Cơn Mưa Cuối Hạ Đầu Thu

Chương 10: Chương 10: QUÁ KHỨ





Nơi đó còn có một người…..
***
-Mình còn phải đi bao xa nữa đây anh?
Hai bàn tay chống lên đầu gối, Hương cúi người thở hồng hộc. Mặt mũi đỏ gay, hệ hô hấp của cô không được tốt lắm, cứ vận động mạnh là khó thở. Tim đập mạnh, chân cứ muốn nhũn hết ra.
Cô không biết Vũ Phong nghĩ gì nữa. Trời thì lạnh, gió cũng to. Vậy mà anh kéo cô đi leo núi. Nói là núi thì hơi quá, đây chỉ là một ngọn đồi. Mặc kệ nó là núi hay đồi thì hùng hục leo trèo vào cái thời tiết này thì đúng là điên rồi. Cô và Vũ Phong đúng là hai kẻ điên rồ.
-Đã đi được một nửa rồi mà em muốn bỏ cuộc ư?
Vũ Phong ngừng bước, quay lại nhìn cô.
-Làm ơn đi. Lâu lắm rồi em không hoạt động nhiều như thế này. Mệt lắm. Mình nghỉ một chút rồi leo tiếp được không anh?
Cô đã mệt đến nỗi nói không ra hơi rồi. Không để cho Vũ Phong trả lời, Hương đã ngồi xụp xuống, lấy tay xoa bóp bàn chân của mình. Nó sưng đỏ lên. May là cô đi giày thể thao. Mải xuýt xoa cho bàn chân tội nghiệp của mình, cô không thèm để ý đến khuôn mặt xám xịt của Vũ Phong. Vừa bực và buồn cười, anh chỉ có thể lắc đầu trước cô nhóc ương bướng này. Ngọn đồi không hề cao, sườn lại thoải. Vậy mà họ đã mất nửa tiếng đồng hồ để leo lên được chỗ này. Ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh đồi, Vũ Phong khẽ thở dài. Chắc phải thêm nửa tiếng nữa mới đến được đó.
-Em có hay chạy bộ không?
-Chạy bộ? Không.
-Tập thể dục?
-Không nốt. Thời gian của em quý báu lắm, không có chỗ ấy cái loại hoạt động tốn calo như thế đâu.
-Giờ thì tôi đã biết vì sao thể lực em yếu như vậy rồi. Em đúng là con sâu lười.
Cầm chai nước tu ừng ực, Hương nhún vai.
-Không phải sâu lười, mà là em không thể làm được.
-Ngụy biện rồi. Uống ít nước thôi. Uống nhiều càng thấy lạnh đấy.
-Kệ em. Mà em nói thật mà. Em ý, cứ chạy được một lúc là thở khó khăn, tim đập mạnh kinh khủng.
-Ai lúc đầu mới tập đều thế. Chỉ cần em kiên trì một chút.
-Anh thích thì cứ việc. Còn em không hứng.
-Thật là…
-Mà sao anh biết chỗ này?
Cô đưa mắt quan sát xung quanh. Một màu xanh trải dài. Bầu trời thăm thẳm. Rừng cây vẫn xanh mướt mặc cho đông đã đến. Đâu đó thấp thoáng màu vàng và đỏ của tán cây phong. Một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp. Trước thiên nhiên bao la, con người thật nhỏ bé.
Vũ Phong theo ánh nhìn cô mà phóng tầm mắt về phía trước.
-Đây là quê ngoại của tôi. Hồi bé tôi hay về đây chơi.
-Ra vậy. Thảo nào anh leo trèo giỏi thế.
-Lại ăn nói lung tung rồi.
-Haizzz…. Mình leo tiếp đi. Em muốn thử cảm giác đứng trên đỉnh mà ngó xuống phía dưới chân đồi nó như thế nào.
-Không phải em kêu mệt sao? Có cần nghỉ thêm một chút nữa không?
-Khỏi. Em ổn rồi.
Nói rồi cô đứng dậy, xông xáo đi trước. Càng lên cao, không khí càng trong lành hơn. Hơi lạnh phả vào mặt, luồn qua cổ họng vào phổi. Người không chuyên thường dùng miệng để thở, vì thế nên khi lên đến được đỉnh đồi, Hương thấy họng lạnh buốt, mũi cũng đỏ ửng lên. Má cô tái đi, bàn tay cũng cứng đơ. Nhiệt huyết trôi đi hết vì bị cái lạnh xâm chiếm. Trong khi đó Vũ Phong vẫn hoàn toàn tỉnh bơ, khuôn mặt điềm nhiên quan sát cô đang run lên như một con mèo con mắc mưa.
-Tôi quên không nhắc em, càng dùng miệng để thở em càng thấy khó thở và lạnh hơn.
-Hừ…Sao giờ anh mới nói?
-Tại ai đó hăm hở đi trước không để cho tôi kịp nói gì.
-….
Hương lườm Vũ Phong một cái. Giờ cô thấy lạnh lắm, không có sức lực để tranh luận với anh. Dùng hai cánh tay vòng qua ôm lấy chân, cô co ro ngồi im một chỗ. Leo núi…. Cô cạch đến già.
Chiếc áo vest xám khoác lên vai khiến cô giật mình. Ánh mắt di chuyển từ chiếc áo lên dáng người cao lớn đứng bên cạnh. Đáp lại ánh mắt ngạc nhiên của cô là nụ cười tươi và ấm áp của Vũ Phong. Cô bối rối đứng lên. Bàn tay đang đặt trên vai định tháo chiếc áo ra của cô bị anh giữ lại.
-Cứ mặc đi. Tôi không sao.
-Anh mặc phong phanh như thế ốm thì sao?
-Tôi ổn mà. Em nên lo cho bản thân thay vì suy nghĩ cho người khác. Nếu em ốm sau khi đi chơi với tôi thì tôi nghĩ mình sẽ bị bố em lột da mất.
-Bố em không bao giờ làm vậy. Cấm anh nói xấu bố em.
-Rồi… rồi… Tôi biết mà. Nên cứ để vậy đi. Mà em nhìn về phía trước xem.
Hương đưa tay lên che đi cái miệng há hốc ra của mình.
Chưa bao giờ cô thấy khung cảnh như vậy, khi mà màu vàng của ánh mặt trời hòa quyện với màu lam của bầu trời, với màu xanh rì của cây cối, xen lẫn làn sương trắng mỏng manh. Huyền ảo đến mê người. Dưới chân đồi, thấp thoáng những ngôi nhà bé tẹo nằm cạnh nhau, con đường cao tốc như con rắn ngoằn ngoèo trườn quanh, uốn lượn bao lấy ngôi làng.
Gió vi vu thổi, tiếng lá cây xào xạc, hơi ẩm trong không khí thấm vào da thịt. Cảm giác này mới lạ và thú vị vô cùng, trải nghiệm mà cô sẽ chẳng bao giờ có nếu cứ ở lì trong ngôi nhà cao tầng ở thành phố.
-Phong. Thật tuyệt vời….
Câu nói dở dang không hoàn thành được khi quay sang, Hương bắt gặp ánh mắt của Vũ Phong chiếu thẳng vào mình. Đôi mắt sâu thẳm, buồn da diết. Khuôn mặt tư lự của anh làm cô lúng túng. Một Vũ Phong ngạo mạn đâu rồi? Bây giờ, trong không gian tựa như bức tranh cổ của Trung Quốc, trước mặt cô là ánh mắt đau đớn, u buồn, day dứt đến nao lòng.
-Phong?
Anh không trả lời cô, cứ đứng đơ người như vậy.
