Liêu Thần Duệ vừa kết thúc cuộc họp xong thì Trương Luân đã đến báo cho hắn biết Hàn Vệ Quân đang đợi hắn ở trong phòng làm việc, nói muốn gặp mặt một lát.
Không biết ông ta đến đây có chuyện gì.
Liêu Thần Duệ nhanh chóng rời khỏi phòng họp, trở về phòng làm việc của mình.
Hàn Vệ Quân vừa nhìn thấy hắn đã vội vàng đứng lên.
"Liêu tổng."
Người đàn ông nhìn nhìn ông ta, chậm rãi bước đến ghế sofa đối diện ngồi xuống, lãnh đạm nói.
"Giám đốc Hàn có chuyện gì mà đến tận đây vậy? Cũng không gọi điện báo trước một tiếng."
Hàn Vệ Quân vẻ mặt chần chừ mở miệng.
"Xin hãy thứ lỗi vì sự đường đột của tôi, Liêu tổng nhưng tôi cũng vì quá lo lắng cho con gái nên mới chạy đến tìm cậu đột ngột thế này."
Liêu Thần Duệ khẽ nhướng lông mày của mình lên, hiếu kỳ hỏi.
"Hàn tiểu thư có chuyện gì sao?"
"Con gái của tôi đã mất tích rồi.
Điện thoại cũng không liên lạc được.
Hôm nay đã là ngày thứ ba."
Hàn Vệ Quân gấp gáp nói cho hắn biết.
Ông ta chưa muốn báo cảnh sát ngay mà muốn xem xét tình hình cẩn thận trước.
"Mất tích?"
Đôi mắt người đàn ông thoáng vẻ ngạc nhiên.
"Cho nên tôi mới đến tận đây để hỏi xem Liêu tổng cậu mấy ngày nay có gặp qua con gái tôi không?"
Hàn Vệ Quân biết chuyện con gái mình qua lại cùng với Liêu Thần Duệ.
Ông chính là người đã âm thầm cho con gái mình ở bên cạnh lấy lòng hắn để củng cố cho sự nghiệp vững chắc của cha mình.
"Đã mấy tháng rồi tôi không có gặp Hàn tiểu thư."
Liêu Thần Duệ dựa vào ghế sofa thẳng thắn trả lời.
Hàn Vệ Quân càng trở nên khẩn trương hơn, ông ta cứ ngỡ là hai người vẫn thường xuyên qua lại với nhau.
"Vậy, vậy Liêu tổng cũng không có bất cứ thông tin gì về việc Hàn Nhiễm đang ở đâu sao?"
Nghe ông ta hỏi, hắn bất giác nghĩ đến lần cuối cùng Hàn Nhiễm đến gặp mình.
Hôm đó, cô ta đã cầu xin hắn đến cứu cô ta.
Hàn Nhiễm đã nói rằng Vu Nhuệ Thiên là người tung clip nóng lên hại cô ta.
Nhưng mà vì clip đó đã được che mặt nên không ai biết đó là Hàn Nhiễm.
Liêu Thần Duệ nhìn qua người đối diện lạnh nhạt đáp.
"Tôi không có thông tin nào hết."
Hàn Vệ Quân không hỏi được gì từ Liêu Thần Duệ nên đành quay về.
Một mình hắn ở trong phòng làm việc trầm tư một lúc lâu.
Sau đó người đàn ông bước đến bàn làm việc, nhấc điện thoại gọi Trương Luân vào trong.
Vài giây sau, trợ lý Trương đã xuất hiện trước mặt hắn.
"Liêu tổng có gì giao phó ạ?"
"Cậu hãy đi điều tra thử xem mấy ngày nay Hàn Nhiễm đã đi đâu.
Đặc biệt hãy lưu ý đến những chỗ của Vu Nhuệ Thiên, không ngoại trừ trường hợp Hàn Nhiễm đã tới gặp hắn ta."
Liêu Thần Duệ chống tay lên bàn, con ngươi đen láy khẽ rơi vào hố đen sâu thẳm.
"Vâng thưa Liêu tổng."
Trương Luân cung kính tuân lệnh.
*************
Buổi chiều hôm nay, Niên Vân Ni được về sớm một hôm.
Cô định sẽ vào bếp đích thân nấu bữa tối cho hắn.
Hôm qua Liêu Thần Duệ còn nói thèm đồ ăn cô nấu.
Niên Vân Ni ngồi trên xe trở về Bạch Lâm, tiện tay nhắn tin cho hắn về sớm ăn tối cùng cô.
Cô vừa nhắn tin xong thì xe cũng đã dừng lại trước cửa lớn của ngôi biệt thự Bạch Lâm.
Niên Vân Ni bước xuống xe, chợt nhìn thấy người đang đợi mình ở đại sảnh là nữ hầu Cao Dung chứ không phải quản gia Hạ.
Cô trông thấy sắc mặt của nữ hầu có vẻ không tốt, liền bước tới hỏi.
"Có chuyện gì vậy, Dung Dung? Quản gia Hạ đâu rồi?"
