nhận được điện thoại của Tiền Văn.

“Cô ở đâu thế?”

Cô tắt máy vi tính, “Ở đài, vừa làm xong.”

“Ăn cơm chưa?”

“Không ăn nữa.”

“Đi chung ăn chút gì đi, đúng lúc tôi cũng chưa ăn.”

Trần Nham xách túi khóa cửa lại, điện thoại kẹp bên tai, “Anh ở đâu?”

“Ở ngay dưới lầu đài truyền hình.”

“Tại sao quay lại nữa thế?” Lúc cô về đài đụng ngay anh ta đang vội vàng rời khỏi.

“Đi xuống rồi nói.”

Đường phố vừa mới lên đèn, nhộn nhịp đông đúc.

Trần Nham ra cổng, ven đường cách đó không xa, một chiếc xe con màu trắng nhấn ba tiếng còi với cô.

Là một chiếc Mondeo màu trắng mới toanh, không nhận ra biển số xe.

Có một người đàn ông xuống xe, vẫy tay với cô.

Bên đường phố huyên náo, Tiền Văn gác tay trên trần xe, tư thế đứng tùy ý, bởi vì có “tài sản riêng” bên người mà có vẻ như tự tin phóng khoáng hơn bình thường.

Sau khi thấy rõ là Tiền Văn, Trần Nham đi sang đó.

Tiền Văn lớn hơn Trần Nham hai tuổi, người nơi khác, bố mẹ ở quê đều là công nhân viên chức già của một đơn vị hành chính, có một người cậu giữ chức vụ trong ban tuyên truyền của ủy ban thành phố. Bản thân anh ta giống Trần Nham, cũng là thi vào biên chế trong đài. Năm ngoái anh ta vừa vay tiền mua nhà, xe thì mới lấy buổi chiều. Xe vừa vào tay là anh ta liền muốn dẫn cô đi hóng mát, hỏi thăm biên tập, biết cô vẫn chưa tan làm thì lái thẳng đến nhà đài.

Trần Nham đi bộ có một thói quen, vô thức hơi hất cằm, ánh mắt nhìn thẳng phía trước. Nếu có người bên đường mỉm cười hoặc gật đầu ra hiệu với cô, thì cô thường không chú ý tới. Người đó nhất định phải kêu tên cô một tiếng thì cô mới dừng lại, mờ mịt nhìn sang.

Trong lòng Tiền Văn, cô không giống những cô gái trẻ tuổi chỉ thích túi xách và mỹ phẩm trong đài. Có lẽ liên quan đến hoàn cảnh gia đình của cô, cô làm người khiêm tốn, siêng năng cố gắng, trên người có một vẻ đẹp trầm tĩnh hiếm có.

Mối tình trước đây của cô lan truyền xôn xao trong đài, anh ta cũng có nghe thấy. Không phải chưa từng tỉnh táo dò xét cô, nhưng qua hơn một năm hợp tác, anh ta phát hiện mình thật sự thích cô.

“Mua xe rồi à?” Trần Nham đứng trước mặt anh ta, tự nhiên quan sát thân xe.

Tiền Văn là một người đàn ông kiên định chững chạc, lúc này đây, bởi vì hành động khoe khoang trong lúc lơ đãng của mình, mà nét mặt anh ta có vẻ hơi mất tự nhiên.

Anh ta gãi đầu một cái, “Ừm, buổi chiều vừa đi lấy. Ấy, lên xe đi, đi ăn chút gì đó đã.”

Trần Nham nhìn dáng vẻ của anh ta, cười nhạt một cái, vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế phụ.

Sau khi lên đường, xe khẽ phát ra mấy tiếng tít tít tít.

Là Trần Nham chưa thắt dây an toàn.

Cô kéo dây an toàn, Tiền Văn nói, “Không cần thắt, không quan trọng đâu.”

Cô vẫn thắt dây vào.

Mọi chỗ trong xe đều nhét túi than hoạt tính, nhưng vẫn thoang thoảng mùi gay mũi. Một trái táo để trên bảng điều khiển trung tâm.

Lái xe một lúc, hai lần anh ta quay đầu đều thấy tầm mắt cô dừng trên trái táo đó, nói, “Người già mê tín, cứ bắt tôi để một trái, ra vào bình an. Cô muốn ăn không?”

