Lễ kỉ niệm ba mươi
lăm năm tập đoàn Danh Dương, người phụ trách có liên quan ở trụ sở chính và chi nhánh các nơi đều chạy tới thành phố bậc ba bên bờ Trường Giang
này.
Dạ tiệc sắp xếp ở khách sạn năm sao tốt nhất toàn thành phố, gần nội thành, chưa tới sáu giờ mà xe sang trọng đã đậu đầy ngoài cửa,
người gác cửa bận đến mức không xoay người được, chạy đông chạy tây chỉ
huy.
Trần Nham và một người quay phim lúc kí tên ngoài cửa thấy
Trương Vĩnh Sinh đang chỉ huy điều phối người. Anh ta mặc một bộ âu phục trông rất cao cấp và thời thượng, đang khiển trách một cấp dưới, nhìn
thấy Trần Nham thì thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, nhiệt tình dặn dò
nhân viên hướng dẫn dẫn bọn họ vào chỗ ngồi.
Trong đại sảnh trang trí toàn bộ bằng màu vàng kim và màu xanh, trong vẻ tươi mát không
thiếu đi vẻ trang nghiêm, phong cách hoàn toàn khác biệt với không khí
vui mừng của lễ kỉ niệm bình thường. Trên phông nền sân khấu có một kí
hiệu lớn màu xanh đậm của tập đoàn Danh Dương, loa đang phát nhạc hòa
tấu, mọi người đều đang tụm năm tụ ba nói cười.
Trần Nham và quay phim vào chỗ ngồi, một bàn toàn là người không quen biết.
Khách khứa đã tới gần đầy đủ, có lãnh đạo đơn vị trực thuộc chính phủ được
đặc biệt mời tới, cũng có người phụ trách của doanh nghiệp thân quen,
còn có một số cán bộ bậc trung của Danh Dương.
Đầu bên kia, mấy
nhân vật không biết giữ vị trí nào đi vào, Chu Tư Hồng ngồi chỗ bàn chủ
trì ngay chính giữa vốn đang nói chuyện với người khác, người bên cạnh
nhắc nhở một chút, anh ta quay đầu nhìn, mỉm cười đứng dậy tiến lên
nghênh đón bắt tay.
Hôm nay anh ta mặc bộ âu phục ba lớp màu sậm, tóc chải kĩ lưỡng, phối hợp với khuôn mặt tươi cười ung dung tự nhiên,
giơ tay nhấc chân đều là phong thái của quý công tử.
Một lát sau, một người phụ nữ mặc váy dạ hội màu nude, trang điểm tinh xảo được
người khác dẫn tới ngồi xuống bên cạnh Chu Tu Hồng.
Quay phim bên cạnh đột nhiên thốt ra một câu, “Ái chà, cô xem kìa, cô gái đó không phải là ca sĩ sao? Gần đây vừa nổi tiếng đó.”
Trần Nham lại nhìn, phát hiện đúng là một ca sĩ trẻ đang độ nổi tiếng, người thật gầy hơn trên tivi rất nhiều, da rất trắng.
Toàn bộ hội trường chợt tối lại, tiếng người nhỏ dần.
Khi ánh đèn sáng lên lần nữa, người dẫn chương trình lên sân khấu, mở màn
đầy nhiệt tình, trong tiếng vỗ tay mời Chu Tư Hồng lên đọc diễn văn.
Không có hùng hồn mãnh liệt, cũng không thao thao bất tuyệt, Chu Tư Hồng rất
có phong thái của một doanh nhân trẻ, nói đơn giản vài câu, giơ cái ly
trong tay lên một cách tao nhã, mời toàn hội trường uống cùng, chính
thức mở màn buổi tiệc tối nay.
Ánh đèn lại tắt, màn hình lớn bắt
đầu phát phim tuyên truyền của công ty. Bộ phim này Trần Nham đoán chừng đã xem từ đầu đến cuối cả trăm lần, mỗi một cảnh đều đã thuộc nằm lòng, lúc này mở ra trước mặt mọi người, ít nhiều gì cũng có chút cảm giác
thành tựu.
Ánh sáng lập lòe sáng tối luân phiên rơi trên khuôn mặt cô, cô xem chăm chú hơn tất cả mọi người có mặt.
Chương trình chính thức bắt đầu, những món ăn nóng hổi từ từ bưng lên bàn, mọi người nâng ly cùng chúc mừng, ăn rất thích thú. Chỉ chốc lát sau, Chu
Tư Hồng dẫn theo mấy cán bộ bậc trung đi mời rượu từng bàn.
