Lục Ninh Thuần vừa mang giày xong thì điện thoại trong túi quần của cô bỗng rung lên.
Ninh Thuần nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình liền vội vàng bắt máy.
"Em nghe đây."
"Anh đã lái xe tới trước nhà rồi, em xuống đây đi."
Anh khẽ bảo.
"Vâng, em sẽ xuống ngay."
Sau khi cúp điện thoại, cô lật đật ra khỏi nhà đóng cửa.
Ninh Thuần đi thang máy xuống dưới, chạy ra trước cổng chung cư nhà mình.
Cô nhìn thấy chiếc xe Puissant quen thuộc của Minh Hiên đang đậu bên ngoài liền mở cửa ngồi vào trong xe.
"Anh mới đi dự tiệc về sao?"
Lục Ninh Thuần nhìn ngó tóc của người đàn ông bên cạnh được chải chuốt kỹ càng vuốt ngược ra sau thì ngạc nhiên hỏi.
Liêu Minh Hiên liền lắc đầu, giải thích.
"Không phải đâu, hôm nay anh phải đi thử đồ phù rể cho hôn lễ của Thần Duệ."
Người con gái nghe thấy lời anh nói thì cảm thấy ngỡ ngàng, liền hỏi lại.
"Anh trai anh sắp kết hôn sao?"
"Đúng vậy, còn một tuần nữa là anh ấy kết hôn rồi."
Anh thấp giọng nói.
"Với ai vậy anh?"
Ninh Thuần không nhịn được muốn biết.
Người bên cạnh đột nhiên nheo mắt, giọng trầm đi một chút.
"Sao em lại quan tâm chuyện anh trai anh thế?"
Cô nhìn anh, có vẻ thoáng buồn, ngập ngừng mở miệng.
"Em chỉ là đang nghĩ đến chị Vân Ni.
Hai người họ rõ ràng là có tình cảm với nhau."
Nghe cô nói, ánh mắt người đàn ông mới trở lại bình thường.
Liêu Minh Hiên chậm rãi đưa tay lên xoa đầu cô.
"Anh biết..."
Liêu Minh Hiên biết anh trai mình yêu người phụ nữ đó.
Một tháng trước, cái ngày Niên Vân Ni xảy ra tai nạn.
Liêu Minh Hiên tình cờ cũng vừa đến thành phố H sau giáng sinh để đi công tác.
Lúc nhận được tin báo, anh đã tức tốc đến bệnh viện cùng với anh trai mình.
Đó cũng là lần đầu tiên anh chứng kiến một Liêu Thần Duệ hoảng loạn và suy sụp đến như vậy.
Áo sơ mi mặc trên người đã nhăn nhúm còn dính toàn là máu tươi.
Là máu của Niên Vân Ni.
Hắn giống như một con thú bị thương run rẩy la hét với các y tá bác sĩ ở phòng cấp cứu.
Giống như một kẻ vừa đánh mất toàn bộ thế giới, đang cố gắng níu kéo sự sống của chính bản thân mình.
Khi đó Liêu Minh Hiên đã hiểu người phụ nữ nằm trong phòng cấp cứu chính là toàn bộ nguồn sống của anh ấy.
"Chuyện của hai người bọn họ chỉ có thể tự bọn họ giải quyết thôi.
Chúng ta có nghĩ nhiều, cũng không giúp được gì hơn.
Chuyện anh hai phải kết hôn với tiểu thư tập đoàn Đường Viễn là chuyện đã được quyết định từ lâu rồi.
Lúc đó cũng do chính miệng anh ấy đồng ý kia mà."
Liêu Minh Hiên không thích nhìn thấy cô để tâm quá nhiều vào chuyện khác.
Dạo gần đây anh càng lúc càng muốn cô đặt nhiều tâm tư vào mình hơn.
"Em biết rồi.
Vậy mình xuất phát thôi."
Cô nhu thuần nói.
Liêu Minh Hiên mỉm cười liền khởi động xe chạy đi.
Hôm nay Lục Ninh Thuần muốn đến bệnh viện thăm Niên Vân Ni.
Cô có nói với Minh Hiên nên anh nằng nặc đòi tới chở cô.