Trần Nham liếc anh ta một cái, mím môi cười.

Tiền Văn hỏi, “Người mới hợp tác quay phim tuyên truyền thế nào?”

“Tốt lắm. Một số góc quay của họ rất mới lạ.”

“Thế à.” Anh ta cầm tay lái, “Người bên tôi thì chẳng được nước gì cả, hôm nay quay có một cảnh mà phải làm rất nhiều lần.”

Hôm nay anh ta đi theo một phóng viên mới ra ngoài lấy tin, quả thực là phối hợp rất không thuận lợi.

“Anh yêu cầu cao quá mà.”

“Đâu có cao, trình độ tốt bằng một nửa cô là được rồi.”

Trần Nham không nói tiếp, một lát sau, nét mặt có chút mệt mỏi. Đèn neon bên đường chiếu rọi vào, bóng ánh sáng lờ mờ chầm chậm quét qua trong xe.

“Muốn ăn gì?” Tiền Văn hỏi.

Trần Nham nhìn một bảng hiệu lớn phía trước, “Malatang (1) đó đi.”

(1) Malatang: Món ăn vỉa hè nổi tiếng Thượng Hải, vô cùng cay và nóng.

“Tùy ý như vậy à? Tôi rửa xe, hôm nay cô có thể làm thịt tôi một bữa.”

Trần Nham nhìn anh ta một cái, “Hôm nay bỏ đi, tôi muốn về sớm một chút nghỉ ngơi. Bận bịu cả ngày, ngày mai còn có việc.”

Xe dừng lại trước cửa tiệm malatang.

Mỗi người bọn họ tự lấy một ít thức ăn, trả tiền xong ngồi xuống. Tiền Văn nhìn ra, hôm nay Trần Nham không hào hứng lắm.

Hai chén malatang, chừng trong mười phút bọn họ đã ăn xong, trong lúc ăn cũng không nói được mấy câu.

Anh ta đưa cô về nhà.

Lúc chờ đèn đỏ, Tiền Văn hỏi, “Đi hóng gió một lát nữa không?”

“Hôm khác đi, mệt lắm rồi.”

Cô nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, đôi môi thả lỏng khe khẽ mím lại.

Tiền Văn tìm chuyện để nói, “Sao bầu trời đêm nay không có ngôi sao nào cả, xem ra ngày mai sẽ mưa đây.”

Cô vẫn im lặng không lên tiếng.

Trong hơn nửa tiếng từ lúc đón cô đi ăn đến khi đưa cô về nhà, Tiền Văn mơ hồ cảm nhận được sự thay đổi của bầu không khí.

Cô giống như một dĩa thức ăn bưng lên bàn, vô hình nguội dần dần.

Ban đầu, Tiền Văn không dự định biểu lộ quá nhiều ý tứ trong đêm nay, nhưng đối mặt với buổi tối đẹp thế này, chiếc xe đầu tiên trong đời, người phụ nữ ngưỡng mộ trong lòng, ánh mắt, giọng nói, động tác của anh ta đều đang vô tình bán đứng mình.

Trong lòng anh ta có nỗi sợ hãi không kiểm soát được.

Anh ta đưa cô thẳng đến đầu ngõ, tắt máy, một tiếng cành cạch khe khẽ, cởi dây an toàn của mình.

Trần Nham cũng cởi dây an toàn, sau khi nói cảm ơn đang định xuống xe.

“Cô chờ một chút.” Giọng anh ta trở nên nhẹ nhàng, không giống vẻ tùy ý quen thuộc thường ngày.

Đây chính là màn mở đầu.

Bàn tay mở cửa xe của Trần Nham không tiếp tục, nhưng tay cũng không thu lại, dừng trên đó.

“Sao vậy?” Cô quay đầu lại, vẻ mặt như thường.

Đôi mắt đen của Tiền Văn sáng bừng, “Cái đó, tôi có một chuyện muốn nói với cô, ngồi trò chuyện một lúc đi.”

Trần Nham lẳng lặng nhìn anh ta, thoáng khựng lại, nói rất tự nhiên, “Hôm nay không còn sớm nữa, ngày mai hẵng nói nhé.”

Anh ta trầm mặc một lát, nhanh chóng sắp xếp ngôn ngữ, “Trần Nham, thật ra…”

“Tiền Văn, tôi thật sự hơi mệt,” cô nhìn anh ta, “Ngày mai hẵng nói nhé, anh đi đường cẩn thận.”

