Cơn Mưa

Chương 10: Ăn cơm




Sau ngày hôm ấy, Trần Nham và anh em Tôn Bằng tản bộ buổi tối thường hay gặp nhau. Có khi cô và Tôn Bằng trò chuyện một lúc, có khi cũng chỉ chào hỏi, Trần Nham hay ngồi khoảng mười phút rồi về nhà.

Chiều hôm nay cô đi đến trung tâm giáo dục đặc biệt lấy tin, làm việc xong thì gặp được bác sĩ Trương trên hành lang. Anh ta chặn cô lại, khẽ mỉm cười gọi cô đến phòng làm việc. Thì ra gần đây anh ta thấy một bộ sách kiến thức đời sống đơn giản trên mạng, cảm thấy rất hợp cho Tôn Phi đọc. Sách vừa tới hôm qua, được anh ta để trong phòng làm việc. Cuối tuần này anh ta phải đi hội chẩn ở nơi khác, không lên lớp được, muốn nhờ Trần Nham giúp anh ta mang sách cho Tôn Phi.

Trần Nham rất cảm động, vội vàng nói cảm ơn giúp Tôn Phi, trên đường quay về đài gọi điện thoại cho Tôn Bằng.

Cô vốn định buổi tối đi dạo mang sách cho anh, nhưng nhớ đến lát nữa lúc trở về đài vừa vặn sẽ đi qua nhà họ, nên quyết định mang thẳng tới cho anh.

Trong điện thoại, Tôn Bằng nói anh đang ở bên ngoài, trong chốc lát có thể không chạy về được.

Trần Nham nói không sao, có Tôn Phi ở nhà cũng được.

Lần thứ ba Trần Nham tới đây, cô rất nhanh tìm được tòa nhà quen thuộc. Ngoài cửa có một bà cụ cầm cây quạt lá hóng gió dưới bóng cây, đôi mắt cụp xuống dõi theo bóng dáng cô, dò xét nhìn cô đi vào trong tòa nhà tối mờ mờ.

Trần Nham mang sách lên lầu.

Ánh sáng trong hành lang lờ mờ êm dịu, khi cô gõ cửa bỗng cảm thấy không chắc chắn.

Tôn Bằng không có nhà, bây giờ cô tuy cũng quen thuộc với Tôn Phi, nhưng vẫn chưa từng ở riêng với nhau, cô không biết có thể xảy ra tình huống gì không.

Trong nhà có một người đàn ông đáp một tiếng vang dội, “Tới đây!”

Trần Nham thoáng sửng sốt, giọng nói này không phải Tôn Phi, càng không phải là Tôn Bằng.

Quả nhiên, cửa vừa mở ra, là một người đàn ông xa lạ.

Dáng người nhỏ, mặc áo phông quần jean, nhìn thấy Trần Nham, anh ta cười lên rất khách sáo, đôi mắt nhỏ dài cong cong, “Là phóng viên Trần phải không… Chào cô, tôi là Cường Tử, bạn của anh Bằng.”

Trần Nham không hề có sự chuẩn bị tâm lý, cảnh giác nhìn vào trong nhà.

“Cô mau vào đi…” Cường Tử nghiêng người sang, mời cô vào.

Trong phòng truyền đến tiếng dép lẹp xẹp, Tôn Phi đã chạy ra. Anh ta nhìn Trần Nham, nở nụ cười, giọng nhỏ như nói một mình: “Phóng viên Trần tới rồi…” Nói xong lại quay đầu.

Lúc này Trần Nham mới thấy, trong phòng còn có một người phụ nữ cũng đi theo ra ngoài.

Người phụ nữ trông rất trẻ, mặc áo phông và váy jean ngắn, nhìn Trần Nham một cái, không có biểu cảm gì cả, lê dép xỏ ngón lại rề rề đi vào.

Tôn Phi xoay người, dùng bước chân ngắn và nhanh như đi chơi, cũng đi vào theo sau mông cô ấy.

Trần Nham ngồi xuống bên bàn, Cường Tử rót nước cho cô. Tiếng tivi trong phòng lớn, anh ta đi tới khép cửa lại.

Anh ta ngồi xuống đối diện cô, lúc cô uống nước, không nhịn được len lén quan sát cô.

Tôn Bằng không nói nhiều, chỉ nói là bảo anh ta tới giúp một chuyện, tiếp đãi người trước đây giúp Tôn Phi đi học một lúc, là một phóng viên đài truyền hình.