Dạo gần đây mỗi lần cô đi đâu, nếu anh biết cũng đều chạy tới muốn trực tiếp đưa cô đi cho bằng được.
Giống như anh đang làm tài xế riêng của Ninh Thuần vậy.
*************
Mùa xuân đã bắt đầu tới, băng tuyết cũng đã dần tan đi.
Niên Vân Ni trong bộ quần áo bệnh nhân vén tấm rèm mỏng lên nhìn những lớp tuyết đang tan thành nước trên những cành cây khô ngoài cửa sổ.
Thế là đã tròn một tháng cô nằm trong bệnh viện.
Vân Ni chỉ nghe Leo kể lại cô đã trải qua một cuộc phẫu thuật dài hơn hai tiếng đồng hồ.
Và hôn mê suốt gần hai tuần.
Khi cô tỉnh lại thì thế giới đã bước sang năm mới.
Cũng không biết mình đã chuyển viện về thành phố A từ lúc nào.
Niên Vân Ni đã bỏ lỡ khoảnh khắc đón mừng năm mới của cả thế giới.
Bác sĩ nói cô bị chấn thương sọ não và gãy tay, cũng may là được đưa đến bệnh viện kịp thời.
"Sau đây là tin tức về đám cưới xa hoa đang rầm rộ khắp mặt báo mấy ngày gần đây giữa tổng giám đốc tập đoàn Liêu thị và con gái của tập đoàn Đường Viễn.
Đây là đám cưới đầu tiên ngay đầu năm mới được mong chờ nhiều nhất..."
Trên tivi tiếng phát thanh viên đọc tin tức tràn đầy hứng khởi.
Niên Vân Ni xoay đầu nhìn lên màn hình tivi, nhìn hình ảnh người đàn ông anh tuấn kiêu ngạo trong bộ vest cao cấp, đáy lòng dâng lên một loại cảm xúc phức tạp, xót xa không nguôi.
Từ khi tỉnh lại cô chưa từng nhìn thấy mặt Liêu Thần Duệ một lần nào.
Cô ngã xuống cầu thang là vì hắn vậy mà người đàn ông kia lại không một lần xuất hiện.
Hắn dường như biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của cô cho đến giây phút này khi cô nghe thấy tin tức kia.
Niên Vân Ni không bất ngờ với tin tức trên tivi.
Việc hắn kết hôn với Đường Hạ Du chỉ là việc sớm hay muộn nhưng dù đã biết trước, giờ đây lòng cô vẫn thấy đau không cách nào khống chế.
Niên Vân Ni cũng đã cảm thấy mệt mỏi rồi, chỉ muốn buông xuống tất cả.
Hai người vĩnh viễn cũng không cần gặp lại nữa.
Niên Vân Ni bất chợt nghe thấy tiếng mở cửa nên vội tắt tivi đi.
Cô nhìn thấy Lục Ninh Thuần và Liêu Minh Hiên đang tiến vào trong phòng bệnh của mình.
"Chị Vân Ni..."
Lục Ninh Thuần đem một giỏ trái cây khổng lồ đến cho cô.
Niên Vân Ni nhìn dáng vẻ trẻ con của cô nàng cười nói.
"Đến rồi sao?"
"Sức khoẻ của cô đã đỡ hơn rồi chứ?"
Liêu Minh Hiên ở phía sau lịch sự hỏi thăm cô.
"Tôi đã đỡ hơn rất nhiều rồi, cám ơn Liêu thiếu gia."
Cô cũng mỉm cười đáp.
"Chị xem em đem tới cho chị rất nhiều món trái cây mà chị thích này.
Để em gọt cho chị nha"
Dáng vẻ của Lục Ninh Thuần vô cùng nhiệt tình muốn chăm sóc cho cô.
Niên Vân Ni liếc nhìn qua người đàn ông phía sau cô nàng, lại mở miệng nói.
"Được rồi, chị đang thèm ăn trái cây đây."
Lục Ninh Thuần ngay lập tức ngồi xuống bàn gọt lê cho cô ăn.
Thấy vậy Minh Hiên cũng ngồi xuống bên cạnh cô nàng, chăm chú nhìn người con gái gọt trái cây.
Niên Vân Ni ngồi trên giường bệnh nhìn vẻ dính người của Liêu Minh Hiên không biết nên vui hay nên buồn cho Ninh Thuần.