“Phong! Anh xem! Thật tuyệt vời!
Phong….
Phong….”
Vũ Phong nhắm mắt lại. Đâu đó vẫn vang vọng tiếng gọi tên mình. Giọng nói trong vắt, nụ cười hồn nhiên….

-Phong? Phong?
Giật mình mở mắt ra. Trước mặt anh là đôi lông mày nhíu lại, ánh nhìn chứa chan lo lắng của Thu Hương.
-Phong, anh ổn chứ?
-….
Vũ Phong đưa tay lên vò tóc. “Mình đang nghĩ cái gì thế này?”
-Phong?
Giọng của Hương đã khàn đi, cô hình như sắp khóc đến nơi rồi. Cô nhóc này sao mít ướt thế nhỉ?
-Tôi không sao. Chỉ là lâu không lên cao nên hơi choáng.
-Thật là. Anh im lặng không nói gì làm em sợ chết khiếp. Nếu anh thấy không khỏe thì mình xuống thôi.
-Tôi ổn. Leo đến đây rồi sao có thể về nhanh như vậy? Em có muốn xả stress không?
-Xả stress?
-Uh. Chẳng phải dạo này tâm trạng em không tốt sao? Ở đây không có ai, em cứ hò hét thoải mái.
-Hả?
-Làm theo tôi nhé.
Vũ Phong dùng tay bắc loa, lấy sức hét lên.
AAAAAAAAAAAAAAA!
Giữa đồi núi mênh mông, tiếng hét vang xa rồi vọng ngược trở lại.
Quay sang cô, anh phấn khích nói:
-Làm đi. Em sẽ thấy nhẹ lòng đi nhiều lắm.
Hương chần chừ nhìn anh, đôi tay lưỡng lự cứ nhấc lên rồi lại hạ xuống. Nhưng cuối cùng, dưới sự khích lệ của Vũ Phong, cô cũng thử hét lên.
-Nhỏ quá. Em cứ thoải mái mà hét, không ai tính phí đâu.
-AAAAAAAAAAAA…..
-Đúng rồi. To nữa lên. Nói hết những gì em chon trong lòng đi. Cho nó theo gió bay đi.
-AAAAAAAAAAAA…..
-Tiếp đi…

-Thanh Bình….. Em thích anh…. Rất thích anh…
-….
-Em muốn nói cho anh biết…..
-…..
-Nhưng muộn rồi…. Từ bây giờ…. Em….Thu Hương…. Sẽ quên anh…. Em sẽ không thích anh nữa…. Anh biết chứ!!!!!!!!!
Không gian rộng lớn nuốt trọn những âm thanh cô phát ra, thu vào rồi trả lại. Tiếng hét vang vọng khắp quả đồi.
Hương ôm lấy ngực thở hồng hộc. Tim nhói buốt.
Một dòng chất lỏng âm ấm lăn trên má, rơi xuống đất. Đưa tay lên cố quệt đi nhưng sao nước mắt cứ thi nhau tuôn rơi, ướt đẫm cả mặt. Cô ngồi xụp xuống, để mặc cho gió đồi lồng lộng đuổi những vệt nước trên má đi.
-Lần này là lần cuối cùng…
Với cái giọng khàn khàn như bị nghẹt mũi, cô nói với Vũ Phong nhưng cũng là nói với chính mình:
-Từ giây phút này trở đi, em sẽ quên hết mọi thứ về anh ấy. Em sẽ buông tay, không níu kéo bất cứ thứ gì nữa. Như vậy là đủ rồi.
Vũ Phong không trả lời cô, chỉ im lặng nhìn ngắm xung quanh. Hương ngước lên nhìn anh rồi khẽ cười.
Vũ Phong! Cám ơn anh! Cho dù anh không nói gì, không một câu an ủi, không hỏi han nhưng cảm ơn anh nhiều lắm. Cảm ơn vì đã ở bên em lúc này, cảm ơn vì không biết bao nhiêu lần giúp em xua tan đi nỗi buồn, giúp em tìm được niềm vui, giúp em lau đi giọt lệ đắng chát và tuyệt vọng.
Cuộc sống sẽ tiếp tục chảy trôi, và em cũng sẽ phải bước tiếp.
Cảm ơn anh vì đã dạy cho em hiểu được chân lý đơn giản này.
Khi Hương và Vũ Phong xuống chân đồi thì trời đã nhá nhem tối. Đường đồi lúc leo lên đã khó khăn, lúc xuống còn vất vả hơn, dốc và trơn tuột. Hương phải bám vào tay Vũ Phong để khỏi bị ngã. Ánh đèn pin yếu ớt là thứ ánh sáng duy nhất giúp hai người tìm đường. Tiếng côn trùng đều đều vang lên, tiếng xào xạc của lá cây… Mọi âm thanh dù là nhỏ nhất đều khiến cho cô giật mình, hốt hoảng ngó nghiêng xung quanh. Ngón tay bấm chặt vào cánh tay Vũ Phong.
-Có cái gì đâu mà thỉnh thoảng em cứ giật bắn người lên vậy?
Vũ Phong vẫn chăm chú nhìn đường, không quan tâm đến cánh tay đã bị cô bóp chặt.
-Không có gì đâu. Anh cứ mặc em.
-Thật ư? Nhìn em bây giờ khác xa em lúc bình thường. Tôi không ngờ em không những sợ tốc độ mà còn rất nhát gan nữa đấy.
-Ai… ai… nói em nhát gan?
-Ồ… ra vậy… Ừm…. Tôi biết rồi…
-Anh bỏ cái kiểu gật đầu đầy châm biếm đó đi. Em nói thật đó. Em không sợ sệt gì cả.
Vũ Phong khẽ nhún vai, không đấu khẩu với Hương nữa, tập trung vào con đường mòn. Không gian vắng lặng, im lìm, chỉ còn tiếng bước chân và tiếng quần áo chạm vào lá cây sột soạt. Mặc dù quả đồi này là quả đồi được quản lý chặt chẽ, cây cối cũng không quá rậm rạp nhưng Hương vẫn thấy sợ, cả người cô cứ run lẩy bẩy.
-Liệu… có… ma … không anh?
-Em nghĩ vớ vẩn cái gì đấy? Ma ở đâu ra? Không phải em nói là không sợ rồi mà?
-Em… có sợ đâu… Chỉ là… em nhớ đến mấy bộ phim kinh dị… Chẳng phải trên phim kinh dị, cứ trong những khu rừng âm u luôn có một hồn ma tóc đen dài mặc áo trắng lượn qua lượn lại ư?
-Có loại phim đó sao?
-Vâng. Đó là những oan hồn lởn vởn, rồi bất ngờ xuất hiện phía sau nhân vật chính, khuôn mặt đầy máu, tóc tai rũ rượi…
-Vậy thì em ngó lại phía sau mình xem có ai không?
-Á..á…á…..
Vũ Phong nhăn mặt lấy tay bịt lấy tai mình. Không biết có ma thật hay không nhưng cái tiếng hét thất thanh của cô nhóc này cũng đủ dọa người rồi. Cả khu rừng vang vọng tiếng hét chói tai, đâu đó có cánh chim trú chân giật mình thảng thốt bay vút lên.
Cánh tay của Vũ Phong càng bị Hương bám chặt hơn, người cô cũng nép sát vào anh. Cô mếu máo:
-Đừng… đừng có dọa em… hic….
-Tôi dọa em hồi nào? Tôi chỉ bảo em ngó lại xem có cô gái nào tóc tai rũ rượi không thôi mà.
