Niên Vân Ni bị người đàn ông bất ngờ đè ép vào cửa.
Mùi đàn hương pha lẫn mùi men rượu xâm chiếm vào hô hấp yếu ớt của cô.
Tình cảm của hắn cuộn trào như thủy triều dâng lên, ào ạt tấn công vào khuôn miệng nhỏ.
Niên Vân Ni bị hắn tấn công đến mức khó thở cũng không hề giãy giụa, chỉ có thể chống đỡ lại sự điên rồ của người đàn ông.
Liêu Thần Duệ thuận thế đưa lưỡi vào trong quấn chặt lấy lưỡi cô không buông.
Đôi môi mỏng mút xuống mạnh mẽ muốn nuốt chửng lấy cánh môi non mềm của cô.
"Um...!Chậm..."
Hơi thở cô dồn dập chống cự lại hơi thở nóng rực của người đàn ông đang đàn áp mình.
Hắn nhớ đôi môi này, nhớ cơ thể cô, nhớ giọng nói và cả hương thơm Vanilla quen thuộc.
Liêu Thần Duệ giờ phút này chỉ muốn chiếm đoạt tất cả.
Bàn tay to lớn vuốt ve khắp đường cong mềm mại, luồn vào trong áo cô, chạm vào da thịt mát lạnh.
Người đàn ông hung hăng cắn mút cánh môi anh đào, đem hết những yêu hận trong lòng trút xuống.
"Nói cho tôi biết, rốt cuộc trong lòng em có tôi không hả?"
Liêu Thần Duệ tạm thời buông tha môi cô, giọng nói trầm đục khẽ cất lên.
Hơi thở của Niên Vân Ni vẫn còn gấp gáp, trái tim nhỏ vì nụ hôn của hắn mà đập nhanh liên hồi.
Cô run rẩy nhìn hắn.
Một lúc lâu sau mới thì thầm một từ rất nhỏ.
"Có."
Đôi mắt đen láy của người đàn ông khẽ biến hoá, trong phút chốc đã nhuốm đầy lửa tình.
Liêu Thần Duệ lại điên cuồng sát nhập với môi cô, chà sát mãnh liệt.
Hắn rất nhanh lôi cô lên giường, xé toạc toàn bộ quần áo của cô vứt lả tả xuống đất.
Liêu Thần Duệ giống như một mãnh thú điên cuồng, hắn lao vào cơ thể cô hôn mút khắp nơi.
Mỗi một nấc da thịt của cô đều bị hơi thở của hắn đóng chiếm.
Niên Vân Ni âm thầm thở gấp, có chút hồi hộp trước sự quấn quýt của hắn.
Người đàn ông lại lần mò đến môi cô, hai đôi môi quấn chặt lấy nhau không chút kẽ hở.
Xương quai xanh của cô bị hắn gặm nhấm từng chút một.
Đôi gò bồng đào nằm gọn trong lòng bàn tay thô ráp của Liêu Thần Duệ để mặc hắn tùy ý xoa nắn.
Hắn cúi đầu vùi sâu vào rãnh ngực mê người của Niên Vân Ni, hôn mút khắp ngực cô.
Niên Vân Ni cảm nhận được người anh em của hắn đã sớm ngóc đầu, chà sát liên tục phía bên dưới cửa động mềm mại.
Liêu Thần Duệ tiến đến cắn cắn vành tai tinh xảo của cô.
"Ni Ni, em hành hạ tôi nhiều như vậy, đêm nay tôi sẽ không tha cho em đâu."
Hơi thở của hắn vẫn còn mùi men rượu phả vào bên tai cô.
Âm thanh khàn khàn vang lên đe doạ người phụ nữ.
Nhưng Niên Vân Ni một chút cũng không thấy sợ hãi, trái tim lại trở nên thổn thức.
Cô vòng tay qua bờ vai rộng lớn, kéo người đàn ông xuống chủ động hôn hắn.
Liêu Thần Duệ ngay lập tức hùa theo cô, nhai nuốt đôi môi anh đào trong miệng mình.
"Ưm..."
Liêu Thần Duệ đàn áp môi cô bên dưới, chèn ép hơi thở của cô.
Trong tích tắc, dị vật to lớn xâm nhập vào bên trong người phụ nữ.
Nơi tư mật của Niên Vân Ni co bóp liên tục siết chặt lấy hắn khiến người đàn ông âm thầm nổi gân xanh trên trán.
Sự chặt chẽ của cô đúng là thách thức giới hạn sự nhẫn nại của Liêu Thần Duệ.
"Ni Ni..."
Hắn không thể nào chờ nổi thêm một giây nào, thẳng lưng đâm sâu vào trong cô.
Niên Vân Ni không chịu được sự to lớn của hắn liền cắn chặt môi, ngăn chặn tiếng kêu của mình đang muốn bật ra.
Hắn liên tục gọi tên cô.
