Niên Vân Ni đang cùng bà lão trò chuyện thì đột nhiên có một đôi giày da Ý bóng loáng xuất hiện dưới mặt đất.
Cô theo phản xạ ngước mặt lên.
Ngay lập tức đập vào mắt cô là thân ảnh cao lớn quen thuộc.
Liêu Thần Duệ trong một chiếc áo khoác dạ màu đen dáng dài cao lớn uy quyền đứng chắn ngang hết ánh mặt trời của cô.
Cô có chút bất ngờ, không nhịn được mà hỏi.
"Anh làm gì ở đây?"
Liêu Thần Duệ cau mày nhìn bộ dạng ăn mặc phong phanh của cô mở miệng.
"Trời lạnh như thế này, sao không ở trong phòng mà lại ra đây?"
Niên Vân Ni chưa kịp trả lời hắn thì người bên cạnh cô đã hiếu kỳ hỏi.
"Cháu gái, ta tưởng cháu nói mình chưa có bạn trai?"
Cô nghe vậy vội vàng xua tay đính chính.
"Không phải đâu bà, anh ta không phải bạn trai của cháu."
Nhưng Liêu Thần Duệ lại nhìn qua bà lão, đôi môi mỏng nhẹ cười.
"Cô ấy cứng đầu lắm vẫn chưa chịu chấp nhận cháu."
Nghe giọng nói thản nhiên của người đàn ông, cô liền giật mình nhìn hắn.
Trong lòng tràn đầy tư vị phức tạp xen lẫn.
Tên đàn ông này đang nói bậy bạ gì vậy.
Bà lão nhanh chóng hiểu ra.
À lên một tiếng.
Nghĩ rằng thì ra chàng trai anh tuấn này muốn theo đuổi Vân Ni mà chưa thành.
"Không phải như bà nghĩ đâu.
Bọn cháu không có quan hệ gì hết."
Niên Vân Ni muốn giải thích với bà.
Bà lão trên môi cười nói.
"Không sao ta hiểu mà.
Cháu đang ngại chứ gì."
"Không phả..."
"Cháu có thể xin phép bà đưa cô ấy về phòng trước không? Sắp đến giờ cô ấy phải uống thuốc rồi."
Liêu Thần Duệ lịch thiệp xin phép bà lão bên cạnh cô.
Bà lão nhìn người đàn ông vừa đẹp trai lại quan tâm đến người con gái mình để ý, không nhịn được cảm động, vội vàng đáp ứng.
"Được chứ hai cháu mau đi đi.
Con gái ta cũng đã nghe điện thoại về rồi."
Thật đúng lúc, con gái bà từ đằng xa cũng đang đi tới.
"Vâng, cháu cám ơn bà.
Vậy chúng cháu xin phép đi trước."
Hắn cười nói.
Niên Vân Ni còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người đàn ông cao lớn bế lên.
Cô hốt hoảng muốn giãy giụa.
"Thả tôi xuống."
Sao hắn có thể tự tiện bế cô lên như vậy được chứ?
Liêu Thần Duệ ôm chặt cô trên tay, Vân Ni có ngọ nguậy cách mấy cũng không có tác dụng.
Chỉ có bà lão ở phía sau nhìn thấy không nhịn được nở nụ cười nhìn đôi tình nhân trẻ.
"Em yên một chút đi, tôi đưa em về phòng."
Giọng người đàn ông trầm thấp rơi vào tai cô.
Niên Vân Ni liền trừng mắt nhìn hắn.
"Tôi cũng không có bị liệt, tự mình đi được."
Cả cơ thể nhỏ nhắn nằm gọn trong lồng ngực rộng lớn rắn chắc.
Mùi hương gỗ phảng phất quanh hô hấp người phụ nữ.
Liêu Thần Duệ chẳng quan tâm sự kháng nghị của cô, cứ thế bế cô bước đi trên khuôn viên rộng lớn.
Một lát sau mới mở miệng nói.
"Em không bị liệt chân nhưng bị liệt đầu đó Niên Vân Ni."
Thật là cứng đầu.
Người phụ nữ thảng thốt không thể tin được lời hắn vừa thốt ra.
Nhận ra hắn đang muốn mắng mình cô liền cảm thấy bực bội.
"Anh nói gì chứ?"
