Cơn Mưa

Chương 15: Chiếc áo




Hạ tuần tháng mười, kì thi công chức quốc gia bắt đầu đăng kí, đại quân thi công chức đã ẩn nấp nửa năm bắt đầu rục rịch. Buổi trưa, cục tài nguyên nhân lực và an sinh xã hội thành phố mời chuyên gia của trung tâm khảo khí tỉnh đến thư viện mở tọa đàm, thu hút gần hai trăm người.

Khi buổi tọa đàm kết thúc, vài cơ sở đào tạo thi công chức tìm đến sinh viên ở các trường đại học, chặn thành nhóm ở ngoài cổng, phát tờ rơi tài liệu, kéo người lại để lấy số điện thoại, trong ngoài náo nhiệt vô cùng.

Trần Nham mang giày cao gót xách túi, đi theo đám đông chen chúc nhau ra ngoài.

Một nam sinh viên dáng dấp không cao lắm cầm giấy bút đi theo sát cô, cứ nài nỉ, “Chị ơi giúp một cái đi được không. Em làm việc bán thời gian, có nhiệm vụ, chị để lại số điện thoại là được…”

Trần Nham đi một đoạn, thấy cậu ta kiên nhẫn không từ bỏ, nhận lấy cây bút trong tay cậu ta, “Chỉ viết số điện thoại thôi phải không?”

“Đúng ạ, tốt nhất là có thể thêm tên nữa.” Cậu ta mừng rỡ nhìn Trần Nham viết nhanh trên tờ giấy.

“Cảm ơn chị ạ.”

Trả lại bút giấy, cô vội vã đi lần nữa.

Trong hồ bơi vào sập tối ngày thu, rất ít người.

Bơi qua lại mười mấy lần, ngồi trên bậc thang inox, Trần Nham nhìn Phùng Bối Bối tới tới lui lui không biết mệt trong làn nước màu xanh, tựa như một con cá. Ánh mặt trời nhá nhem vẩy trên mặt nước, bập bềnh dập dờn.

Cuối cùng, Phùng Bối Bối đến bên cạnh cô, đẩy kính bơi lên trên mũ bơi, mặt đầy bọt nước, “Không bơi nữa à?”

Trần Nham: “Nước lạnh quá.”

Bối Bối: “Vậy đi thôi, tôi cũng xong rồi.”

Thay quần áo tắm rửa.

Trần Nham tắm xong trước đi ra sấy tóc, trang điểm nhẹ, ngồi chờ ở bên ngoài.

Nửa tiếng sau Phùng Bối Bối mới đi ra, mái tóc dài xõa vai, áo may ô đen sát người, quần jean nhét trong đôi giày bốt cổ cao, áo cardigan tay dài khoác bên ngoài hơi mở ra. Đi ngang qua đâu cũng có người quay lại nhìn cô ấy chằm chằm. Trần Nham cảm thấy Phùng Bối Bối thật sự xinh đẹp, không phải là cái đẹp mà chín người mười ý, mà là vẻ đẹp thông thường nhất, có thể nhận được sự công nhận rộng rãi nhất.

Buổi tối khi ăn cơm, Trần Nham nhận được điện thoại của Trương Vĩnh Sinh, mời cô tuần sau tham gia tiệc kỉ niệm một năm của công ty bọn họ, tổ chức tại khách sạn lớn Cảng Dật ở trung tâm thành phố.

Âm thanh trong ống nghe rất lớn, Phùng Bối Bối nghe gần hết đoạn đối thoại của bọn họ.

Sau khi Trần Nham cúp máy, Bối Bối gắp một miếng khoai từ bỏ vào trong chén của cô, “Dạ tiệc của bọn họ là vào tuần sau à?”

Trần Nham uống một ngụm nước cam, “Ừm,” để ly xuống, “Có phải cô với Chu Tư Hồng xảy ra vấn đề không?”

Phùng Bối Bối không để tâm cười một tiếng, “Hai ngày trước đã chia tay rồi.”

Trần Nham không kinh ngạc, tất cả cô có thể nhìn ra.

Phùng Bối Bối nói, “Là tôi đề cập. Thật ra như bây giờ cũng tốt, đỡ phải đến một kết quả cuối cùng.”

Từ trước đến nay Trần Nham luôn cảm thấy rất nhiều lời an ủi đều quá cứng nhắc, nhưng vẫn nói một câu, “Vẫn ổn chứ?”