Cường Tử cho rằng người này sẽ là một người trung niên có tiền, có thời gian, có lòng nhân ái, nhưng bây giờ…

Cô mặc áo sơ mi màu xanh da trời chất liệu mềm mại và quần bút chì màu đen, từ lúc mở cửa đến khi ngồi xuống đều không có biểu cảm lớn nào, nói cũng không nhiều, thoạt nhìn cũng chỉ hai mươi mấy tuổi.

Một tràng lời “a dua nịnh hót” mà anh ta nghĩ xong trước đó đều không dùng tới. Tôn Bằng bảo anh ta đến giúp, anh ta cũng không thể tẻ ngắt, chỉ có thể kiên trì đến cùng.

Trên mặt Cường Tử giữ nụ cười, “Cái đó… Lát nữa anh Bằng mới về, cô ngồi thêm một lúc nhé.”

Trần Nham nói, “Thật ra tôi chỉ đưa sách tới thôi, không có chuyện gì khác.”

Cường Tử vội vàng nói, “Anh Bằng đã chạy về rồi, cô ngồi thêm một chút nữa đi. Nếu cô đi luôn, thì anh ấy chắc chắn cho là tôi tiếp đãi không tốt, sẽ trách tôi đó.”

So sánh với Tôn Bằng, con người Cường Tử này tuy nói chuyện láu lỉnh hơn một chút, nhưng tổng thể ấn tượng đầu tiên cho người khác là tốt, không hề khiến người khác khó chịu.

Trần Nham nhìn anh ta, “Anh là bạn của Tôn Bằng à?”

“Đúng đúng đúng, chúng tôi là đồng hương.”

Trần Nham khẽ gật đầu.

Lại tẻ ngắt.

Tiếng tivi trong phòng đột nhiên lớn hơn, làm tăng thêm sự yên lặng của phòng ngoài, bọn họ đều nhìn vào trong một cái.

Cường Tử nói, “Cô ấy cũng là bạn của anh Bằng, tên là Trân Trân.”

Chỉ thấy Tôn Phi lại bước chân ngắn với nhịp điệu nhanh đi ra, đứng bên cạnh bàn. Đi mấy bước, không nhúc nhích, anh ta nhìn chằm chằm mấy quyển sách Trần Nham mang tới. Đang định thò tay ra mở, Cường Tử lập tức kêu lên, “Này, đừng đụng vào đừng đụng vào! Đây là đồ của người ta đó.”

Tôn Phi rụt tay lại, ánh mắt sợ hãi nhìn bọn họ.

“Không sao đâu. Tôn Phi, đây là sách tặng cho anh.” Trần Nham nhìn anh ta, nhẹ giọng nói.

Cường Tử nghe xong, hơi đỏ mặt, gãi gãi đầu, nhìn Tôn Phi nói, “Vậy anh mở đi.”

Tôn Phi tháo dây, lấy một quyển trong đó, động tác khẽ khàng xé màng bọc nilon bên ngoài sách, lật ra đọc. Anh ta đứng bên cạnh bàn, đọc hai phút, bỗng cười ngây ngốc.

Cường Tử cũng cười một tiếng, nhìn Tôn Phi nói với Trần Nham, “Từ nhỏ anh ấy đã thích ngẩn người.”

Trần Nham thấy Cường Tử đối với Tôn Phi tuy không cẩn thận tỉ mỉ như Tôn Bằng, nhưng ánh mắt không gạt được người khác, anh ta cũng yêu mến Tôn Phi.

“Hồi nhỏ các anh đã quen nhau ư?”

“Trước đây hai nhà chúng tôi là hàng xóm, trước kia tôi còn là bạn học với anh Bằng đấy,” Cường Tử nói, “Biết anh ấy tới đây tôi mới tới đây, cũng để chăm sóc cho nhau.”

“Bạn học tiểu học ư?”

“Tiểu học, trung học cơ sở đều phải, chỉ thiếu mặc chung một cái quần thôi, về sau tôi ra ngoài làm việc.”

Cường Tử mở máy nói, “Thành tích anh Bằng tốt, thi đỗ trường trung học tốt nhất chỗ chúng tôi, lớp 12 anh ấy mới ra ngoài. Chúng tôi đều cho rằng anh ấy sẽ thi đại học đó, nếu không phải anh hai trong nhà anh ấy kết hôn cần tiền, cộng thêm anh cả lại thế này, anh ấy chắc chắn…”

Khổng Trân không biết đứng ở cửa phòng từ lúc nào, dựa vào tường, ánh mắt nhìn thẳng vào Cường Tử.

