Niên Vân Ni choáng váng mặt mày, cô muốn mở mắt của mình ra nhưng đầu lại quá đau nhức.
Cuối cùng mí mắt cô cũng có thể từ từ nhấc lên nhìn rõ xung quanh, phát hiện mình đang ở trong phòng nghỉ của chuyên cơ.
Cô ôm đầu muốn ngồi dậy nhưng cơ thể lại không có chút sức lực nào, lại phát hiện tay mình đã bị còng với chân đầu giường.
Niên Vân Ni kinh ngạc giãy giụa tay mình nhưng không thể thoát ra.
Chuyện này...
Niên Vân Ni nhớ đến lúc nãy mình còn ngồi trên máy bay bình thường, sau đó cô đã uống ly rượu...
Chắc chắn là ly sâm banh lúc nãy đã bị bỏ thuốc.
Cô đoán rằng không ai ngoài nữ tiếp viên kia.
Có thể ai đó đã sai khiến cô ta.
Trong lúc Niên Vân Ni còn đang suy đoán, cánh cửa phòng nghỉ đã được đẩy ra.
Người đàn ông cao lớn trong bộ âu cao cấp bước vào như một ma vương doạ người.
Niên Vân Ni mở to mắt nhìn hắn, cau chặt lông mày xinh đẹp.
"Là anh."
Liêu Thần Duệ bước đến gần chiếc giường cô đang bị trói âm trầm nhìn Niên Vân Ni.
"Chào Niên tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt ở nơi này rồi."
Cô cười lạnh mở miệng.
"Liêu tổng lại tạo bất ngờ cho tôi nữa rồi đấy."
Người đàn ông lại tỏ ra lịch thiệp cúi người nói với cô.
"Rất vinh hạnh được làm điều đó."
Sau đó Liêu Thần Duệ chậm rãi quay đi, tiến lại chiếc bàn gần đó, rót rượu vang ra ly.
Cô nhìn bộ dạng bình tĩnh uống rượu của hắn, cao giọng lên tiếng.
"Nói đi Liêu tổng, có phải anh đã cài người vào chuyên cơ của tôi không?"
Liêu Thần Duệ nhìn qua, vẻ mặt rất hài lòng với sự suy đoán của cô.
"Đúng vậy đấy, hiện giờ trên chuyên cơ này từ cơ trưởng đến tiếp viên đều là người của tôi."
Hắn rót thêm một ly rượu nữa, cầm cả hai lên đưa tới cho cô một ly nhưng đột nhiên tay cầm ly rượu chợt dừng lại, mang theo vẻ châm chọc nói với cô.
"A...!Tôi quên mất, Niên tiểu thư bị còng tay rồi đâu thể uống rượu được nhỉ."
Niên Vân Ni lạnh lùng nhìn điệu bộ ra vẻ của hắn.
Một lúc sau không vui hỏi.
"Liêu tổng có mục đích gì mà lại bắt cóc đối tác của mình thế này?"
Nghe thấy câu hỏi của cô, Liêu Thần Duệ giống như nhớ ra điều gì đó vội mở miệng.
"Nhắc đến chuyện làm ăn mới nhớ hình như giao dịch giữa chúng ta gặp trục trặc rồi, Niên tiểu thư không biết sao?"
Hắn nghiêng đầu hỏi cô.
Cô ngồi trên giường bất giác cau mày, không trả lời.
Liêu Thần Duệ nhấm nháp vào một ít rượu, nghiêng đầu nói.
"Trong lúc Niên tiểu thư bất tỉnh trên chuyên cơ này thì chiếc xe chở hàng của Papillon đã bị cảnh sát tóm được ngay tại địa điểm giao hàng của chúng ta."
Đôi mắt người phụ nữ không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Một hồi lâu trầm giọng truy hỏi.
"Là anh làm phải không? Là anh đã cấu kết với cảnh sát?"
Với sự thông minh của Niên Vân Ni, cô đã rất nhạy bén đoán ra.
Cảnh sát không thể tự nhiên biết được địa điểm giao hàng của hai bên trừ khi có kẻ tiết lộ.
Liệu Thần Duệ ngồi xuống một chiếc ghế gần đó, bộ dạng thoải mái vắt chéo chân.
"Từ lâu cảnh sát đã ngấm ngầm theo dõi những giao dịch buôn bán bất hợp pháp của Papillon, rất tiếc họ không có chứng cứ cụ thể nên tôi đã giúp họ một tay thôi mà."
Đôi môi mỏng của một người đàn ông cong lên một đường đẹp đẽ, nhìn ngắm dáng vẻ Niên Vân Ni đang trừng mắt nhìn hắn.
Cũng không mở miệng đáp lại hắn.
"Tôi tự hỏi không bao lâu nữa cảnh sát sẽ có đầy đủ chứng cứ để có giấy khám xét và tiến hành điều tra về Papillon và Niên tiểu thư, lúc đó cái tên Niên Vân Ni sẽ xuất hiện khắp mặt báo, gia tộc họ Niên sẽ đối mặt với vụ việc này như thế nào nhỉ?"
Liêu Thần Duệ ánh mắt tràn đầy thích thú.
"Một gia tộc cao quý danh tiếng lẫy lừng gương mẫu nổi tiếng nay lại chịu một vết nhơ bởi đứa con gái như vậy, chủ tịch Niên sẽ cảm thấy thế nào đây?"
Người đàn ông cười hiểm ác hỏi.
Niên Vân Ni ngồi trên giường chằm chằm nhìn hắn, vẫn bình tĩnh nói.
"Liêu tổng chắc đang ghim thù tôi dữ dội lắm phải không? Cho nên mới chủ động cấu kết với cảnh sát như vậy?"