-Á…á…á…
Chất giọng của Hương không quá trong nhưng nội lực của cô khá tốt, âm thanh truyền đi rất xa. Lần này do không kịp đưa tay lên bịt tai nên Vũ Phong hứng trọn, đầu ong ong, choáng váng. Lắc lắc đầu, anh nhíu mày nhìn cô gái đang run rẩy bên cạnh.
-Đã nhát gan như thế thì lần sau đừng có mạnh miệng nữa. Thật là… Ôi cái tai của tôi…
-Ai bảo anh dọa em làm gì?
-Vậy ai nói với tôi là mình ổn? Lại còn lôi ma với quỷ ra mà kể lể, tưởng tượng nữa?
-Nhưng nếu không nói thì càng sợ hơn… Mà em cũng không biết tại sao mình lại… em có cố ý đâu…
Mắt cô đã đỏ hoe, nước mắt sắp trào ra. Nhưng trời tối nên Vũ Phong không nhìn thấy. Anh chỉ nghe được tiếng khịt mũi liên tục. Thở hắt ra, Vũ Phong lấy tay vỗ nhẹ lên đầu cô, giọng cũng dịu dàng hơn rất nhiều:
-Xin lỗi… Tôi …
-Hic…
-Này… em khóc đấy à? Xin lỗi. Tôi sai rồi.
-Hic… hic….
-Lỗi tại tôi hết… Em đừng khóc được không? Em muốn tôi làm gì tôi sẽ làm theo, nên em đừng có khóc…
-Hu hu….
Kinh nghiệm khi nhìn thấy con gái khóc là im lặng. Im lặng là vàng – hãy vận dụng triệt để câu thành ngữ này. Kệ cho họ khóc, gào thét hay nói năng gì, cứ im lặng là được. Bởi vì càng được dỗ dành, con gái càng thấy tủi thân, càng khóc lớn hơn.
Nhưng không phải ai cũng biết điều này. Vũ Phong nằm trong số đó. Mặt anh méo xẹo khi nói đến khô cả họng mà Hương không những không nín, còn khóc ầm lên. Cái miệng không được tích sự gì, tay chân cũng chẳng khá khẩm hơn, khua loạn xạ trong không khí. Chưa bao giờ Vũ Phong thấy ưu thế chân tay dài ngoằng của mình thừa thãi đến thế. Anh rất sợ con gái khóc, làm cho con gái khóc còn tệ hơn. Chưa kể đây là lần thứ hai anh khiến Hương khóc to đến vậy.
Hương nhìn dáng vẻ khổ sở của Vũ Phong, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười. Trông anh thật tội nghiệp, tay vò mái tóc xù tung lên, cứ hết nhìn cô rồi lại ngẩng đầu lên trời. Nước mắt tự lúc nào đã ngừng rơi, nỗi sợ hãi cùng tan biến. Cô khịt mũi, lấy ngón trỏ đẩy đẩy bả vai Vũ Phong:
-Nè…
-Tôi biết tôi sai rồi. Làm ơn đừng khóc nữa được không?
-Nè… em nói….
-Do tôi sai… tôi không nên dọa em… không nên đùa dai… cũng không nên…
-Này! Anh có để em nói không thì bảo?
-….
-Em… nín rồi…
-Vậy hả? – Hương đã suýt bật cười khi Vũ Phong tỏ vẻ mừng rỡ, mắt sáng lấp lánh như một chú cún con.
-Vâng… Em không khóc nữa đâu. Nên anh không cần trưng ra cái bản mặt tội lỗi đó đâu.
-Thật không? Không khóc, không gào ầm lên nữa?
-Đã nói là không mà. Anh thích em khóc thế hả?
-Không bao giờ.
-Tốt. Nhưng đừng có dọa em nữa đó…
-Tôi không dại làm thế một lần nữa. Em ổn chưa?
-Rồi ạ.
-Vậy thì mình đi tiếp thôi. Muộn rồi. Chịu khó đi. Chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi.
-Dạ. Nhưng mà Phong…
-Sao?
-Chân em… nó nhũn hết ra rồi, không đi được…
Vũ Phong ngó xuống phía dưới, rồi nghi hoặc ngước lên. Người đối diện thì gật đầu liên tục, tay không ngừng chỉ vào hai chân mình. Rồi anh xoay người, quay lưng lại, cúi hẳn xuống.
-Lên đi. Tôi cõng em.
-Dạ?
-Chẳng phải em nói mình không đi được hay sao? Tôi cõng em xuống chân đồi.
Hương cắn môi, lưỡng lự một lúc rồi cũng trèo lên, hai tay quàng qua cổ. Lưng Vũ Phong rất rộng và ấm. Cô áp mặt vào lưng anh, đung đưa theo nhịp bước chân.
-Hồi nhỏ… Có một hôm cả nhà đều đi vắng, chỉ có em ở nhà. Trời đột nhiên mưa to, có cả sấm chớp nữa. Em rất sợ. Trùm chăn kín người mà vẫn thấy lạnh lạnh. Em đã khóc rất nhiều cho đến khi bố về. Ông cõng em trên lưng và dỗ cho em ngủ. Lưng bố ấm lắm. Nó làm em yên tâm để ngủ.
-Em đang liên tưởng tôi với bố em đấy à?
-Lưng anh cũng ấm như lưng bố em, nhưng….
-Sao?

-Nó không làm em thấy buồn ngủ…
-Hả? Lúc này mà em còn nghĩ đến ngủ nghê ư?
-Lưng anh cứng lắm, má em va vào đau chết đi được. Anh đi chậm thôi.
-Này. Em đừng có được voi đòi tiên…
-Đằng nào thì cũng một công đôi việc, tiện thể anh hát cho em nghe được không? Có khi em sẽ ngủ được cũng nên. Được không?
-Không.
-Tại sao?
-Vì tôi không phải bố của em. Và cũng đến chân đồi rồi.
Hương chồm lên, ngó qua đầu Vũ Phong. Họ đã ra khỏi rừng, con đường đất được thay thế bằng đường nhựa, thấp thoáng phía trước là ánh đèn của những ngôi nhà trong làng.
-Bây giờ em có thể xuống được chưa? Đường nhựa thì dễ đi rồi phải không?
-Anh thật là keo kiệt. Em tưởng anh sẽ cõng em vào tận trong làng chứ?
-Tôi không khỏe được như thế. Nào, xuống thôi.
Vũ Phong hạ người cho cô tụt xuống. Bàn chân cô vừa chạm đất thì anh cũng loạng choạng lùi lại phía sau. Ánh đèn pin trong tay cô chiếu thẳng vào mặt Vũ Phong.
-Chói quá. Em làm cái gì vậy?
-Xin lỗi. Ai bảo anh lùi lại làm gì?
-Tôi…. Em đúng là nghịch hết chỗ nói. Đi thôi. Muộn lắm rồi.
Hương cúi nhìn màn hình điện thoại. 20h30’ rồi. Nếu về nhà sau 22h cô sẽ bị bố lọc da. Cô hốt hoảng cầm lấy tay Vũ Phong lôi đi.
-Nhanh lên. Em mà về muộn là chết với bố em đấy.
Vũ Phong không trả lời, mặc cho cô kéo đi. Bàn tay của anh giữa thời tiết rét buốt này vẫn nóng ấm đến kinh ngạc. Cô bất giác nắm chặt tay anh hơn.
Cả hai đi thêm được một đoạn thì Hương mới phát hiện ra có gì không ổn. Vũ Phong hầu như không nói năng gì, bước đi cũng chậm chạp và nặng nề hơn. Tiếng thở của anh cũng đứt quãng. Đôi chân của cô đang bước thoăn thoắt khựng lại. Con người phía sau cũng dừng theo, thân hình cao lớn đổ ập về phía trước.