Bối Bối nở nụ cười với cô, một vẻ buồn rầu chợt lóe lên trong đôi mắt to, “Vẫn ổn, thật ra chuyện tình cảm cũng chỉ là chuyện này thôi. Cái cũ không đi thì cái mới không đến. Hơn nữa, tôi cũng không tệ.”

Cá xào cải chua bưng lên, Trần Nham nói, “Cô nghĩ như thế thì tốt, rất sợ cô đi vào chỗ bế tắc.”

Bối Bối nói, “Tôi sẽ không thế đâu. Cho tôi thêm hai tuần, không, một tuần thôi, anh ta trông như thế nào tôi cũng quên mất, cô có tin không?”

Trần Nham cười cười.

Đây đúng là chuyện Phùng Bối Bối làm được.

Cô ấy từng có một người bạn trai có hai số điện thoại, một số không hay dùng trong đó bị cô ấy đặt biệt danh. Hơn một năm sau khi chia tay, có một ngày số điện thoại đó vang lên, từ đầu đến cuối cô ấy không nhớ nổi cái biệt danh ấy là ai.

Ăn cơm xong, trên xe đi về, Phùng Bối Bối hỏi Trần Nham, “Gần đây Tiền Văn đang yêu, cô có biết không?”

Trần Nham mỉm cười.

Chẳng những biết, mà cô còn từng gặp qua.

Khi đó cô vừa tan làm, mua trái cây ở tiệm trái cây gần cơ quan, một chiếc xe màu trắng dừng trước cửa tiệm, một cô gái trẻ chạy từ ghế phụ xuống.

Cô gái bước nhanh nhẹn vào tiệm, phát hiện cái gì đó, quay đầu la một câu về phía cửa sổ xe đang mở, “Tiền Văn, có dâu tây này, anh có ăn không?”

Tiệm trái cây rất nhỏ. Tiền Văn từ trên xe bước xuống, bấm “tít” một tiếng khóa xe lại. Cô gái tiến lên đón ôm cánh tay anh ta đầy thân mật, “Mùa này mà đã có dâu tây rồi, mua một ít được không?”

“Em muốn ăn thì cứ mua đi.”

Đi vào trong tiệm, Tiền Văn nhìn thấy Trần Nham, ngẩn ra, ngay sau đó hất cằm với cô một cách tự nhiên, “Vừa tan làm ư?”

Trong lúc vô tình, bọn họ đã xa lạ hơn rất nhiều.

Sau lần tỏ tình thất bại dưới lầu nhà cô, có một đêm anh ta lại uống say, gọi cho cô hai cú điện thoại, cô không hề nhận cái nào. Sau đó, anh ta gửi một tin wechat tình cảm lộ liễu, giống như hai cú điện thoại kia, đá chìm đáy biển, ngay cả một lời từ chối cũng không có.

Anh ta bắt đầu cảm thấy, người phụ nữ này làm việc rất tuyệt tình, giống như không có trái tim vậy.

Hễ là người cô không muốn đối mặt, điều cô không mong muốn, cô sẽ trực tiếp quên tất cả, ngay cả mắt cô cũng không lọt vào nổi, đến cuối cùng, một tiếng từ chối cũng là hi vọng xa vời.

Tiền Văn giới thiệu đơn giản với cô gái kia, “Đồng nghiệp trước đây của anh, Trần Nham của kênh tin tức.” Lại nói với Trần Nham, “Hứa Vân, người yêu của tôi, năm nay vừa đến tổ phóng viên khu vực mới.”

Sắc mặt Hứa Vân hơi ngạc nhiên mừng rỡ, “Chào chị, thì ra chị chính là chị Trần Nham, em hay xem bản tin của chị lắm.”

Trần Nham cười nhạt một cái, “Chào cô. Dâu tây mùa này thật ra không ngon lắm, dùng thuốc khá nhiều.”

Tiền Văn nói với Hứa Vân, “Cô ấy chạy mảng nông nghiệp, có bệnh nghề nghiệp ấy mà.”

Trần Nham mỉm cười, nhìn Tiền Văn nói, “Hai người đi dạo đi, tôi đi trước đây.”

Tiền Văn nhìn cô, gật đầu: “Lần sau tụ tập.”

“Được.”

Hứa Vân nhìn Trần Nham rời khỏi, nhìn thấy Tiền Văn vẫn đang nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của cô, cầm một hộp dâu tây đỏ trước mặt lên nhìn, “Trông ngon lắm mà. Bây giờ trái cây nào mà chẳng dùng thuốc, con người không thể nghiêm túc quá, nghiêm túc một cái là không ăn được gì cả.”