Cô ấy hờ hững nói: “Cường Tử, anh vào đây một chút, làm giúp em một thứ.”

Cường Tử nhìn cô ấy, lại rót ít nước cho Trần Nham, “Phóng viên Trần, cô uống thêm ít nước nha.”

Khổng Trân đứng bên cạnh tivi, xị mặt.

Phim truyền hình đang diễn biến đến hồi cao trào, diễn viên đọc lời thoại rất nhanh.

“Làm gì thế?” Cường Tử đi vào, nhìn xung quanh.

Khổng Trân đi tới khép hờ cửa lại, kéo anh ta vào trong, đè thấp giọng hỏi anh ta, “Anh nói linh tinh với cô ta nhiều như vậy làm gì?”

Cường Tử không nghĩ ra, “Anh đâu nói gì đâu? Không phải là nói chuyện phiếm à…”

Anh ta nhìn ra phía ngoài một chút, giọng thấp đến mức không thể thấp hơn nữa, “Anh Bằng kêu chúng ta tới giúp tiếp đãi người ta một lát, em lại cứ trưng cái mặt ấy ra để làm gì.”

Khổng Trân thờ ơ nhìn anh ta, “Em nhìn cô ta ngứa mắt. Anh xem cái dáng vẻ ăn mặc của cô ta kìa, mang mấy quyển sách rách tới giả vờ làm người tốt, tưởng chúng ta là ăn xin à…”

“Cô ấy mặc cái gì, cái gì mà ăn xin hay không ăn xin…” Cường Tử thấy Khổng Trân càng nói càng không hiểu ra sao cả.

Bên ngoài truyền đến một tràng tiếng cười.

Khổng Trân liếc ra bên ngoài một cái, không vui, “Bỏ đi bỏ đi, dù sao thì cũng không liên quan đến em. Anh ra ngoài đi. Đi đi đi.”

Cường Tử cười, “Vậy anh nói chuyện phiếm với cô ấy thêm một lúc nữa, lát nữa là anh Bằng về rồi, em ở trong đây xem tivi vui nhé, đừng rộn lên đó.”

Trong phòng khách nhỏ, Trần Nham và Tôn Phi ngồi mặt đối mặt bên cây quạt máy, Trần Nham lấy điện thoại di động ra, khe khẽ nói một câu hết pin, không nghĩ Tôn Phi đột nhiên để sách xuống, nhìn cô, im lặng nở nụ cười.

Trần Nham cũng mỉm cười với anh ta, dần dần, Tôn Phi cười ngây ngô.

Đang lúc cùng cười chẳng hiểu ra sao cả, khóa cửa bỗng có tiếng động.

Tôn Bằng một tay cầm chìa khóa, một tay xách mấy cái túi nilon, lúc vào cửa bọn họ đang quay đầu nhìn anh.

Trần Nham chậm rãi thôi cười, đứng lên.

Tôn Phi vẫn đang cười, giọng run run la một tiếng, “Bằng Bằng…”

Cường Tử cũng vừa vặn đi từ trong phòng ra, ánh mắt sáng lên, “Anh Bằng, anh về rồi à!”

Trần Nham nói với Tôn Bằng, “Tôi đưa sách tới rồi, tôi cũng nên về thôi.”

Cô định đi lấy túi xách trên bàn. Tôn Bằng để túi nilon lên trên bàn, nhìn cô, “Ăn bữa cơm rồi đi, đồ ăn đã mua xong rồi.”

Cá vừa đánh xong nhảy trong túi một cái, Cường Tử vội xách lên, “Đúng vậy, phóng viên Trần, cùng ăn bữa cơm đi.”

Tôn Bằng tưởng còn phải khuyên thêm đôi câu nữa, nhưng Trần Nham nhìn anh, suy nghĩ một chút liền đồng ý, “Được.”

Bây giờ không được như trước kia, về nhà còn phải tự nấu cơm.

Tôn Bằng nói: “Vậy cô ngồi thêm một lúc, rất nhanh thôi.”

Cộng thêm canh thì có tổng cộng sáu món ăn, cái bàn gấp hình vuông mở ra, tất cả băng ghế, ghế trong nhà lấy hết ra.