-Phong!
Hương hốt hoảng đưa tay ra đỡ lấy Vũ Phong. Cả người anh nóng hầm hập, trán lấm tấm mồ hôi.
-Phong! Anh sao thế? Phong… Phong….
Khi Hương đỡ được Vũ Phong trên vai mình thì anh gần như bất tỉnh. Cằm anh tựa vào vai cô, tay buông thõng. Cả người nóng rực, đỏ gay, lông mày nhíu chặt. Mặc cho cô gọi thế nào cũng không có chút phản ứng. Cô hốt hoảng dìu anh vào làng. Vũ Phong vốn cao to. Lúc này trọng lượng cơ thể dồn hết lên người Hương, đưa anh đến đầu làng thì cô đã thở không ra hơi. May sao có một người quen, nhận ra Vũ Phong nên đã giúp cô đưa anh về nhà họ.
-Thằng bé này… Nó ăn hải sản phải không?
Hương kinh ngạc nhìn người phụ nữ tầm ngũ tuần tên Hoài, gật nhẹ.
-Vâng. Anh ấy ăn mực. Sao… sao bác biết ạ?
-Tôi còn lạ gì nó. Hồi nhỏ nó hay chạy sang chơi với thằng con trai tôi. Mải chơi nên bà nó toàn phải sang gọi về thôi.
-Vậy ạ?
-Nhà bà nó cách nhà tôi có ba nhà thôi. Ngôi nhà hai tầng sơn màu rêu đó. Nó bị dị ứng hải sản thì hàng xóm ai cũng biết. Có lần nó ăn mực rồi sốt cao suýt mất mạng. Thế mà không chừa. Thật là… Cho nó uống cái này.
-Dạ. Đây là…
-Nước tía tô pha gừng. Hiệu quả lắm. Chỉ chốc nữa là nó tỉnh thôi.
-Cám ơn cô ạ.
Hương mải cho anh uống, khi ngẩng lên thì người hàng xóm tốt bụng đã đi đâu mất. Cô đành ngồi chờ Vũ Phong tỉnh lại. Cô hết đứng lên ngồi xuống rồi đi đi lại lại. Ruột gan cứ nóng bừng, dạ dày quặn đau. Cảm giác lo lắng và bất an này là sao? Anh cứ nhíu chặt lông mày, trán đẫm mồ hôi mà không hề có dấu hiệu khả quan nào cả. Hương đặt một chiếc khăn ướt lên trán Vũ Phong, hy vọng có thể giảm sốt. Bàn tay cô đang định rút lại thì bị anh nắm chặt lấy. Cả người Hương cứng đơ, mắt mở to. Mắt Vũ Phong vẫn nhắm nghiền.
-Phong?
Lòng bàn tay anh ấm nóng, nắm lấy đôi tay lạnh giá của cô. Tay Hương mùa đông dù có đeo găng tay dày đến đâu vẫn lạnh cóng. Mẹ nói những người như thế hay gặp trắc trở trong tình yêu. Hương bật cười. Tính đến bây giờ thì đúng thật. Cô cúi thấp hơn, dùng bàn tay còn lại lật bàn tay của Vũ Phong lên. Tay con trai to và có vết chai cứng. Còn tay cô thì bé hơn, cũng mềm mại hơn. Đặt tay mình song song áp vào tay anh, Hương thích thú ngắm nhìn sự khác biệt đó. Ánh mắt di chuyển từ tay lên phía khuôn mặt. Quen nhau đã lâu, đây là lần đầu tiên cô quan sát kĩ. Vũ Phong có chiếc mũi cao, sống mũi thẳng, nước da trắng và còn mịn hơn da cô rất nhiều.
-Chẳng công bằng tí nào. Sao anh là con trai mà da lại đẹp thế cơ chứ?
Cô lầm bầm, chạm nhẹ vào má Vũ Phong. Anh đột nhiên khẽ nhếch môi lên. Một sóng điện ngầm chạy dọc cơ thể, Hương vội vàng rút tay lại, mặt nóng bừng. Cảm giác như mình đang làm điều gì mờ ám vậy. Nhưng chỉ là cựa mình, Vũ Phong vẫn chưa tỉnh. Thở phào, cô lắc đầu:
-Haizz… Khuôn mặt đẹp, dáng người cũng được… Nhưng tính cách thì…. Chẹp… chẹp…
Ngón tay lướt nhẹ trên sống mũi Vũ Phong, dừng lại trên môi. Môi Vũ Phong hơi mỏng. Người ta nói con trai môi mỏng thì bạc tình, không biết anh có thế không nhỉ? Đôi môi này lúc nào cũng hơi nhếch lên, khóe miệng luôn cong cong, nụ cười nửa miệng lúc ẩn lúc hiện. Hương rất ghét ai cười kiểu đó, nó khiến cô có cảm giác như bị nhìn thấu tim gan, khó chịu vô cùng. Thế mà những người cô quen, có đến ba người như vậy. Thanh Bình, Hải và Vũ Phong. Đôi khi duyên số lại thú vị và bất ngờ khiến ta ngỡ ngàng. 16 năm trên đời, Hương chẳng quan tâm đến bất kì ai, mọi người đều lướt qua cuộc sống của cô nhẹ nhàng, như dấu chân trên cát, gió thổi qua là không còn chút vết tích đọng lại. Nhưng thu đến, chào đón cô bước vào tuổi 17, và tặng cho cô món quà sinh nhật là 3 người bạn trái dấu kì lạ. Một mặt trời ấm áp – Thanh Bình, một đại dương sâu thẳm – Thanh Hải, và, cơn gió miền nhiệt đới hoang dại – Vũ Phong. Không để cô có thời gian suy nghĩ, đắn đo hay do dự, họ thản nhiên bước vào cuộc đời cô. Và cho cô lần đầu tiên biết cảm giác tim đập rộn ràng là gì, lần đầu biết cái đau nhói đến tê tái lòng, cũng lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác thú vị cô chưa từng cũng không dám thử. Trong cuốn sách cuộc đời của cô, trang viết năm 17 tuổi này, dù có muốn cô cũng không thể nào xóa đi được.
Hơi thở nóng rực của Vũ Phong phả vào ngón tay khiến Hương như bừng tỉnh. Cô thu tay lại, đồng thời gỡ bàn tay đang nắm chặt tay mình của Vũ Phong ra.
Chiếc khăn chườm trán đã khô đi một ít, âm ấm. Mồ hôi tuôn ra cũng nhiều hơn. Đặt tay mình lên trán Vũ Phong, Hương thở phào. Hạ sốt rồi. Mí mắt không còn giật giật, đôi lông mày cũng giãn ra chút ít. Nhúng lại chiếc khăn rồi đặt lại trên trán Vũ Phong, Hương chống tay vào đầu gối đứng dậy. Cô mở điện thoại. 2 cuộc gọi nhỡ của mẹ và chị. Đồng hồ trên màn hình thông báo cho cô biết lúc này đã là 23h kém.
“Thôi rồi!” – Thầm nghĩ và nhấn nút gọi về nhà, Hương thở dài. Phen này lại te tua với bố mẹ rồi.
-Hương? Con đang ở đâu hả? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?
Giọng mẹ cô vang lên, vội vã, lo lắng xen cả tức giận. Bà đã bắt máy khi hồi chuông đầu tiên đổ. Trong lòng cô tự dưng thấy ấm áp hẳn lên, đâu đó còn có chút vui sướng.
-Mẹ… con đang ở ngoại ô.