Cao Dung dùng ánh mắt lo lắng nhìn cô đáp.
"Tiểu thư, có Liêu lão gia đến thăm...!Nói rằng muốn gặp mặt tiểu thư."
Niên Vân Ni có đôi ba phần ngạc nhiên.
Cô suy nghĩ điều gì đó rồi chỉ nhẹ nhàng đáp.
"Chị biết rồi."
...
...
Liêu Vĩnh dáng vẻ uy quyền ngồi trong phòng khách từ tốn thưởng thức ly trà ngon.
Quản gia Hạ đứng ở bên cạnh cẩn thận châm trà cho ông ta.
Niên Vân Ni chậm rãi bước vào, điềm tĩnh nhìn người đàn ông lớn tuổi đang ngồi trên ghế sofa.
Cô kính trọng cúi đầu chào.
"Cháu chào bác ạ."
Liêu Vĩnh đặt tách trà xuống bàn, lạnh nhạt ngước nhìn cô.
"Trông cô không có vẻ gì là ngạc nhiên khi thấy tôi."
"Thật ra, cháu có chút bất ngờ ạ."
Cô thấp giọng đáp.
"Lần đầu gặp mặt, tôi là Liêu Vĩnh, cha của Thần Duệ.
Vậy còn cô? Cô là ai mà lại ở nhà con trai tôi?"
Người đàn ông ngồi trên ghế, nghiêm nghị lên tiếng hỏi.
Từ trước đến nay ông vốn không can dự vào đời tư của con trai mình.
Vì ông hiểu đàn ông độc thân như Liêu Thần Duệ đương nhiên sẽ cần vài tình nhân bên tay để giải quyết nhu cầu sinh lý.
Ông cũng không quá khắc khe với con trai mình.
Miễn là nó hiểu rõ đâu là đàn bà để thoả mãn nhu cầu, còn đâu là người để kết hôn.
Nhưng từ sau khi Liêu Thần Duệ tự ý quyết định hủy hôn, ông đã cho người âm thầm giám sát và điều tra những người bên cạnh Liêu Thần Duệ.
Hồi tết, ông đã bất ngờ nhận được tin điều tra rằng con trai mình đã đưa một người phụ nữ về nhà qua đêm.
Suốt quãng thời gian từ trong tết đến giờ, nó luôn chỉ hẹn hò duy nhất với một người phụ nữ.
Mới sáng nay, ông lại biết được hai người đã dọn vào chung sống với nhau.
Điều kỳ lạ là người của ông ta không thể điều tra bất cứ thông tin nào của người phụ nữ này.
Lúc âm thầm theo dõi còn thường bị cắt đuôi giữa chừng.
Liêu Vĩnh rất muốn biết người phụ nữ nào lại dám bỏ bùa mê thuốc lú con trai ông khiến Thần Duệ từ hôn với Đường Hạ Du và chống lại cả ý muốn của ông.
Ông ta nhất định sẽ không dễ dàng để cô ta yên.
Niên Vân Ni đương nhiên đã sớm biết có người theo dõi mình.
Còn biết đó là người của cha Liêu Thần Duệ.
Cô chớp mắt vài cái sau đó mới nhẹ giọng trả lời.
"Tên của cháu là Niên Vân Ni thưa bác."
"Niên Vân Ni?"
Liêu Vĩnh cảm thấy cái tên này có hơi quen nhưng không nhớ ra nổi.
Trong phút chốc ông bỗng để ý đến họ của cô.
Người đàn ông già cả hơi nhíu mày, gấp gáp hỏi thêm.
"Cha của cô tên là gì?"
"Dạ cha của cháu là Niên Cảnh Lai ạ."
Niên Vân Ni thật thà trả lời.
Vừa nghe thấy cái tên được thốt ra khỏi miệng cô, Liêu Vĩnh ngay tức khắc cảm thấy kinh ngạc không thể tin được, đôi mắt nhăn nheo đã phải mở lớn.
Đó chẳng phải là chủ tịch của tập đoàn Thịnh Thế sao? Vậy có nghĩa là người phụ nữ trẻ này chính là con gái của gia tộc họ Niên quyền lực danh giá.
"Cha, cha đến đây có việc gì vậy?"
Liêu Vĩnh còn muốn lên tiếng nhưng Liêu Thần Duệ đã bất ngờ trở về.
Niên Vân Ni ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn.
Sao hôm nay hắn lại về sớm như vậy?
Liêu Thần Duệ bước đến bên cạnh nắm lấy tay cô.
Hắn chằm chằm nhìn cha mình ở phía đối diện.
Lúc nãy khi cha của hắn vừa đến, Hạ Nhan đã sai người hầu âm thầm gọi điện cho hắn biết.
Từ lúc Thần Duệ tự ý hủy hôn đến giờ, hai cha con chỉ cần gặp mặt là sẽ trở nên khắc khẩu.
Cha hắn không những tức giận vì hắn hủy hôn mà còn vì chuyện hắn thao túng quyền lực trong tập đoàn.