Sau khi mời rượu rất lâu mới mời đến bàn này, tất cả mọi người lễ độ cung kính đứng lên.
Chu Tư Hồng tác phong thanh lịch đi đến bên cạnh Trần Nham, sau khi nhìn cô thì nhẹ nhàng chạm ly, rồi giơ ly lên trên cao mời mọi người, “Mọi
người vất vả rồi.”
Mọi người rối rít nói “Giám đốc Chu vất vả”, “Cảm ơn giám đốc Chu”…
Sau khi Chu Tư Hồng đi, quay phim vẫn nhìn về hướng của anh ta, nói nhỏ với Trần Nham, “Tôi thấy ông chủ này rất hợp với cô, cô nhất định phải nắm
bắt đấy, lợi nhuận của kênh truyền hình năm nay sẽ không còn phiền nữa.”
Trần Nham nhìn biểu diễn ảo thuật náo nhiệt trên sân khấu, nói với anh ta, “Nhiệm vụ năm nay của tôi đã hoàn thành rồi.”
Quay phim chậc một tiếng, “Cô ngốc quá, lợi nhuận đương nhiên càng nhiều càng tốt chứ, chia hoa hồng cuối năm không cần ư.”
Trần Nham nhấp một hớp nước trái cây.
Ngồi thêm một lúc, Trần Nham nhìn điện thoại di động, thu dọn túi xách chuẩn bị đi.
“Không xem biểu diễn nữa ư? Còn nhiều món ăn mà.” Bình thường không có cơ hội
nào dùng cơm ở đây, huống chi còn có ca sĩ nổi tiếng biểu diễn, quay
phim bảo cô kết thúc rồi đi về chung.
“Anh ngồi thêm nữa đi, buổi tối tôi còn có việc.”
Ra khỏi đại sảnh, Trần Nham lại đụng Trương Vĩnh Sinh. Anh ta chưa hề ngồi vào bàn tiệc, vẫn ở bên ngoài sắp xếp mọi chuyện lớn nhỏ cùng người của công ty.
“Tiểu Trần, đi rồi sao?” Trương Vĩnh Sinh đã không còn xa lạ gọi cô là phóng viên Trần nữa.
“Đi trước đây. Trưởng phòng Trương, anh vẫn chưa đi ăn cơm ư?”
“Bên này còn nhiều chuyện phải dặn dò lắm. Giám đốc Chu biết cô đi chưa, cô
đến đây thế nào, tôi tìm xe đưa cô về nhé.” Anh ta đang nói thì định gọi điện thoại.
Trần Nham ngăn anh ta lại, “Không cần khách sáo thế đâu. Giám đốc Chu bận lắm, lát nữa anh chào một tiếng giúp tôi.”
Có một người chạy sang báo cáo công việc với Trương Vĩnh Sinh. Trương Vĩnh Sinh nhìn Trần Nham, “Bên tôi quả thực sắp bận choáng váng rồi. Vậy hôm nào chúng ta gặp lại nhé, tiếp đãi không chu đáo rồi.”
Ra khỏi đại sảnh, thoáng cái yên tĩnh hơn rất nhiều, bầu không khí cũng trong lành hơn rất nhiều.
Phía dưới cửa khách sạn là một đài phun nước lớn, bọt nước phun trào trong
màn đêm, khiêu vũ lung tung theo hướng gió. Một giọt nước bay qua, Trần
Nham kéo phéc-mơ-tuya chiếc áo khoác da nhỏ, chậm rãi bước xuống dọc
theo con đường dốc trước cửa. Cô mặc một chiếc váy dài tới đầu gối màu
đỏ tía bên trong, đầu gối bị gió thổi lạnh vô cùng.
Cách xa mấy mét, một người đang đứng chờ phía dưới con đường dốc.
Tôn Bằng mặc chiếc áo jacket màu đen, phéc-mơ-tuya kéo hết đến cằm, hơi
khom lưng, một tay cầm điện thoại di động màn hình đang phát sáng, một
tay kẹp điếu thuốc, thỉnh thoảng đưa đến bên môi.
Cô đi về phía anh, tiếng giày cao gót đột ngột khiến anh quay đầu nhìn sang.
“Ăn cơm chưa?” Cô một tay xách túi, một tay đút trong trong túi áo.
Tôn Bằng quan sát cô từ trên xuống dưới một cái, có vẻ như không nghe thấy lời cô nói, hỏi thẳng, “Có lạnh không?”
Anh nắm bàn tay đang xách túi của cô, lạnh buốt, nhưng lại nghe cô nói, “Cũng tạm, đi ra đây có hơi lạnh một chút.”