-Hả? Con làm gì ở ngoại ô vào giờ này? Vũ Phong đâu? Hai đứa đã đi đâu vậy?
-Anh ấy bị sốt nên bọn con phải ở lại nhà bà anh ấy…
-Sốt? Tại sao lại sốt? Thế giờ nó sao rồi?
-Ổn rồi ạ…. Nhưng mà… chắc con không về được... Ngày mai anh ấy ổn rồi thì tụi con sẽ về…
-Mai mới về?
Giọng trầm trầm của bố vang lên khiến Hương giật bắn người, tay suýt nữa là buông chiếc điện thoại đang cầm trên tay.
-B…bố?
-Giỏi nhỉ? Bố cho con đi chơi không có nghĩa là con đi thâu đêm đâu đấy?
-Sự cố… Sự cố ngoài ý muốn mà bố… Mai con sẽ về sớm…
-….
-B…bố?
Đầu dây bên kia im lặng khiến cho dạ dày cô quặn lại vì hồi hộp. Bàn tay bất giác nắm chặt điện thoại.
-Nó thế nào rồi?
-Dạ?
-Bố hỏi Vũ Phong thế nào rồi?
-Dạ…dạ… anh ấy đỡ rồi ạ… Bố… bố nghe con nói…. Đây có phải lỗi của anh ấy đâu…
-Con lắp bắp cái gì đấy? Bố không nói nhiều. Chỉ nhắc con là con gái nên cẩn thận…
-Bố!!!
-Bố nhắc con đấy. Cẩn thận. Mai là chủ nhật. Để cho nó đỡ hẳn, rồi trưa hai đứa về nhà.
-Vâng.
-Ngủ sớm đi. Bố tắt máy đây.
-Con chào bố.
Thở dài, Hương quay về phía Vũ Phong. Cái người mà bố bảo phải cẩn thận còn chưa biết đến bao giờ mới tỉnh. Cô lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, tay chống vào đầu gối. Khẽ nghiêng đầu, Hương chăm chăm nhìn anh, trong lòng đầy rẫy câu hỏi thắc mắc. Cô không ngờ bố mẹ lại có thể dễ dàng để cô một mình tại một nơi xa lạ, hơn thế còn có một tên con trai bên cạnh. Bố cô tuy tư tưởng khá thoáng nhưng cũng chưa bao giờ thoải mái đến như vậy.
-Anh đã làm gì mà được bố mẹ em tin tưởng hơn cả em vậy chứ?
-Đó là việc của tôi.
Cánh tay Hương lập tức trượt khỏi đầu gối, cô bổ nhào về phía trước. Lồm cồm bò dậy, mặc cho đầu gối va vào nền gạch đau điếng, mắt sáng rực nhìn Vũ Phong, cô lắp bắp:
- Vũ Phong… Anh tỉnh rồi à?
Đầu nặng trịch và đau như búa bổ, cổ họng thì khô rát. Vũ Phong khó nhọc mở mắt, thều thào:
-Nước…

Một bàn tay đỡ đầu anh lên, nước ấm từ từ chảy vào miệng. Rồi cô nhẹ nhàng đỡ anh nằm xuống, kê lại chiếc gối bị xô lệch.
Hương cảm nhận tay mình run lên vì vui mừng. Lòng nhẹ bẫng vì hòn đá nặng trịch đã biến mất. Cô nhoẻn miệng cười, khua khua tay trước mặt Vũ Phong.
-Em làm gì thế?
Vũ Phong cau mày nhìn cô.
-Xem anh thực sự tỉnh chưa ấy mà? Đây là số mấy?
-Em lại làm những việc ngốc nghếch rồi. Chính vì em cứ lảm nhảm bên cạnh mà tôi không tài nào ngủ được đó.
-Vậy … vậy sao? Em không biết… Tại em lo quá…
Cô cúi đầu, tóc mái lòa xòa trước mặt. Không hiểu sao nghe những lời này của anh cô thấy buồn và tủi thân. Gần ba tiếng đồng hồ cô ngồi chăm sóc anh, lo lắng tột độ, chỉ nơm nớp sợ anh bị nặng hơn. Cô nói nhiều cũng chỉ muốn anh tỉnh. Thế mà lúc tỉnh thì… Bạn bè gì mà vô tâm. Sống mũi cay cay, bàn tay đặt trên đùi bấu chặt lại, đau nhói.
Vũ Phong đương nhiên hiểu ngay. Nhìn dáng vẻ của Hương lúc này anh chỉ muốn bò lăn ra cười. Ý của anh chắc chắn hoàn toàn khác với những gì đang có trong cái đầu ngốc nghếch kia. Cô nhóc này ngây thơ quá, chẳng hề nghĩ được hàm ý của nó. Mím chặt môi, anh tỏ vẻ thản nhiên như không biết, đưa mắt ngó xung quanh. Đưa tay lên day day thái dương, cảm nhận được cơ thể mình như bị rút kiệt sức lực, anh quay sang hỏi cô:
-Tôi đang ở đâu?
Cô khịt mũi, đáp bằng cái giọng mũi hơi khàn khàn.
-Nhà hàng xóm của bà anh. Anh thấy trong người thế nào rồi? Còn thấy đau bụng nữa không?
-Không… Tôi…
-Anh đúng là đồ ngốc… Em không ngờ anh lại bị nặng như thế. Cái bệnh dị ứng của anh làm em sợ chết khiếp… Em … em chỉ lo… anh không tỉnh dậy….
Một giọt nước mắt rơi xuống, thấm vào chiếc chăn màu đỏ tạo một vệt tròn thẫm lại. Vũ Phong ngẩn người nhìn. Vốn chỉ định trêu cô một chút, nhưng hình như cô nhóc lo lắng quá rồi. Nhìn tình huống này, Vũ Phong không biết nên làm gì, cứ đờ người ra nhìn Hương, bàn tay đặt dưới chăn từ lúc nào đã nắm chặt. Một cảm xúc kì lạ len lỏi trong tim khi thấy nước mắt của cô rơi. Đau nhói, xót xa, mà lại thêm cả vui mừng. Tim đập mỗi lúc một mạnh hơn.
-Này…
Những lời đang định nói bị chặn lại bởi cái ôm chặt của Hương. Cánh tay nhỏ bé luồn qua hai tay Vũ Phong, vòng qua lưng, siết chặt. Mặt cô áp vào ngực anh, nước mắt còn nhạt nhòa trên má thấm vào áo sơ mi lành lạnh.
-Hương… Em….
-Anh không sao rồi… Em vui quá.
Cơ thể của Vũ Phong đông cứng lại, mắt mở lớn. Anh cúi đầu nhìn cô. Bờ vai cô hơi run lên.
Và rồi như có sự thôi thúc mãnh liệt, anh cũng đưa một cánh tay choàng lên vai Hương, giữ cô trong lòng.

-Tôi ổn mà. Đừng khóc nữa. Tôi không có ý trách em đâu. Tôi chỉ định đùa em một chút thôi.
-Lần sau… Nếu anh đã bị dị ứng, tuyệt đối không được ăn nữa.
-Uh.
-Nếu bị bệnh thì không được giấu em.
-Uh.
-Cấm không được trêu em.
-Cái này tôi không dám chắc…
-Trần Vũ Phong!
Hương cựa người thoát khỏi vòng tay của anh, nhổm dậy trừng mắt nhìn con người đang cười cợt trước mặt. Nửa tiếng trước còn rên hừ hừ, thế mà khỏe hơn một chút là bắt đầu trêu chọc cô ngay được.
-Tỉnh rồi à?