Ông chủ tiệm trái cây thừa cơ nói, “Người đẹp, cô yên tâm đi, mọi thứ trong tiệm chúng tôi đều là sản phẩm xanh. Dâu tây này vừa mang ra thành phố, không có mấy tiệm bán đâu. Nếm thử xem có tươi không.”

Hứa Vân mỉm cười, “Thế à, chú cân một hộp giúp cháu đi.” Cô ấy nhìn Tiền Văn một cái, “Em mua một hộp dâu tây, anh xem thử anh còn muốn ăn gì nữa không?”

Tiền Văn: “Tùy ý đi, trái cây cũng đâu ăn thay cơm được.”

Hứa Vân bĩu môi, “Anh cái gì cũng tùy ý cả.”

Tiền Văn nhếch miệng cười, ôm vai cô ấy, “Nghe em cả còn không được sao.”

“Nghe nói gia đình cô bạn gái nhỏ của anh ta cũng rất khá, mẹ cô ấy còn là một cán bộ ở cục thuế nữa.” Bối Bối dừng lại chờ đèn đỏ.

“Hai ngày trước tôi gặp được rồi, trông cũng không tệ.”

Bối Bối vừa nghe lời này của cô thì lại vui vẻ, xoay nửa người về phía cô: “Cô có ý nghĩ gì không?”

“Ý nghĩ gì cơ?”

Bối Bối cười, “Tôi thấy, nếu bây giờ cô hối hận, thì ngoắc ngón út một cái, Tiền Văn vẫn sẽ quay đầu lại, có muốn đánh cược không?”

Nét mặt cô ấy mang theo chút tinh nghịch thông thường, hoàn toàn không giống đang thất tình.

Trần Nham vừa định trách cô ấy đôi câu, thì điện thoại di động trong túi xách rung một cái.

Là một tin nhắn.

Tôn Bằng: “Được, mới vừa ở trên đường.”

Hai mươi phút trước cô gửi cho anh một tin nhắn, nói cho anh biết hôm nay cô không đến công viên tập thể dục. Ban nãy anh không nhìn thấy ngay, nên bây giờ mới trả lời.

Kể từ hai tuần nay, không biết bắt đầu cụ thể từ ngày nào, có đi tập thể dục hay không, bọn họ đều sẽ gửi tin nhắn báo cho nhau biết.

Trần Nham không nhắn lại, bỏ điện thoại di động vào trong túi xách, thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy bóng đêm đầy dịu dàng, đèn đóm rực rỡ.

Dọc đường, rất nhiều người đi xe đạp mặc một chiếc áo gió. Thấm thoát, thời tiết đã thật sự lạnh dần.

Buổi trưa thứ ba tan làm sớm, Trần Nham đến thư viện trả sách.

Trên đường về đi ngang qua một cửa hàng quần áo nam, cô đi qua, dừng lại, từ từ bước quay trở lại.

Trong cửa sổ trưng bày, ma-nơ-canh nam thân hình cao lớn mặc trên người một chiếc áo jacket màu đen, ánh mặt trời lác đác xuyên qua lớp kính chiếu lên chất vải kaki ấy, có một loại cảm nhận thô ráp mà ấm áp.

Cô đi vào cửa hàng, tìm được chiếc áo đó trên giá áo. Chất vải sờ trong tay không tính là dày, kiểu dáng rất đẹp, cứng cáp, vừa khéo mặc trong thời tiết này.

Nhân viên cửa hàng đi sang không hỏi này hỏi kia mà khen chiếc áo này hết cỡ trước, hỏi cô số đo.

Trần Nham ngây ngẩn cả người.

Nhân viên cửa hàng nhìn cô, “Chị nói cho em biết người ấy cao bao nhiêu đi?”

“… Khoảng một mét tám.”

“Vậy chị lấy cái áo 185 đi, không được thì chị quay lại trả. Chiếc áo này cũng không có số lớn hơn nữa.”

Trong căn phòng nhỏ hẹp, ánh đèn huỳnh quang trắng xanh, Tôn Bằng để điếu thuốc bên gạt tàn, cánh tay lần lượt đưa vào trong tay áo, nhấc cổ áo giũ giũ áo, kéo dây kéo, duỗi cánh tay một cái.