Ninh Thuần bị người bên cạnh nhìn đến xấu hổ liền nói.
"Anh đừng có nhìn em vậy được không, em không gọt trái cây được đâu."
"Hay để anh gọt cho."
Người đàn ông cười cười nói muốn giúp.
Thấy anh muốn làm, Ninh Thuần cũng đưa qua cho anh.
Liêu Minh Hiên cầm con dao thành thục gọt vỏ lê nhanh thoăn thoắt khiến cô nàng kinh ngạc.
"Woa, anh gọt vỏ giỏi thật đó."
Cô nàng không kiềm chế được lời khen ngợi.
"Quá khen rồi."
Liêu Minh Hiên cực kỳ thích nghe cô khen mình, mỗi lần cô khen anh đều rất hưởng thụ.
Ninh Thuần vui đùa với người bên cạnh một hồi lại nhìn qua cô hỏi thăm.
"À mà bác sĩ nói khi nào chị xuất viện vậy?"
"Bác sĩ nói khoảng hơn một tuần nữa là chị có thể xuất viện được rồi."
Cô nhẹ giọng trả lời.
"Mà sao em không thấy ba mẹ chị đến thăm vậy?"
Ninh Thuần cảm thấy có chút kỳ lạ hỏi một câu.
Từ lúc Vân Ni nằm viện đến giờ, cô nàng rất thường xuyên lui tới đây nhưng không hề gặp mặt cha mẹ cô.
"Thật ra chị đã giấu cha mẹ vì không muốn cha mẹ lo lắng nên hai người không có đến đây.
Chỉ có anh hai là biết tin nên đến thăm thôi nhưng mà anh ấy cũng khá bận rộn."
Khi cô bị tai nạn, Leo cũng rất hiểu ý Vân Ni không vội cho cha mẹ cô biết.
Trước tiên xử lý sạch sẽ vụ ở sân bay, không để tin tức lọt ra ngoài.
Khi Vân Ni tỉnh lại mới hỏi ý kiến của cô.
Vân Ni chỉ báo cho anh trai mình biết, cũng chỉ nói là mình lỡ trượt chân cầu thang té.
Tuyệt nhiên không hề nhắc đến cái tên Liêu Thần Duệ.
Khi vừa biết tin, Niên Kiệt đã tức tốc đến thăm cô.
Còn mắng cô sao lại bất cẩn như thế.
"Cái đó..."
Ninh Thuần bỗng dưng nhìn thấy gì đó liền đứng lên đi qua chỗ giường cô đang nằm.
Cô nàng nhìn chằm chằm quyển sách đặt trên tủ đầu giường của cô.
"Đây chẳng phải cuốn Cởi Trói Linh Hồn phiên ngoại được bán giới hạn sao? Còn có cả chữ ký của tác giả Camille nữa."
Ninh Thuần giống như nhìn thấy vàng, hai mắt mở to nhìn qua cô.
"Chị, em có thể cầm lên được không?"
Niên Vân Ni ngạc nhiên nhìn bộ dạng phấn khích của cô nàng liền cho phép.
"Được chứ, em cứ lấy đọc thoải mái đi."
"Cám ơn chị."
Ninh Thuần ngay lập tức như một đứa trẻ vớ được món đồ chơi ôm lấy quyển sách, mở ra đọc ngay lập tức.
"Em cũng thích series tiểu thuyết Cởi Trói Linh Hồn này sao?"
Cô hiếu kỳ hỏi.
Đây là một series tiểu thuyết giả tưởng phép thuật nổi tiếng trên toàn thế giới.
Series này đã kết thúc ở tập thứ 10 và tác giả đã viết một cuốn phiên ngoại đặc biệt chỉ dành tặng cho các fan may mắn bốc thăm trúng thưởng khi mua trọn bộ 10 cuốn một lúc.
Và chỉ có 10 fan may mắn mới có cơ hội sở hữu cho nên nó rất hiếm.
"Đúng vậy, em mê tiểu thuyết này lắm.
Camille còn là thần tượng của em nữa."
Ninh Thuần vui vẻ sờ vào quyển sách vừa nói.
"Vậy thì em cứ giữ lấy quyển sách này đi."