Một giọng nói vang lên khiến cả Hương và Vũ Phong đề giật mình. Cô quay người lại. Là bác chủ nhà. Hương khẽ gật đầu. Bà ấy khẽ cười.
-Nhóc con. Cháu còn nhớ cô không đấy?
-Cháu sao quên được ạ? Vậy người hàng xóm tốt bụng mà Hương bảo là cô ạ?
-Chứ cháu nghĩ là ai?
-Không. Cháu không đoán được. Lại làm phiền cô rồi.
-Khách sáo cái gì? Thấy trong người thế nào rồi?
-Dạ. Cháu ổn rồi ạ. Cám ơn cô.
-Khỏi. Nhưng sao đã dị ứng mà còn ăn? Cháu không nhớ lần trước cháu suýt mất mạng à?
-E hèm..
Vũ Phong đưa tay lên miệng hung hắng vài tiếng, liếc về phía Hương rồi lại nhìn bà Hoài ra hiệu chuyển chủ đề. Anh không muốn cô khó xử. Nhưng bà ấy lại làm như không thấy, dồn hết ánh mắt vào Hương, rồi quay về phía anh. Gật gù, bà lẩm bẩm:
-Ồ! Ra thế. Thảo nào…Hương? Cháu tên Hương đúng không?
Đang ngơ ngác thì bị gọi tên, Hương giật mình quay về phía bà.
-Dạ vâng.
-Cháu là bạn gái thằng Phong à?
-Dạ?
-Cô Hoài!!!
Mặt Hương lập tức đỏ bừng. Còn Vũ Phong thì nhổm ngay người dậy, giơ tay bịt miệng bác hàng xóm ranh mãnh.
-Cháu… tụi cháu không như cô nghĩ đâu.
Phong vội vàng lên tiếng, rồi không để bà Hoài nói gì thêm, anh nhắm mắt tỏ vẻ mệt mỏi:
-Cũng muộn lắm rồi. Cô đi nghỉ đi ạ.
-Kiếm cớ đuổi ta đi hả nhóc con?
-Cô! Cháu mệt thật mà. Cô cũng vậy phải không?
-Biết rồi. Ta không làm kì đà cản mũi nữa. Mặc xác hai đứa, ta đi ngủ đây.
Nói xong, bà ấy nháy mắt với Vũ Phong rồi quay gót đi luôn. Chỉ còn lại hai người ngẩn người nhìn nhau. Mặt Hương vẫn hồng hồng. Cô bối rối gượng cười với anh. Tự dưng thấy ngượng ngượng, không dám nhìn thẳng vào mắt Vũ Phong, cô đành giả vờ ngó lơ xung quanh. Không khí tự dưng có chút trầm lại.
-Ơ… Cái đó… Anh nghỉ đi…
-Ờ… Em cũng vậy… Chăm sóc cho tôi chắc em mệt lắm rồi.
-Vậy… Vậy… em đi đây…
-Ờ…Ngủ ngon.
-Ngủ ngon.
Cười ngớ ngẩn với Vũ Phong rồi cô đi về phía chiếc giường đối diện. Bà Hoài đã giúp cô trải sẵn chăn đệm. Chui vào chăn, Hương cảm nhận được hơi ấm bắt đầu bao bọc cơ thể. Nửa đêm, trời lạnh thấu xương. Kéo chiếc chăn lên tận cổ, mắt cô cứ đăm đăm nhìn lên trần nhà. Bên kia Vũ Phong cũng loay hoay với chiếc đèn ngủ. Nút bấm ngay sát cạnh mà cô không thấy anh thò tay tắt gì cả. Hương quen ngủ trong bóng tối, ánh đèn sáng quá khiến mắt cô cứ mở thao láo, không tài nào dụ cơn buồn ngủ tới được. Cảm nhận thấy cô cứ xoay người liên tục, Vũ Phong thì thào hỏi:
-Sao thế? Không ngủ được à?
-Không… tại… sáng quá… Em không nhắm mắt ngủ được.
-Vậy chờ chút, tôi tắt đèn.
-Cám ơn anh.
-Ngủ đi. Khuya rồi.
Tạch! Cả căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ có ánh trăng hắt qua khe cửa mờ mờ ảo ảo. Không gian im lìm, Hương nghe thấy tiếng thở đều đều của Vũ Phong. Anh ấy có lẽ quá mệt nên dễ ngủ như vậy. Cô xoay người nằm nghiêng, nâng đầu gối cao lên một chút, dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Khi Hương tỉnh giấc thì trời đã sáng. Cô bật dậy, đưa mắt sang chiếc giường bên cạnh. Nó trống trơn, chăn gối được gấp cẩn thận và ngăn nắp. Quờ tay tìm điện thoại, cô bật lên thì mới biết lúc này đã hơn 7h. Hốt hoảng vùng dậy, cô gấp chăn với tốc độ nhanh nhất có thể rồi lao ra ngoài. Bình thường ở nhà cô có thể nằm nướng bao nhiêu tùy ý, nhưng ngủ ở nhà người khác mà dậy muộn đến như vậy, quả thực xấu hổ vô cùng. Khi ra đến sân cô bắt gặp Vũ Phong đang đi từ cổng vào, trên tay ôm hai bó cúc vàng. Giữa tiết trời âm u của mùa đông, màu vàng rực rỡ của hoa cúc khiến cho không gian ấm áp hơn hẳn. Nhìn thấy cô, Vũ Phong nhăn mặt, đi nhanh tới. Kéo chiếc mũ lên trùm kín đầu cô, anh nói với giọng pha chút giận dữ:
-Nhóc. Trời lạnh như thế sao lại ăn mặc phong phanh vậy hả? Áo khoác của em đâu?
-Anh đi đâu về vậy? Anh đang ốm mà?
-Tôi ổn rồi. Cái kiểu bệnh này nhanh khỏi lắm. Chỉ phải kiêng khoản ăn uống thôi.
-Vậy sao? Sáng ra anh đã đi đâu thế?
-Không thấy hả? Tôi đi cắt ít hoa để đặt lên mộ ông bà, tiện thể mang một ít về cho cô Hoài.
-Anh lấy hoa ở đâu?
-Ở ruộng. Ngôi làng này trồng hoa để bán mà. Tôi ra đó mua một ít, xin họ ình tự cắt lấy. Dù sao tôi cũng đâu phải là người xa lạ gì.
-Vậy ư? Hoa đẹp quá.
Hoa cắt lúc sáng sớm, còn đẫm hơi sương, từng nụ từng nụ chúm chím đẹp lạ kì. Hương cứ xuýt xoa ngắm nhìn bó hoa trên tay Vũ Phong không rời. Khẽ bật cười, anh lấy tay xoa đầu cô:
-Đi làm vệ sinh cá nhân rồi đi ra chỗ này với tôi.
Cái nơi mà Vũ Phong muốn đưa cô đến hóa ra là phần mộ của ông bà ngoại anh. Hai ngôi mộ nằm cạnh nhau trên một mô đất khá cao, bên cạnh có một cây thông cao vút. Đặt bó hoa lên mộ, Vũ Phong rút trong túi ột cái chén con và một chai rượu. Rót rượu ra chén rồi đặt trước phần mộ của ông, anh khẽ mỉm cười với cô.
-Ông tôi lúc còn sống rất thích uống rượu. Còn bà thì thích hoa cúc.
-Vậy sao?