Có những thứ một khi xé rách, thì vĩnh viễn không có cách nào trở lại như cũ, cô chỉ không muốn sau này bọn họ lúng túng khi làm việc.

Hoạt động “Giúp học sinh học tập hiệu quả” vào buổi sáng hôm sau là hoạt động công ích mỗi năm một lần của cục dân chính, quyên góp tiền hỗ trợ học tập cho con em gia đình nghèo khó. Bọn họ dẫn ba mươi trẻ em nghèo tới, còn mời một số doanh nhân và lãnh đạo thành phố, các hãng truyền thông lớn đến.

Một cơn mưa buổi sáng, thành phố ướt đẫm.

Sáng sớm Trần Nham đã hẹn một quay phim mới đến, khi chạy tới hội trường của khách sạn năm sao tổ chức hoạt động, thì hoạt động đã bắt đầu, lãnh đạo đang đứng phát biểu trên sân khấu.

Quay phim vội vã chỉnh cân bằng trắng của máy, lao đến trước sân khấu.

Nhân viên của cục dân chính nhìn thấy Trần Nham, cười đi sang chào hỏi cô.

“Lại mưa nữa, làm phiền anh chị đặc biệt chạy sang đây.”

“Khách sáo rồi.” Trần Nham lấy giấy ăn lau nước mưa trên ngọn tóc.

“Một doanh nhân của chúng tôi đã quyên tiền mười mấy năm, chị xem lát nữa có thể phỏng vấn riêng được không?”

“Được, chờ một lúc nữa sẽ ra bên ngoài hội trường trò chuyện.”

Lãnh đạo phát biểu xong, Trần Nham nhìn người của cục dân chính đi đến ghế ngồi ở hàng trước tìm doanh nhân kia.

Ánh mắt nhìn lướt qua, phát hiện có mấy người quen mặt. Có người quay đầu mỉm cười với cô, giơ tay ra hiệu một cái.

Cô nhìn rõ mặt người đó, trong chốc lát không nhớ nổi là ai.

Trong đầu chợt lóe lên, à, là Chu Tư Hồng.

Cô mím môi cười nhạt với anh ta một cái.

Người của cục dân chính đã tìm người xong, Trần Nham kêu quay phim cùng đi ra ngoài.

Đi cùng người của cục dân chính, ngoài một nữ doanh nhân trung niên ăn mặc tao nhã còn có hai mẹ con.

Phóng viên của tòa soạn và đài phát thanh cũng đi theo ra ngoài.

Nhân viên giới thiệu, “Vị này là giám đốc Thiệu, đây là gia đình mà giám đốc Thiệu đã quyên góp giúp đỡ năm năm, hoàn cảnh gia đình đặc biệt khó khăn.”

Trần Nham trao đổi đơn giản tình hình với bọn họ, nói cho họ biết câu hỏi một lát nữa sẽ hỏi, rồi bắt đầu dựng máy phỏng vấn như bình thường.

Nữ doanh nhân đối mặt với ống kính có hơi căng thẳng, nói đứt quãng, nói về sự giúp đỡ của mình dành cho gia đình này. Cuối cùng, bà ấy sờ sờ đầu đứa bé, “Trước khi khai giảng vừa mua giúp con bé đồ dùng học tập và quần áo mới.”

Người của cục dân chính ở bên cạnh thuận thế hỏi đứa bé, “Mẹ Thiệu có tốt với cháu không?”

Đứa bé luôn cúi đầu, lúc gật đầu, cằm gần như dính vào ngực. Trần Nham lặng lẽ nhìn dây chun buộc tóc màu đỏ và gọng kính ở trên tai của cô bé, cổ họng nghèn nghẹn.

Giám đốc Thiệu hỏi Trần Nham, “Cô thấy vừa rồi tôi nói có được không? Một lát nữa tôi còn phải đại diện doanh nhân nhân ái lên sân khấu phát biểu.”

Trần Nham lấy lại tinh thần, “Được, chúng tôi sẽ biên tập lại.”

Nhân viên nói, “Vậy giám đốc Thiệu đi vào trước đi ạ.”

Giám đốc Thiệu cười cười với họ, vẫy vẫy tay, dáng vẻ đoan trang đi vào hội trường.