Nhìn thấy con trai mình bộ dạng thân thiết với người phụ nữ bên cạnh, ông không nhịn được cau mày.
Rất lâu sau ông mới nghiêm giọng nói.
"Ta là cha, chẳng lẽ phải có việc mới đến thăm nhà con trai của mình được sao?"
Liêu Thần Duệ khẽ quan sát thái độ của cha mình, điềm nhiên đáp.
"Con không có ý đó thưa cha."
Liêu Vĩnh lại nâng tách trà lên, uống một ngụm cho ấm cổ họng.
Sau đó ông chậm rãi mở miệng.
"Ta đến đây để xem ai là người khiến Liêu Thần Duệ anh chết mê chết mệt đến mức hủy hôn với Đường tiểu thư đấy."
Liêu Thần Duệ tiến lên một bước đứng chắn ngang trước mặt cô, giọng nói mạnh mẽ vang lên.
"Chuyện này không liên quan đến Vân Ni thưa cha.
Chuyện con hủy hôn với Đường tiểu thư là quyết định của riêng con."
Hắn đã nghĩ rằng nếu không phải là Niên Vân Ni thì hắn không muốn bước vào lễ đường cùng với ai khác.
Liêu Vĩnh trầm ngâm nhìn dáng vẻ của con trai mình đang ra sức bảo vệ người phụ nữ phía sau.
Người đàn ông già nua chìm vào khoảng lặng một lúc lâu rồi mới cất tiếng nói trầm ổn.
"Ta đã hiểu rồi."
Cha hắn nói đã hiểu rồi nhưng Liêu Thần Duệ lại cảm thấy có chút khó hiểu trước câu nói của ông.
Liêu Vĩnh đặt tách trà xuống bàn, ông từ tốn đứng lên cài nút áo vest của mình lại.
Bộ dạng bỗng chốc trở nên điềm đạm nói.
"Hôm nay ta chỉ đến đây xem mặt người phụ nữ mà con đang qua lại là ai mà thôi.
Nếu có thời gian thì hãy dẫn cô ấy về nhà mình ăn một bữa cơm."
Cả Niên Vân Ni lẫn Liêu Thần Duệ đều bị bất ngờ trước lời nói của ông.
Cô cứ tưởng rằng ông đến đây để mắng cô.
"Bây giờ, ta phải về đây."
Nói xong ông liền đi ra khỏi phòng khách.
Niên Vân Ni chỉ biết lễ phép cúi đầu chào ông.
Còn Liêu Thần Duệ thì vội đi theo cha mình ra cửa.
Liêu Vĩnh đưa tay lấy áo khoác và mũ từ người quản gia.
"Cha..."
Hắn khẽ gọi một tiếng, bước đến bên cạnh ông.
Liêu Vĩnh liền quay đầu nhìn con trai mình, khẽ vỗ vai hắn.
"Cũng khá lắm, tham vọng của con còn nhiều hơn là ta nghĩ."
Liêu Thần Duệ có chút cau mày trước thái độ cùng lời nói của ông.
Liêu Vĩnh vừa kéo áo khoác lại cho thẳng thớm vừa thấp giọng nói.
"Từ bỏ Đường Viễn để tiếp cận với Thịnh Thế.
Xem ra ta đã xem thường tầm nhìn và năng lực của con rồi."
"Cha nhầm rồi."
Hắn đột ngột mở miệng nói một câu.
Ông ngay lập tức ngạc nhiên nhìn chằm chằm hắn.
"Con nói gì?"
Liêu Thần Duệ cuộn chặt bàn tay mình phía dưới, nghiêm túc cất tiếng.
"Con không có ý định lợi dụng Vân Ni để tiếp cận tập đoàn Thịnh Thế gì hết.
Con muốn ở bên cạnh cô ấy vì con yêu cô ấy."
Vừa nghe hắn nói, cha đã nhếch môi giễu cợt.
"Thật sao?"
Đứa con trai ông nuôi lớn, ông còn không hiểu rõ hay sao? Từ trước đến nay phụ nữ đối với Thần Duệ chỉ là một công cụ, một phương tiện mà thôi.
"Cha có thể không tin nhưng sự thật là, cổ phần Thịnh Thế mà Vân Ni được thừa kế cô ấy đã trả lại hết cho cha mình rồi.
Cô ấy đã không còn muốn liên quan bất cứ điều gì đến Thịnh Thế nữa.
Và con cũng vậy."
Giọng nói của hắn vô cùng chắn chắc vang lên.
Liêu Vĩnh nghe hắn nói như vậy không nhịn được mà nổi giận.
"Anh...!Đúng là đồ vô dụng! Có phải muốn khiến tôi tức chết anh mới vừa lòng hay không?!"
"Con không hề muốn vậy thưa cha."
Liêu Thần Duệ vẫn kính nhường đáp.
Hắn lại nói thêm.
"Xin cha hãy về cẩn thận."
Liêu Vĩnh không thể nói lại hắn, tức giận xoay người bỏ về..