Bờ hông tinh tráng luận động mạnh mẽ, va chạm với cơ thể mềm mại của người con gái.
Niên Vân Ni không chịu nổi sự cường hãn của hắn bên dưới, nức nở trong lòng người đàn ông.
"Gọi tên tôi đi."
Liêu Thần Duệ cũng muốn nghe thấy cô gọi tên hắn, rên rỉ vì hắn.
"Thần Duệ...!Ah..."
Cô vừa yêu kiều gọi một tiếng người đàn ông xấu xa kia đã thúc sâu vào trong cô.
Niên Vân Ni thổn thức không chịu nổi, cố gắng bám víu lấy cơ thể rắn chắc.
Đôi chân thon dài quấn chặt qua eo của hắn.
Trái tim hắn vì tiếng gọi của Vân Ni mà xao xuyến rung động.
Trong mắt Liêu Thần Duệ toàn là ái tình mãnh liệt dành cho cô.
Hắn lại cúi xuống nuốt hết những tiếng kêu mị hoặc của người phụ nữ.
Thân dưới ra sức sáp nhập vào bên trong hang động ấm áp chật hẹp.
Bên ngoài trời, cơn mưa lớn bắt đầu ập xuống, tiếng sét đánh tan bầu trời đêm yên tĩnh.
Trong đêm giao thừa lại có một cơn mưa lạnh lẽo như vậy kéo đến.
Nhưng trong căn phòng ngủ rộng lớn của biệt thự Bạch Lâm, nhiệt độ lại nóng bỏng thiêu đốt cả hai trái tim.
Hai cơ thể quấn quýt triền miên trên giường.
Cơ thể màu đồng rắn chắc của người đàn ông liên tục chèn ép cơ thể trắng như tuyết phía dưới, đòi hỏi sự nhiệt tình của cô.
"Ưm...!Không được nữa..."
Niên Vân Ni bị hắn dày vò đủ kiểu không buông.
Từ cao trào này đến cao trào khác, cô thời gian để thở cũng không có.
Liêu Thần Duệ không hề nói đùa, đêm nay hắn thực sự không tha cho cô.
Niên Vân Ni mệt đến mức chỉ có thể bị động tiếp nhận sự cuồng dã của hắn.
Đôi môi nhỏ nhắn bị hắn hôn đến sưng đỏ.
Cả cơ thể cô giờ đây chỉ toàn mùi hương của người đàn ông.
Niên Vân Ni bị hắn kéo đến cực hạn, tiếp nhận luồng dịch nóng bỏng hắn bắn vào trong người mình.
Liêu Thần Duệ không nhịn được gầm to, xông đến hôn môi cùng cô.
Hai thân thể ướt đẫm mồ hôi nằm trên giường dính chặt vào nhau khăng khít không thể tách rời.
Người đàn ông ôm lấy Niên Vân Ni sớm đã thiếp đi vào trong lòng, dịu dàng cúi xuống hôn môi cô.
Trong đêm mưa lạnh lẽo, đôi tình nhân ôm lấy nhau chìm vào giấc mơ mộng mị.
*************
Niên Vân Ni mệt mỏi mê man trong giấc ngủ sâu.
Lại cảm giác có một bàn tay sờ soạng ngực mình.
Cô ưm nhẹ một tiếng trong họng, bất chợt tỉnh giấc.
Vân Ni khẽ nhấc mí mắt nặng trĩu của mình lên đón nhận ánh sáng dịu nhẹ từ bên ngoài cửa sổ.
Cô phát hiện có một lồng ngực rắn chắc dán chặt sau sườn lưng mình.
Hơi thở chậm rãi của người đàn ông vang lên đều đặn sau gáy cô.
Cả cơ thể nhỏ nhắn nằm gọn trong vòng tay của Liêu Thần Duệ.
Cô hồi tưởng lại đêm qua, mình cùng hắn quấn lấy nhau không chút e ngại, đột nhiên lại đỏ mặt.
Cô không biết mình nên đối mặt với hắn như thế nào.
Tự nhiên bàn tay của người phía sau di chuyển vuốt ve bầu ngực tròn đầy của cô khiến Vân Ni giật mình.
"Dậy rồi sao?"
Liêu Thần Duệ từ phía sau ngóc đầu lên, hôn nhẹ lên cần cổ thiên nga khiến cô hơi nhột có chút rụt lại.
Hắn không nghe thấy câu trả lời của cô liền xoay Vân Ni lại đè lên trên người phụ nữ.
"Sao vậy? Không muốn nói chuyện với anh ư?"
Liêu Thần Duệ giọng điệu trầm ổn cất lên.
Cơ thể to lớn ở bên trên như một bức tường thép giam cầm cô phía dưới.
Niên Vân Ni cố giấu đi vẻ xấu hổ của mình, nhẹ giọng nói.
"Không phải.
Chỉ là em đang nghĩ..."
Cô hơi ngừng lại.