Lúc này, nhân viên của cục dân chính kéo mẹ của cô bé đến trước mặt mấy người của giới truyền thông, “Phóng viên Trần, đây là mẹ của cô bé, chị ấy bị bệnh ung thư vú, rất cực khổ. Học phí từ khi bắt đầu đi học tiểu học của cô bé chính là do chúng tôi giúp đỡ quyên góp, bây giờ lớp 5 rồi, giám đốc Thiệu đã cam kết hỗ trợ cho đến khi cô bé học hết đại học.”

Lúc quay phim quay ống kính về phía hai mẹ con, Trần Nham nhìn anh ta một cái, “Tìm hiểu tình hình một chút là được rồi, không cần quay.”

Sắc mặt mẹ đứa bé trắng vẻ bệnh tật, dáng người lại béo, đi đứng rõ ràng hơi yếu ớt, tư thế đi kì quặc.

Giọng chị ấy rất nhỏ rất khẽ, “Cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người dành cho chúng tôi. Sức khỏe tôi không tốt, trong nhà đều sống dựa vào mức thu nhập thấp. Cảm ơn sự trợ giúp của chính phủ và xã hội.”

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên cục dân chính, chị nói lại tình hình của gia đình mình, trong đó xen lẫn vô số lời cảm ơn.

Một nam phóng viên của tòa soạn đột nhiên hỏi cô bé luôn cúi đầu im lặng không nói, “Bạn nhỏ, nhiều cô chú giúp đỡ cháu như thế, cháu có cảm thấy ấm áp không?”

Cô bé buộc tóc đuôi ngựa thắt bím, đeo một chiếc kính mắt, môi hơi nhúc nhích, giọng như muỗi kêu, “Cảm ơn cô chú giúp đỡ cháu ạ, sau này cháu nhất định sẽ học tập thật giỏi, lên đại học, giúp mẹ cháu chữa bệnh…”

Bỗng nhiên, cô bé òa khóc.

Trên khuôn mặt người mẹ bị bệnh nặng của cô bé luôn treo một nụ cười gần như tự ti, trong thoáng chốc, nước mắt của con gái đánh tan vẻ ngụy trang của chị. Mắt chị đỏ hoe, giơ tay lặng lẽ lau nước mắt cho con.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt đều xúc động. Mọi người biết, bọn họ đã làm tổn thương hai mẹ con, nhưng họ không phải cố ý.

Phóng viên tòa soạn gây nên chuyện lập tức vỗ lưng cô bé xin lỗi khẽ dỗ, “Đừng khóc đừng khóc, là chú không tốt, chú xin lỗi cháu, bé cưng mau nín khóc nào.”

Trần Nham hờ hững nhìn chuyện bỗng nhiên xảy ra, nhìn mọi người rối ren an ủi, trong lòng hơi khó chịu.

Cô đi về phía cầu thang.

Chỗ khúc quanh của cầu thang sắt nghệ thuật, có một người vội vã đi thẳng tới.

Khi hai người nhìn thẳng phía trước đi sượt qua nhau, bỗng nhiên đều có một giây khựng lại, rồi sau đó quay đầu, nhìn thẳng vào nhau.

Tôn Bằng đưa Chu Tư Hồng tới tham dự hoạt động. Anh luôn ngồi trên xe ở bên ngoài, muốn vào nhờ dùng WC. Nhân viên ở đại sảnh nói lầu một không có, bảo anh lên lầu hai.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Trần Nham, lông mày anh hơi nhướng lên, trên mặt thoáng có chút kinh ngạc.

Nhưng Trần Nham chỉ liếc nhìn anh, sắc mặt không đổi gật đầu một cái. Ánh mắt không dừng lại, cũng không nói gì, cô tiếp tục đi xuống.

Sự lạnh nhạt của cô khiến Tôn Bằng ở trên cầu thang nhất thời không phản ứng kịp, thoáng khựng lại, anh quay đầu gọi cô, “Phóng viên Trần.”

Trần Nham ở phía dưới dừng lại, quay đầu nhìn anh.

Tôn Bằng vịn lan can, “Cuối tuần đưa lãnh đạo đi vùng khác công tác, nên chưa kịp liên lạc với cô. Tuần này còn có thể đăng kí không?”