Mấy người bệnh nhân, y tá,...!trong khuôn viên cứ dán mắt về phía hai người.
Họ âm thầm ngưỡng mộ người đàn ông anh tuấn kia đang bế người yêu trên tay mình.
Vừa đẹp trai lại còn cưng chiều bạn gái, người đàn ông như vậy phụ nữ nào cũng muốn có.
Liêu Thần Duệ hơi hạ mắt nhìn cô, giọng cao cao hỏi.
"Tôi nói sai à?"
Niên Vân Ni không thèm đôi co với hắn, không vui nhắc lại.
"Chẳng phải tôi đã nói không muốn gặp lại anh rồi sao?"
"Không muốn gặp mặt là quyền của em nhưng muốn gặp mặt cũng là quyền của tôi."
Hắn ngang ngược đáp.
"Sao anh lại cứ cố chấp như vậy hả?"
Cô thật sự không thể hiểu nổi.
Hắn lại nhìn xuống cô, trầm giọng mở miệng.
"Người cố chấp không phải là tôi mà là em.
Vậy mới nói em bị liệt đầu đấy."
Liêu Thần Duệ hắn đã buông xuống tất cả.
Hắn vốn đã không muốn cố chấp nữa, chỉ muốn cô.
Nhưng mà người phụ nữ tàn nhẫn này lạnh lùng như thế, hắn cũng không biết phải làm sao mới được với cô.
Niên Vân Ni nhíu mày.
Hắn cư nhiên lại mắng cô nữa.
Liêu Thần Duệ bế cô đến trước cửa phòng bệnh, nói.
"Em với tay mở cửa giúp tôi đi."
Vì hai tay hắn đều ôm cô nên không đẩy cửa được.
Nhưng cô ngang ngược nhìn hắn, không chịu làm.
"Tôi không mở.
Anh mau thả tôi xuống."
Liêu Thần Duệ cũng cố chấp không buông, bảo cô.
"Tôi không thả.
Em mở cửa đi."
Thế là hai người cứ đứng trước cửa dằn co, không ai chịu nhường ai.
Có vài người đi ngang qua hành lang cứ nhìn hai con người kỳ lạ kia.
Người đàn ông bế người phụ nữ cứ đứng trước cửa không vào phòng bệnh được vì cô gái không chịu mở cửa.
Ai cũng thầm nghĩ có cái chuyện mở cửa không mà cũng đùn đẩy qua lại.
Thấy cô cứ bướng bỉnh, cuối cùng Liêu Thần Duệ phải cố rướn bàn tay ra đẩy cửa.
Sau đó mới dùng chân đẩy cửa lớn ra.
Cuối cùng hắn cũng cực nhọc bế cô được vào trong phòng bệnh.
Vừa đặt cô ngồi xuống, Liêu Thần Duệ đã cúi xuống chống tay lên giường, giam cô lại trong không gian của mình.
"Em thật biết hành hạ tôi đấy Niên Vân Ni."
Niên Vân Ni nhướng mắt nhìn hắn.
"Tôi cũng không hề bắt anh phải chịu đựng."
Người đàn ông chằm chằm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, cả ánh mắt lạnh lùng quen thuộc.
Liêu Thần Duệ đột nhiên rướn người đến hôn lên môi cô một cái, kêu một tiếng "chụt" rất lớn làm Niên Vân Ni sửng sốt.
"Tôi đã nói rồi.
Từ bây giờ sẽ để em tùy ý hành hạ mà."
Giọng người đàn ông trầm khàn len lỏi vào lồng ngực trái của cô.
"Anh..."
Đây không phải lần đầu tiên hắn hôn cô.
Nhưng không biết vì sao chỉ một nụ hôn thoáng qua vừa rồi lại khiến Niên Vân Ni đỏ mặt.
Vẻ xấu hổ của cô không lẩn trốn khỏi được tầm mắt người đàn ông.
Trong lòng có chút nao nao.
Đúng lúc này, có cô điều dưỡng mở cửa bước vào.
"Đồ ăn của Niên Vân Ni đến rồi đây."
Liêu Thần Duệ liền nhích ra một chút cho cô có không gian thoải mái.
Cô nàng điều dưỡng tên Ngọc Miên đẩy xe thức ăn vào phòng, nhìn thấy Liêu Thần Duệ thì ngạc nhiên.