Niên Vân Ni rất hào phóng mở miệng.
Lục Ninh Thuần ngay lập tức há hốc mồm, phải ấp úng hỏi lại.
"Chị...!Chị cho em thật sao? Quyển sách này rất quý đó."
"Không sao đâu, chị có thể xin lại Camille quyển khác."
Cô thoải mái nói.
Lần này Ninh Thuần tiếp tục thảng thốt.
"Chị quen cả tác giả Camille ư?"
"Đúng vậy..."
"A..."
Đột nhiên cả hai người nghe thấy người đàn ông phía sau kêu lên một tiếng.
Lục Ninh Thuần vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Liêu Minh Hiên cắt trúng vào tay mình, máu tươi cứ thế chảy ra.
Cô nàng hốt hoảng buông quyển sách xuống chạy tới chỗ anh, lo lắng nói.
"Sao anh bất cẩn vậy?"
Liêu Minh Hiên buông dao xuống vội mút ngón tay vào miệng để ngăn máu chảy, trên gương mặt đẹp trai vẫn cười đùa.
"Tại dao bén quá nên anh lỡ cắt vào tay."
Ninh Thuần lo lắng nhìn vết cắt sâu trên ngón tay anh liền nói.
"Để em đi ra ngoài xin thuốc và băng keo cá nhân."
"Không cần đâu..."
Vừa dứt câu xong, cô nàng đã vội chạy đi không để anh kịp cản lại.
Sau khi Ninh Thuần rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Niên Vân Ni ngồi trên giường nhìn bộ dạng của người đàn ông, thấp giọng hỏi.
"Cậu cố ý phải không?"
Ánh mắt người đàn ông có chút khựng lại sau đó vẫn thản nhiên cười hỏi.
"Ý của Niên tiểu thư là gì? Tôi không hiểu."
"Cậu không cần giả vờ trước mặt tôi.
Tôi biết thừa cậu có bao nhiêu chiếm hữu với Ninh Thuần, càng muốn cô ấy lúc nào cũng chú ý đến mình."
Lúc nãy khi Ninh Thuần quá chú tâm vào quyển sách kia còn cười đùa với cô, Liêu Minh Hiên rõ ràng đã cố tình cắt trúng tay mình để tìm lại sự chú ý của cô nàng.
Ngay cả lúc ở bữa tiệc Vân Ni đã nhạy cảm nhìn ra Liêu Minh Hiên không thích người khác chạm vào người Lục Ninh Thuần nên đã cố tình bước lên bắt chuyện với cô.
"Nếu Niên tiểu thư đã biết như vậy thì nên hạn chế đụng chạm vào vật của tôi là được rồi."
Giọng điệu của người đàn ông đột ngột thay đổi, ngay cả ánh mắt đã trầm đi.
Niên Vân Ni khoanh tay trước ngực ngồi dựa vào gối, nghiêm nghị nói.
"Ninh Thuần không phải đồ vật của cậu.
Đã là một con người trong xã hội thì cần những mối quan hệ khác nhau với nhiều người.
Cậu không thể cấm cô ấy cười nói với người khác được."
"Ninh Thuần là một người e sợ thế giới bên ngoài, cũng rất ghét đông người.
Cô ấy chỉ cần có tôi là đủ rồi."
Liêu Minh Hiên lạnh giọng nhấn mạnh.
"Cậu như thế là đang hại cô ấy đấy."
Tính cách của Ninh Thuần vốn rất nội tâm, ngại giao tiếp nhưng chưa đến mức tách biệt hoàn toàn với xã hội.
Nhưng cứ tiếp tục để em ấy ở cạnh người đàn ông này, e rằng em ấy sẽ sớm bị giam vào thế giới của anh ta, tách biệt hoàn toàn với mọi thứ.
"Cô cứ yên tâm đi.
Tôi tuyệt đối sẽ không làm việc mà Ninh Thuần không thích đâu.
Tôi muốn là người mà em ấy yêu thích nhất."
Giọng của Liêu Minh Hiên rất trầm cũng ẩn nhẫn chút điên cuồng.
Niên Vân Ni chậm rãi quan sát vẻ mặt người đàn ông, trong lòng không khỏi lo lắng cho Lục Ninh Thuần..