Anh kéo bàn tay trong túi áo của cô, đầu tiên là nắm trong lòng bàn tay, rồi sau đó đan mười ngón tay vào nhau.
Tuần này, bọn họ giống như tất cả các đôi tình nhân, tiến vào trạng thái yêu nhau say đắm một cách tự nhiên. Vừa có thời gian là hẹn nhau đi ăn,
buổi tối thì dẫn Tôn Phi cùng tản bộ.
“Cắt tóc rồi ư?” Vừa rồi,
cái nhìn đầu tiên Trần Nham mơ hồ cảm thấy khuôn mặt anh trông khỏe
khoắn hơn, tưởng là do ánh đèn mờ, rồi chợt phát hiện tóc anh lại ngắn
đi một chút. Tóc anh vốn đã ngắn, thẳng đứng trên đầu, bây giờ hoàn toàn trở thành đầu đinh, có điều lại có vẻ trẻ trung có sức sống hơn.
Tôn Bằng gật đầu.
Trần Nham nhìn anh rít một hơi thuốc lá, ánh mắt luôn vô tình hay cố ý mà nhìn chân cô chằm chằm.
“Sao vậy?”
Tôn Bằng ném tàn thuốc, dang tay kéo vạt váy cô xuống, “Thời tiết này mặc cái này có phải ngắn quá không?”
Trần Nham: “…”
Chỉ là chiếc váy nửa người trên đầu gối một chút mà thôi, phối hợp với áo da, cách phối đồ rất phổ biến mùa này.
Giống như tất cả mọi đôi tình nhân, bọn họ ngày càng thân mật. Trần Nham cũng từ từ phát hiện, trong xương cốt anh thật ra có một chút gia trưởng của đàn ông.
Trần Nham cúi đầu nhìn, “Cũng được mà. Cũng không hay mặc lắm.”
Cô nhìn anh hỏi, “Anh đã ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
“Ăn gì thế?” Cô cứ muốn hỏi anh đến cùng.
Tôn Bằng không lên tiếng, dừng lại, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.
Anh ôm cô, khẽ nói trên đỉnh đầu cô: “Quên rồi…”
Gò má Trần Nham kề sát bên gáy anh, khi anh nói, cô cảm nhận được lồng
ngực anh khẽ rung động, cảm giác này rất yên lòng, cũng rất an toàn.
Cô nói, “Đi ăn cơm với anh nhé.”
Hơi thở của cô phả trên làn da anh, nóng một chút, ngứa một chút.
Tôn Bằng nói, “Anh vẫn chưa đi được, em về trước đi, gió nổi lên rồi.”
Trần Nham vừa định nói gì đó, điện thoại di động trong túi xách đột nhiên vang lên.
Tôn Bằng buông cô ra.
Điện thoại là Chu Tư Hồng gọi tới.
“Đi rồi ư?” Vừa nối được là bên kia hỏi ngay.
Trần Nham “ừm” một tiếng, nói, “Xin lỗi giám đốc Chu, thấy anh đang bận nên tôi không chào.”
Âm thanh trong điện thoại ồn ào, giọng Chu Tư Hồng có hơi không vui, “Sao
đi vội như vậy, tôi vẫn còn chút chuyện muốn tìm cô thảo luận mà.”
Trần Nham tuy đang ở ngoài cửa, nhưng cô cũng không muốn quay lại thảo luận
việc gì với anh ta, không phải giờ làm việc, cô cũng không phải cấp dưới của anh ta.
Cô nhìn xe cộ qua lại trên đường, “Anh tìm tôi có việc gì, có tiện nói trong điện thoại không?”
Chu Tư Hồng thoáng im lặng, “Tối mai cùng ăn một bữa cơm nhé, thảo luận một chút về việc hợp tác tiếp theo.”
Trần Nham tạm dừng, “Giám đốc Chu, chuyện hợp tác tôi có lẽ phải báo cáo với lãnh đạo một chút, cụ thể thì ngày mai tôi sẽ liên lạc với anh, anh
thấy thế nào?”
Sự yên lặng ngắn ngủi, ở đầu bên kia, Chu Tư Hồng hình như nở nụ cười, “Được.”
Anh ta cúp máy.
Trần Nham bỏ di động vào trong túi xách, phát hiện Tôn Bằng đã đứng bên cạnh hút thuốc từ lâu.
Thật ra, hai người bọn họ đều có rất nhiều thói quen rất giống nhau.
Cô đi sang, “Hút thuốc ít thôi. Quên rồi ư?”
Hôm kia anh hứa với cô, một ngày không quá nửa gói.
Tôn Bằng nhìn cô, lấy gói thuốc lá trên người ra.