-Bà hay cằn nhằn ông uống quá nhiều rượu, thế mà lúc ông mất, bà đem cả một bình rượu to lên trên này ngồi uống với ông. Khi đó tôi mới 9 tuổi, không hiểu sao bà lại vừa uống vừa khóc rồi lại cười. Sau đó còn dặn con cháu khi mình mất phải chôn bà bên cạnh ông. Khi đó tôi nghĩ, mọi người phải sống chứ, chưa gì đã nghĩ đến nơi chôn cất của mình là thế nào. Cũng không nghĩ rằng hóa ra được bên cạnh nhau còn quan trọng hơn là sống hay chết.
-Bà anh yêu ông anh thật đấy.
-Uh. Họ vừa là vợ chồng vừa giống bạn bè. Tình cảm hơn cả bố mẹ tôi với nhau.
-Anh ở với ông bà nhiều không?
-Gần hết tuổi thơ của tôi gắn với nơi này. Ông bà nội tôi mất từ khi bố tôi còn trẻ. Ông bà ngoại cũng chính là bố mẹ nuôi của bố tôi.
-Ra vậy. Em nghe bác Hoài kể hồi nhỏ anh rất nghịch. Bà anh trông anh chắc mệt lắm.
Vũ Phong cười lớn, mắt nheo lại.
-Cô ấy đã kịp kể xấu tôi với em rồi à?
-Lúc anh chưa tỉnh em và cô ấy có nói chuyện. Hóa ra anh xấu tính từ nhỏ nhỉ?

-Nhóc. Đó gọi là thông minh nên hiếu động.
-Lại tự sướng. Anh nói thế mà không thấy ngượng à?
-Nhân tài ai cũng biết, sao phải giấu?
-Ặc… Da gà em nổi hết lên rồi.
-Còn thiếu da vịt nữa.
Hương trừng mắt với Vũ Phong. Cô chắc mãi mãi không đối đáp nổi với anh. Con người này mồm mép như tép nhảy vậy.
-Bà anh mất lâu chưa?
-Cũng gần 4 năm rồi. Bà cứ nói đợi đến lúc tôi lấy vợ… Thế mà…
Giọng Vũ Phong như nghẹn lại, mắt đăm đăm nhìn vào bức ảnh trên hai phần mộ. Hương nhận ra anh thừa hưởng đôi mắt của bà ngoại anh – đôi mắt kì lạ, một nâu một đen luôn ánh lên tia sáng lấp lánh. Có lẽ cô đã hỏi câu hỏi không nên hỏi. Hương tiến đến gần, đặt một bàn tay lên vai anh. Vũ Phong ngước lên, không còn nụ cười nửa miệng đáng ghét mà là khuôn mặt trầm ngâm, không thể suy đoán anh đang nghĩ cái gì. Cứ như thế, cô và anh lặng im nhìn nhau, trong lòng dậy lên sự đồng cảm kì lạ. Gió đông bắc vi vu, lướt qua gò má tái đi vì lạnh của Hương, thổi tung mái tóc của Vũ Phong. Gió đuổi nhau trên sườn đồi khiến lá cây xào xạc va chạm vào nhau.
Được một lúc, Vũ Phong rủ cô đi ra ruộng hoa. Những luống hoa đua nhau khoe sắc dưới ánh mặt trời. Cúc vàng rực rỡ, hồng đỏ thắm kiêu ngạo, violet tím mỏng manh,... Tất cả hòa quyện vào nhau tạo nên một bảng màu phong phú khiến Hương không khỏi kinh ngạc. Cô hết ngó bên này rồi lại xoay người sang bên kia, cúi xuống hít lấy hương thơm của thiên nhiên vào mũi, để nó xộc thẳng lên não. Bên cạnh ruộng hoa là sườn đông của quả đồi mà hai người trèo lên hôm qua. Màu xanh thẫm của rừng thông, xanh non của rặng dứa, đặt cạnh với những gam màu nóng của hoa. Một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.
-Nơi đây thật là đẹp.
Cô thốt lên, lắc lắc cánh tay Vũ Phong.
-Quê ngoại của anh đẹp thật đấy. Hết rừng thông, giờ đến ruộng hoa này. Thật đáng tiếc khi bây giờ em mới biết đến nơi này.
-Nếu thích thì thỉnh thoảng tôi sẽ dẫn em đi.
-Thật chứ? Anh hứa đi.
-Được rồi.
-Anh phải giơ một bàn tay lên và nói là tôi hứa.
-Chỉ cần ghi nhớ là được mà. Sao phải rắc rối thế cơ chứ?
-Nhưng em muốn.
-Mệt em quá. Tôi hứa. Thế đã được chưa?
-Cảm ơn anh.
Hương nhoẻn miệng cười rồi xoay người đi về phía luống đất trồng hoa cúc. Không biết có phải sinh vào mùa thu hay không mà cô yêu vô cùng loài hoa này. Những cánh hoa mỏng nằm cạnh nhau, tầng tầng lớp lớp. Những chiếc nụ hoa nhỏ xinh chẳng mấy chốc sẽ nở bung ra, khoe sắc với những chị em nhà hoa khác. Loài hoa của mùa thu, của nắng và gió heo may.
-Em thích loài hoa này?
Vũ Phong cúi xuống, khẽ ngắt một bông cúc vàng, đưa lên mũi ngửi. Rồi anh quay sang nhìn Hương. Cô gật đầu.
-Tại sao? Ít ai thích hoa cúc lắm. Họ cho rằng nó đem lại điềm gở và nỗi buồn.
-Đó chẳng qua vì bây giờ người ta dùng hoa cúc cho những việc chẳng hay ho gì. Đối với em nó là loại hoa đẹp nhất, thanh cao nhất. Cúc không giống như hồng mau nở chóng tàn. Khi đã nở rồi, nó sẽ xòe ra cho đến cánh cuối cùng, ẩn tận bên trong, cánh hoa nửa mở nửa úp. Rất lôi cuốn.
-Nghe em nói mà tôi có cảm giác như mình đang được nghe thuyết giảng về vẻ đẹp của hoa cúc vậy. Em nói em thích hoa cúc, vậy giả sử ai đó thích em thì chả lẽ họ lại mang hoa cúc đến tặng em? Tôi không chắc bố mẹ em sẽ vui mừng khi thấy con gái mình được tặng loài hoa này đâu.
-Chẳng sao cả. Họ biết em thích gì mà tặng còn tốt hơn là tặng phù phiếm lung tung.
Vũ Phong nhìn cô, đáy mắt có một tia sáng vụt qua rồi biến mất, trong khi khuôn mặt vẫn bình thản.
-Nếu tặng hoa hồng cho em, em sẽ phản ứng thế nào?
-Đó là loài hoa em ghét nhất.
Hương không quay người lại, thản nhiên đáp. Đằng sau im lặng. Cô bật cười.
-Lạ lắm phải không? Con gái ai cũng thích được tặng hoa hồng, nhưng em thì sẽ có ác cảm với ai tặng loại hoa đó cho em.
-Vì…vì sao?
-Anh đừng có sốc đến thế. Chỉ là hoa hồng có gai, dù kiêu sa thật đấy, nhưng chỉ là trong phút chốc thôi. Em muốn cái gì đó vĩnh viễn, dẫu biết trên đời không bao giờ tồn tại cái gọi là mãi mãi cả.
-Em thật kì lạ.
-Em sẽ coi đó là lời khen.
Cô nhún vai, khẽ lắc đầu. Vũ Phong không nói gì thêm, kéo cô đi vào giữa ruộng hoa.
-Cười đi.
-Dạ?
-Tôi bảo em cười đi.
-Tự dưng cười, em không có bị gì đâu nha.
Tách!
Tiếng chụp ảnh của điện thoại vang lên. Hương ngơ ngác nhìn anh. Vũ Phong cười tươi, lắc lắc chiếc điện thoại trong tay.