Chiếc áo trông rất rộng, ai ngờ lại càng tô điểm thêm cho vóc dáng anh, chất vải cứng cáp phối hợp cùng kiểu dáng thoải mái, sau khi khoác lên người tạo thành một vài nếp gấp tự nhiên, bỗng dưng tăng thêm một phần ngang ngược, thật sự rất giống như thế.

Trần Nham gật đầu, “Không nhỏ phải không?”

“Vừa vặn.”

“Vậy Tôn Phi đoán chừng cũng vừa. Không đổi nữa.”

Tôn Bằng không lên tiếng.

Cô cúi đầu, gấp một chiếc áo jacket màu kem khác trên giường.

“Vốn là định mua cho anh ấy, vừa khéo còn lại hai chiếc nên tôi lấy cả.”

Nói dối gần như vụng về, lời vừa ra khỏi miệng cô liền hơi hối hận, cần gì phải nói như vậy chứ.

Ngước mắt lên, Tôn Bằng đang lẳng lặng nhìn cô từ trên xuống dưới. Lỗ tai cô mơ hồ nóng lên, điện thoại reo vang.

Cô lấy điện thoại di động đi ra ban công nhận máy.

Là điện thoại của cơ quan, cô trả lời đơn giản vài câu rồi cúp máy, ngắm sắc trời nhạt dần, Trần Nham trấn tĩnh lại.

Vừa xoay người, cô phát hiện Tôn Bằng đã chặn ở cửa, đang nhìn cô, giống như một bức tường.

Trần Nham thấy mu bàn tay anh đưa ra sau lưng đẩy cánh cửa gỗ cũ nát, cửa “két” đóng lại, trong nháy mắt ánh sáng bị nhốt trong phòng, giữa đất trời là một khoảng màu tro ảm đạm.

Trái tim Trần Nham đập lên mãnh liệt.

Không gian nhỏ hẹp này, không nói lời nào, quá xấu hổ, cô nhìn người anh: “Cởi ra đi, phải qua một lần nước trước mới mặc được.”

“Tại sao mua áo cho tôi?”

“…”

“Quan tâm tôi ư?”

Cô nhìn ánh mắt sâu kín của anh, yên lặng một chút, khẽ trả lời, “Anh nói thử xem?”

Trong không khí lúc chạng vạng, tiếng người huyên náo bay thấp thoáng, lúc thì cách bọn họ rất xa, lúc thì lại như cách bọn họ rất gần.

Anh nhìn xuống cô, vươn tay trái, khi cơ thể cô hơi lùi ra sau, anh ôm lấy cổ cô. Cô có thể cảm nhận nhiệt độ của làn da anh, ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt còn lưu lại trên đầu ngón tay anh.

Giọng nói hạ thấp của anh hơi khàn:

“Trần Nham, cô còn như thế, thì tôi sẽ coi như cô đã suy nghĩ rõ ràng, sẽ không bận tâm gì đến cô nữa.” Dừng lại, “Tôi có thể là người còn kém hơn cô tưởng tượng, có hiểu không?”

Trần Nham lẳng lặng nhìn anh, nghe anh nói từng chữ một xong những lời này, cảm nhận bầu không khí càng ngày càng nặng nề. Cô muốn nở một nụ cười thản nhiên giống như thường ngày, nhưng cô cười không nổi.

Lặng thinh hai giây, cô cảm thấy mình nên nói chút gì đó, cho dù là chỉ nói một chữ hiểu.

“Tôn Bằng, tôi…”

Yết hầu Tôn Bằng khẽ di chuyển, Trần Nham cảm giác được bàn tay trên cổ mình siết chặt hơn, kéo mạnh cô tới, anh hôn cô thật sâu.

Hơi thở nam giới ùn ùn kéo đến, sức lực giữa môi và răng dịu dàng mà dũng mãnh, anh không cho cô một chút cơ hội thở dốc. Bên eo là cánh tay như sắt, cơ thể nóng hầm hập của anh kề sát cô, cánh tay khô ráp nâng mặt cô.

Tất cả đều không còn kịp suy xét nữa.

Trần Nham không cự tuyệt, không đáp lại, cánh tay không có chỗ để kéo một góc vạt áo sau lưng anh, giống như một con thuyền trôi nổi bị sóng lớn đột nhiên lật úp, cuốn theo con sóng.

Sau lưng, màn đêm sâu dần, đèn đóm cao thấp không đồng đều trong những tòa nhà xung quanh, từng chiếc một sáng lên.