Bầu không khí bây giờ giữa hai người khiến cô có chút bối rối.
Niên Vân Ni chưa từng rơi vào tình trạng như thế này bao giờ.
Hắn liền nâng cằm cô lên, bắt cô phải đối diện với mình.
"Em đang nghĩ gì vậy? Nói anh nghe đi."
Liêu Thần Duệ không muốn cô che giấu suy nghĩ của mình trước mặt hắn.
Hắn đợi một lúc người phụ nữ phía dưới vẫn im lặng không nói.
Liêu Thần Duệ lại cúi đầu xuống hôn cô, hơi thở vẫn mãnh liệt chiếm lấy không gian của người phụ nữ.
Nụ hôn của hắn vẫn nóng bỏng như tối qua, không bao giờ để cô kịp trốn thoát.
Nhưng người đàn ông càng lúc lại càng hung hăng lấn tới, ép chặt môi mình xuống môi cô.
Bàn tay lại mò mẫm xuống dưới vuốt ve đường cong cơ thể yêu kiều.
"Ưm..."
Niên Vân Ni thở gấp trước nụ hôn điên cuồng của hắn.
Quái vật thô to bên dưới vì sự quấn quýt của hai cơ thể mà đã sớm thức tỉnh.
Cô có chút sợ hãi nó vì đêm qua đã hành hạ cô hết lần này đến lần khác.
Niên Vân Ni chống tay lên ngực người đàn ông, cản bớt lại sự hung hãn quá mức của hắn.
Cô khó khăn tránh né nụ hôn của người đàn ông để lên tiếng.
"Uh...!Không phải hôm nay là mùng một sao..."
Người đàn ông lại truy đuổi môi cô, hôn xuống.
"Thì làm sao?"
"Anh...!không phải nên về nhà ư?"
Cô hơi thở đứt quãng hỏi hắn.
Giao thừa và mùng một tết là ngày mà gia đình nên sum vầy bên nhau.
Vậy mà cô và hắn lại quấn quýt với nhau từ đêm qua đến giờ.
Liêu Thần Duệ vẫn say sưa hôn mút cánh môi sưng đỏ.
Hắn chậm rãi di chuyển xuống chiếc cằm thanh tú gặm cắn một chút sau đó mới thản nhiên mở miệng.
"Hôm nay anh muốn ở đây với em."
"Còn em? Tại sao lại đón giao thừa một mình vậy?"
Hắn lại hỏi cô, cúi xuống hôn mút phần da thịt non mềm nơi cần cổ người phụ nữ.
Niên Vân Ni lại im lặng một lúc, nghĩ ngợi gì đó rồi mới trả lời.
"Cha của em không hài lòng với chuyện em rời khỏi tập đoàn Thịnh Thế và trả cổ phần lại nên không muốn nhìn mặt em.
Nếu em có trở về thì chỉ làm cho không khí trong gia đình đầu năm căng thẳng hơn thôi."
"Vậy tại sao em lại rời khỏi Thịnh Thế?"
Người đàn ông nhìn lên cô, chậm rãi hỏi.
Liêu Thần Duệ không biết nhiều về chuyện riêng của cô và gia tộc họ Niên.
Nhưng hắn hiểu rõ nếu cô đã dám từ bỏ cả cổ phần của Thịnh Thế thì chắc chắn Vân Ni phải có lý do sâu xa nào đó.
"Vì em chỉ muốn đi theo con đường của riêng mình, em không muốn phải nằm trong sự kiểm soát của cha suốt đời, phục vụ cho tham vọng của ông ấy.
Nên em muốn cắt đứt hoàn toàn với tập đoàn Thịnh Thế."
Niên Vân Ni cụp mắt kể lại với hắn.
Đây là lần đầu tiên cô kể chuyện của mình cho hắn biết.
Bây giờ Liêu Thần Duệ đã hiểu vì sao cô lại nghỉ việc ở Thịnh Thế và xây dựng nên đế chế Papillon.
Hắn phải thừa nhận rằng tài năng chế tạo vũ khí của cô khó có ai có thể vượt mặt.
Nếu như chỉ làm một kỹ sư vũ khí thì thật sự có chút uổng phí tài năng.
"Mỗi người chỉ có một cuộc đời, cứ làm những gì mình thấy thoải mái là được rồi nhưng mà em cũng nên trở về bên gia đình vào dịp tết.
Dù sao đó cũng là gia đình mình mà."
Người đàn ông thấp giọng khuyên nhủ cô.
Niên Vân Ni lại rơi vào trầm tư.
Tính tình của cô trước giờ vẫn luôn cứng đầu không chịu khuất phục.
Vài giây sau khẽ mở miệng đáp.
"Em biết rồi.
Ngày mai em sẽ về."
Người đàn ông vuốt ve gò má hồng hào của cô, lại cúi xuống đóng chiếm hơi thở người phụ nữ..