-Coi như là kỉ niệm. Hôm nay hoa nở nhiều thế này, chỗ em đứng là có nhiều hoa cúc nở nhất đấy. Bức ảnh là sẽ là mãi mãi như em mong muốn.
-Vậy sao anh không nói sớm? Xóa đi. Chụp cho em tấm khác.
-Tấm này đẹp rồi.
-Nhưng em không thích.
-Đấy là việc của em. Còn đây là điện thoại của tôi. Xóa hay không toàn quyền quyết định thuộc về tôi.

Cô kiễng chân cố với lấy chiếc điện thoại trong tay anh. Vũ Phong cao hơn cô cả một cái đầu khiến cô bị hụt, người chúi về phía trước. Nhìn dáng vẻ tức giận của cô, Vũ Phong càng cười lớn, nụ cười nửa miệng như trêu ngươi.
-Muốn lấy ư? Lại đây.
-Trả ảnh cho em.
-Muốn xóa thì em phải lấy được cái điện thoại đi đã.
-Trần Vũ Phong!!!
-Gọi tên tôi cũng không ích lợi gì đâu.
Cô tiến một bước thì anh cũng lùi một bước. Cuối cùng cô bặm môi, chạy nhanh đến. Nhưng Vũ Phong đã phản ứng trước khi cô đến gần. Cả hai rượt đuổi nhau giữa các luống hoa, anh thì nhàn nhã và thong dong, còn cô thì thở hồng hộc, mặt mũi đỏ gay. Hương nghiến răng kèn kẹt, điên tiết nhìn bản mặt nhe nhởn của Vũ Phong mà bất lực. Cái tên chân dài này có dây thần kinh vận động phát triển, phản ứng nhanh nhẹn vô cùng. Cô có cảm giác mình giống mèo Tom tội nghiệp bị con chuột Jerry là Vũ Phong đùa giỡn hết lần này đến lần khác. Chưa kể con chuột này hôm qua còn sốt tưng bừng, hại cô lo sốt vó, giờ thì hí hửng đi chọc tức cô. Sau một hồi chạy loanh quanh, Hương đã không còn sức để mà đuổi bắt gì nữa. Đành mặc cho Vũ Phong muốn làm gì thì làm với tấm ảnh đó, cô leo lên bờ ruộng ngồi nghỉ.
Vũ Phong thì toét miệng cười.
-Chịu thua rồi à?
-Anh cho em cơ hội chắc?
-Chán chết đi được. Em cứ như bà cụ già vậy.
-Già hay không tự em biết. Chỉ là có kẻ cậy mình thể lực tốt đi bắt nạt người khác thôi.
-Ai mà xấu xa thế nhỉ? Em nói đi, tôi đi xử kẻ đó cho em.
Hương á khẩu, trợn mắt nhìn Vũ Phong. Oan gia, oan gia mà. Tức chết đi được. Không thèm nhìn anh nữa, cô cáu kỉnh thò tay vào túi quần lôi điện thoại ra, thừa lúc Vũ Phong không để ý, chụp trộm một tấm. Nhưng mà… sao tên này bị chụp lén mà vẫn đẹp vậy chứ? Thân hình cao ráo đứng giữa rừng hoa càng đẹp hơn. Khuôn mặt trầm tư, tóc mái lòa xòa bay bay trong gió. Vốn định trêu anh nhưng giờ Hương có cảm giác mình mới là người bị rơi vào bẫy. Dáng vẻ hoang dã mà lạnh lùng của Vũ Phong không phải cô chưa từng nhìn thấy, nhưng lần này, giữa cả rừng hoa, nó càng đẹp hơn. Tim cô đập mạnh hơn, cứ thế ngẩn ngơ ngắm nhìn anh.
Rồi khẽ giật mình, cô vội quay đi nơi khác. Có cái gì không ổn. Từ lúc nào mà hình ảnh của Vũ Phong trong cô lại rõ nét đến vậy? Cô phát hiện ra trái tim luôn không ổn định khi ở cạnh anh. Lúc nhanh lúc chậm, khi đập mạnh quá mức, có lúc dường như ngừng đập. Vì anh quá láu cá, luôn khiến cô mắc bẫy. Vì anh luôn ở bên cô lúc tâm trạng cô bất an nhất. Vì anh quan tâm, chăm sóc cô? Hơn cả một người bạn… cho cô cảm giác gần gũi như gia đình mình.
-Như một người anh trai vậy… Đúng… anh ấy giống như anh trai mình.
Lẩm bẩm một mình rồi cô ngẩng lên. Khuôn mặt của Vũ Phong dí sát khiến cô giật mình, bổ ngửa ra phía sau. May là đầu đập xuống nền đất ẩm nên không đau lắm. Bên cạnh cũng có người nằm xuống, tay kê sau gáy, nụ cười nửa miệng quen thuộc.
-Màn cụng đầu đẹp đấy.
-Em có cảm giác về đây anh nghịch ngợm hơn thì phải?
Cô cau có xoa xoa đầu, lườm anh.
-Vậy ư? Có lẽ vì đây là quê hương tôi. Như là em được về với mẹ vậy, thỏa thích vùng vẫy. Chắc phải lâu nữa tôi mới được về đây.
-Tại sao?
-Nhóc. Em không nhớ tôi sắp thi đại học à? Tôi đăng ký hai trường ở thành phố khác, dù chưa chọn trường nào thì cũng phải rời xa nơi đây.
-Ừ nhỉ. Em quên mất.
-Nhớ tôi à?
-Xì. Em chỉ nhớ những que kem của em thôi. Anh đi rồi… Không ai mua kem cho em nữa.
-Ăn ít kem thôi. Nhất là đừng ăn vào mùa đông, viêm họng đấy.
-Kệ em.
-Tôi nói nghiêm túc đấy. Thời gian tới, sau khi nghỉ tết nguyên đán xong, có thể chúng ta sẽ ngừng liên lạc…
-Hả?
-Chỉ là không gặp mặt thôi. Di động tôi sẽ chỉ tiếp chuyện em thôi. Vậy là thiên vị rồi đấy nhé.
-Làm như em muốn gọi cho anh lắm vậy.
-Chỉ nói vậy thôi, em muốn nghĩ thế nào cũng được. Dậy đi. Mình về thôi, không bố mẹ em lại lo lắng.
-Vâng.
Khi học mẫu giáo ta hỏi mẹ “khi nào con được đeo cái cặp to như anh chị để đi học?”. mẹ chỉ cười nói “sớm thôi”.
Khi học cấp 1, nhìn các anh chị lớn hơn, mặc đồng phục màu khác, tự hỏi bao giờ mình mới được như vậy? Vèo một cái, ta qua được một cấp trong ba cấp học mà bộ giáo dục đề ra cho toàn dân.
Cấp 2, bước vào cái tuổi ẩm ương nhất, cái khát khao của bất cứ đứa học sinh nào là tự do, thành “người lớn”.
Đến cấp 3 mới biết, lớn nhanh quá là một tội. Số năm học của mỗi cấp cứ giảm dần, và ta thì lại lớn thêm. Cô sắp kết thúc một năm học, chỉ còn hai năm nữa. Anh, chị, Phong, họ chỉ còn vài tháng nữa, ngắn ngủi vô cùng.
Vào đại học – trong xã hội này luôn được coi là một mốc vô cùng quan trọng, đánh dấu bước ngoặt đầu tiên của cuộc đời. Họ… sắp rẽ sang một hướng khác… không cùng hướng với hướng cô đang đi…
Cô, nên vui hay buồn?