Trần Nham cầm lấy kiểm tra, anh nói, “Đừng đếm nữa, đây là điếu thứ năm
trong ngày hôm nay. Chuyện hứa với em, anh đều sẽ làm được.”
Dưới ánh đèn đường, ánh mắt cô chuyển từ gói thuốc lá sang khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh.
Lời của anh, cô đều tin.
Tôn Bằng vuốt tóc cô, “Về đi, mặc ít thế này.”
Sợ lỡ như Chu Tư Hồng đi ra gặp phải, nên Trần Nham không ở bên ngoài lâu với Tôn Bằng nữa, đón xe về nhà.
Mười một giờ tối, Trần Nham đọc sách đến khi vừa hơi buồn ngủ, điện thoại di động rung một cái, là tin nhắn của Tôn Bằng.
“Ngủ rồi ư?”
Trần Nham gọi điện thẳng sang.
Cô nói, “Đến nhà rồi sao?”
“Ừm.”
“Vừa kết thúc ư?”
“Ừm. Em đang làm gì thế?”
Trong điện thoại của hai người rất yên tĩnh, tiếng hai người nói chuyện rất khẽ, nhưng mỗi một câu đều vô cùng rõ ràng.
Trần Nham bỗng tỉnh ngủ hoàn toàn.
Từ trên giường ngồi dậy, cô nhìn chiếc đèn bàn ở đầu giường, “Vừa đọc sách một lúc.”
Bọn họ chợt trầm mặc, đang cảm nhận tiếng hít thở khe khẽ của đối phương.
Một chiếc xe chạy vào tiểu khu, trước cửa sổ nhà Trần Nham có đèn xe lóe lên, sau đó là một tiếng còi xe.
Cô ngẩn ra, bước xuống giường, đi đến ban công, kéo rèm cửa sổ, một màn đêm sâu và đen.
Cô nói, “Anh ở đâu vậy?”
Anh đã nhận ra điều gì đó, không lên tiếng.
Trần Nham nói: “Chờ em một chút.”
Cô từ trong lầu đi ra, cầm điện thoại di động và chìa khóa, trong bóng
đêm, cô từ từ đi đến trước mặt anh, tiếng bước chân rất khẽ.
Nếu không phải là tiếng còi xe đồng thời vang lên trong điện thoại và ngoài cửa sổ, thì cô sẽ không biết anh đang ở dưới.
Tôn Bằng đứng dưới tán cây, thuốc lá kẹp ở đầu ngón tay, anh không hút nên
đã tích một mẩu tro nhỏ. Sau khi kết thúc, anh bị lôi đi ăn khuya, còn
uống một ít rượu, vô thức đã đến dưới lầu nhà cô.
Trần Nham mặc
một bộ đồ ngủ cổ tròn màu xanh da trời, trên túi áo là hình hai con gấu
con, mái tóc xõa có hơi bù xù. Cái dáng vẻ này của cô có gì đó mềm mại
và ấm áp khác ngày thường.
Anh im lặng nhìn đôi mắt trong veo của cô, hai tay nâng khuôn mặt sạch sẽ của cô.
Tro thuốc đã đứt, tiếp tục đốt cháy.
Bàn tay lạnh buốt luồn vào trong mái tóc đen dày của Trần Nham, sờ cái tai
âm ấm của cô. Anh cúi đầu khẽ hôn cô, đầy dịu dàng, triền miên.
Đời sống tình cảm của anh đã bỏ hoang quá lâu, anh từng nghĩ chỉ cùng Tôn
Phi hai người sống hết đời này, cũng từng nghĩ sau này lấy một người phụ nữ, người phụ nữ vừa bằng lòng sống cùng anh, vừa chăm sóc Tôn Phi. Anh chưa từng có hi vọng xa vời nào khác nữa.
Hết thảy việc này đây là xảy ra như thế nào?
Sau khi ở bên Trần Nham, ban đầu anh còn có thể kìm nén, nhưng bây giờ, anh đã càng ngày càng không thể khống chế bản thân, lúc nào anh cũng muốn
hôn cô, muốn gần gũi cô. Anh xem cô như báu vật, chỉ ước gì có thể trao
hết gần 30 năm qua cho cô, nhưng lại không trao được cái gì cả.
Rất nhiều năm rồi, anh chưa từng vui vẻ thỏa mãn như vậy.
Lần trước, có lẽ là
nhất trong thị trấn, năm đó, anh vẫn còn tin, dựa vào sự cố gắng là có
thể thay đổi cái gọi là vận mệnh.
Bây giờ, “niềm tin” này lại xuất hiện.