Thức ăn đều là do Tôn Bằng và Cường Tử làm, giữa chừng Trần Nham muốn đi vào giúp, bị họ mời ra ngoài.

Nhà bếp quá nhỏ, cô dứt khoát không vào giúp vui, đọc sách cùng Tôn Phi trong phòng khách.

Cường Tử là một người xởi lởi, lúc ăn cơm nói chuyện với Trần Nham đã không còn lạnh nhạt như thế, hỏi cô rất nhiều chuyện liên quan đến công việc.

Làm thế nào biết ở đâu có tin tức? Có phải thường xuyên đi nơi khác lấy tin không? Sau khi vạch trần người ta có thể bị trả thù không? Đối với người bình thường mà nói, đài truyền hình rốt cuộc cũng có mấy phần thần bí.

Mấy vấn đề này tuy ngây thơ, nhưng Trần Nham vẫn trả lời đơn giản.

Bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí coi như hòa hợp.

Đang nói vui vẻ, đột nhiên, Khổng Trân nói xen vào một câu, “Vậy có phải tiền lương của người làm phóng viên các cô rất cao không? Đều rất giàu phải không?”

Tôn Bằng và Cường Tử quay sang nhìn cô ấy.

Ánh sáng màu trắng của bóng đèn huỳnh quang chiếu thẳng xuống, trên mặt Khổng Trân mang nụ cười mỉm có ẩn ý khác nào đó, nhìn Trần Nham.

Cường Tử lén nháy mắt ra hiệu với cô ấy.

Khổng Trân giả vờ như không thấy, nhìn Trần Nham, “Có phải không?”

Trần Nham thoải mái trả lời: “Cũng được, tiền lương phổ thông.”

“Vậy là bao nhiêu? Một tháng năm ngàn không?” Cô ấy truy hỏi.

Cường Tử nhìn Khổng Trân một cái, không nhịn được gắp một miếng sườn chua ngọt vào trong chén cô ấy, “Trân Trân, đừng chỉ nói chuyện phiếm, ăn cơm ăn đồ ăn đi.”

Anh ta dùng đũa chỉ vào đồ ăn nói với Trần Nham, “Phóng viên Trần, cô cũng ăn đi.”

“Không cần khách sáo, gọi tôi là Trần Nham được rồi.”

Cường Tử thấy bầu không khí rơi xuống, lập tức mặt dày nói, “Được, Trần Nham, sau này cô cũng gọi tôi Cường Tử nhé. Bạn của anh Bằng chính là bạn của tôi… Đúng rồi, Trần Nham, năm nay cô bao nhiêu tuổi thế?”

“Tôi 26.” Cô nhìn anh ta, “Còn anh?”

Cường Tử nhếch miệng, “Tôi đã nói trông cô còn nhỏ mà. Tôi 29 rồi.”

Trần Nham khẽ ngước mắt, Tôn Bằng đang cúi đầu ăn cơm.

Ăn cơm xong, bốn người cùng xuống lầu.

Tôn Bằng nói: “Hai đứa dẫn Tôn Phi đi công viên Tân Thành đi, anh đưa Trần Nham về trước.”

Cường Tử nói: “Được, lát nữa gọi điện thoại cho em.”

Khổng Trân nói, “Nếu không thì bọn em đi đưa cùng anh nhé, dù sao thì cũng khá gần mà.”

“Không cần đâu,” Tôn Bằng nhìn Trần Nham, “Đi thôi.”

Khổng Trân nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, cả khuôn mặt đều xị xuống.

Cường Tử: “Chúng ta cũng đi thôi.”

Cô ấy lạnh lùng liếc anh ta một cái, đi đến bên cạnh Tôn Phi.

Cường Tử trợn tròn mắt: “Này? Anh chọc giận em à?”

Khổng Trân không nói gì.

Cường Tử hiếm khi có giọng nói không tốt với cô ấy: “Không phải anh nói em Trân Trân à, hôm nay em thật sự không hiểu chuyện gì cả. Vừa rồi trên bàn cơm em như thế là hạ thấp mặt mũi của anh Bằng, em có biết không? Lần đầu gặp mặt đã hỏi người ta có tiền không, khiến người ta xem thường lắm đó, giống như toan tính gì đó của người ta vậy…”

Khổng Trân: “Anh thì biết cái gì.”

Cô ấy kéo tay Tôn Phi, bước nhanh về phía trước.