"A lại là anh sao? Lâu rồi tôi không thấy anh đến đây nữa, giờ mới chịu đến thăm bạn gái mình à?"
Ngọc Miên ngày nào cũng mang đồ ăn đến cho bệnh nhân khu VIP nên từ bệnh nhân đến người nhà cô nàng đều nhớ mặt cả.
Đặc biệt là người đàn ông này, vẻ ngoài của hắn đúng là ấn tượng khó có thể quên được.
Cô nàng chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào vừa anh tuấn lại vừa thâm tình như vậy.
Từ khi Niên Vân Ni nhập viện suốt hai tuần đầu, không có ngày nào cô nàng không nhìn thấy hắn không ở đây chăm sóc cho bạn gái mình.
Nhưng không biết vì sao bạn gái vừa tỉnh lại thì hắn lại không đến nữa.
Niên Vân Ni có hơi ngạc nhiên, điều dưỡng biết cả mặt hắn sao?
Liêu Thần Duệ chỉ cong môi đáp.
"Thời gian này tôi có hơi bận rộn nên không đến được, cám ơn cô đã chăm sóc cho bạn gái tôi."
Niên Vân Ni nghe thấy hắn thốt ra hai từ "bạn gái" một cách không thể tự nhiên hơn thì liếc mắt qua muốn phản bác.
Cái tên đàn ông này càng lúc càng không biết giới hạn là gì.
Nghe thấy người đàn ông cực phẩm kia cám ơn mình, Ngọc Miên tự nhiên đỏ mặt, cười e lệ nói.
"Ây da, tôi cũng đâu có làm được gì đâu chứ, anh nói quá rồi."
Liêu Thần Duệ xoay người lại chủ động gắn bàn ăn di động lên giường cho cô.
Cô điều dưỡng liền bưng khẩu phần ăn thơm phức đặt lên bàn.
Cô nàng còn nháy mắt nói với Niên Vân Ni.
"Cô hạnh phúc thật đó, còn có bạn trai yêu chiều mình như vậy.
Lúc cô hôn mê, ngày nào anh ấy cùng cận kề bên giường chăm sóc cô."
Đôi mắt xinh đẹp mở lớn, âm thầm nhìn qua Liêu Thần Duệ.
Trong lòng lại nổi lên tư vị phức tạp.
Đúng lúc người đàn ông cũng hạ tầm mắt nhìn cô.
Hai ánh mắt vừa giao nhau, Vân Ni đã vội vàng cụp mắt.
Sau khi y tá rời đi, cô bắt đầu ăn phần ăn của mình.
Người đàn ông kia cũng ngồi xuống bên cạnh nhìn cô ăn ngon lành.
Trong lúc cô đang ăn, Liêu Thần Duệ còn đưa tay vén tóc cho cô làm Niên Vân Ni có chút mất tự nhiên.
Liêu Thần Duệ trước đây mà cô biết là một kẻ ngang tàn, tàn nhẫn với phụ nữ.
Vậy mà giờ lại đột nhiên dịu dàng như nước khiến cô cảm thấy không biết nên thích ứng như thế nào.
"Anh đến đây chỉ để nhìn tôi ăn sao?"
Cô không chịu nổi hắn cứ chằm chằm nhìn mình khi đang ăn phải lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy."
Người đàn ông thản nhiên đáp.
Câu trả lời của hắn làm cô có chút cứng họng.
Nhưng rất nhanh đã lạnh giọng chế giễu.
"Liêu tổng có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ?"
"Tôi rất bận."
Mấy hôm nay cha của hắn đang rất căng thẳng với hắn.
Vì Liêu Thần Duệ từ hôn mà phi vụ sát nhập giữa hai tập đoàn cũng bị hủy bỏ.
Mọi thứ đang xào xáo cả lên.
"Nếu đã bận còn chạy đến đây làm gì?"
Niên Vân Ni cau mày hỏi.
Bên ngoài kia báo chí và cộng đồng mạng đang nói rất nhiều điều xấu xa về hắn vậy mà người đàn ông này vẫn thản nhiên đến đây ngồi nhìn cô ăn.
Liêu Thần Duệ ngồi bên cạnh giường bệnh, ánh mắt mềm mại dán lên gương mặt người phụ nữ.
"Chỉ là đột nhiên rất nhớ em thôi.".