Người đàn ông đáy mắt lạnh lẽo đặt ly rượu xuống bàn chậm rãi bước tới.
"Niên tiểu thư đã bắn xuyên người tôi một viên đạn, tôi cũng phải trả lại cô một nhát dao chứ, Niên tiểu thư chẳng phải thích trò chơi ăn miếng trả miếng thế này sao?"
Liêu Thần Duệ rất nhanh tiến lại gần giường đưa tay bóp lấy chiếc cằm xinh đẹp.
"Dám ám sát tôi? Xem hôm nay tôi sẽ khiến cô phải quỳ xuống xin tha thứ thế nào?"
Người phụ nữ vẫn giữ nguyên ánh mắt cao ngạo của mình, khinh thường nói.
"Liêu tổng cho rằng tôi sẽ chịu quỳ xuống trước mặt anh sao?"
Liêu Thần Duệ thả cằm cô ra, cười lạnh nói.
"Để xem."
Cô cau mày chờ đợi hắn nói tiếp.
Liêu Thần Duệ xoay người lại, cầm một cái máy tính bảng lên đang hiện lên cảnh quay camera ngay tại khu vui chơi bỏ hoang, nơi cảnh sát đã phục kích bắt giữ hai tài xế đưa tới trước mặt cô.
Rõ ràng hắn đã chuẩn bị từ trước.
"Những viên cảnh sát điều tra đang bắt giữ chiếc xe tải và hai tên tài xế Alex, Harry của Papillon đều sẽ nghe lệnh tôi.
Nếu Niên tiểu thư quỳ xuống, tôi có thể nói bọn họ mắt nhắm mắt mở khai báo với cấp trên rằng bên trong chỉ là mấy món hàng bình thường."
Niên Vân Ni trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt không hề đồng tình với điều kiện kia.
Liêu Thần Duệ nói xong thì quăng máy tính bảng sang một bên, đi tới trước mặt cô.
Dáng vẻ cao ngạo uy vệ như một vị vua.
"Rất đơn giản không phải sao? Chỉ cần hôm nay Niên tiểu thư quỳ xuống và phục vụ tôi thật tốt.
Tôi có thể tha cho cô một lần."
Niên Vân Ni vẫn nhất quyết không đáp lại lời hắn.
Ánh mắt quật cường không chịu thua.
"Tôi, không bao giờ quỳ gối trước kẻ nào hết."
Người đàn ông không vui trước thái độ của cô liền nhào đến nắm lấy đầu tóc cô lôi đến.
Niên Vân Ni cựa quậy muốn gỡ tay hắn ra nhưng một tay đã bị còng chặt không thể sử dụng.
Liêu Thần Duệ cởi nút quần của mình.
Chủ động lôi mãnh thú kinh người ra bên ngoài đưa tới ngay trước mặt cô.
"Ngậm nó cho tôi!"
Niên Vân Ni kinh hãi cắn chặt môi lắc đầu giãy gịua nhưng người đàn ông đã bóp chặt cằm cô ép Vân Ni mở miệng ngậm lấy phân thân của mình.
"Không...!Ưm...!Uh..."
Phân thân to lớn ngay lập tức di chuyển thô bạo vào trong khuôn miệng nhỏ.
Người đàn ông cảm nhận được sự ấm nóng của cô đang bao quanh lấy mình.
Hắn nắm lấy tóc Vân Ni đè đầu cô tới, bắt ép cô phải ngậm hết thứ to lớn của mình.
Hắn thống hận người phụ nữ tàn nhẫn này nhưng lại cảm thấy khoái lạc mỗi khi chạm vào cô.
Miệng của cô quá nhỏ không thể chịu được thứ của hắn nên ngay lập tức bị sặc.
Cô cảm thấy cổ họng mình bị dị vật to lớn chèn ép không thở nổi.
Mặt mày ửng đỏ, nước mắt giàn giụa cứ thế chảy ra.
Nhưng Niên Vân Ni lại không đủ sức lực để đẩy hắn ra.
Rõ ràng trong ly rượu lúc này không chỉ là thuốc ngủ.
Nó đã khiến cô mất đi nửa sức lực.
"Cái miệng nhỏ của Niên tiểu thư đúng là khiến đàn ông thoải mái.
Ai ngờ đến bà trùm vũ khí cao ngạo lại có thể phục vụ đàn ông tốt như vậy."
Liêu Thần Duệ không nhịn được khen ngợi lại châm chọc cô, đem phân thân đâm mạnh vào họng cô hơn.
Hắn muốn trừng phạt cô, trừng phạt người đàn bà tàn nhẫn này.
Sau một hồi đâm thọc thô bạo, hắn rút phân thân của mình ra nhìn bộ dạng khổ sở ho sặc sụa của cô.
Gương mặt xinh đẹp đã ướt đẫm lệ ửng đỏ đáng thương.
Ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông đột nhiên mềm đi, giọng điệu lãnh đạm nói.
"Tôi sẽ cho cô một cơ hội, Niên Vân Ni."
Niên Vân Ni căm giận ngước nhìn hắn.
"Ở bên cạnh tôi."
Liêu Thần Duệ đột ngột thốt ra một câu.
Ánh mắt sắc bén chằm chằm nhìn cô.
"Ở bên cạnh tôi.
Chúng ta sẽ kết thúc mối thù hận này ở đây."
Giọng điệu chắc chắn của người đàn ông vang lên trong không gian yên tĩnh.
Vẻ mặt người phụ nữ thoáng vẻ ngạc nhiên.
Nhưng trước lời yêu cầu cuối cùng của hắn, Niên Vân Ni vẫn giữ nguyên thái độ như cũ, chỉ lạnh lùng đáp lại.
"Anh nằm mơ đi! Tôi sẽ không bao giờ ở bên cạnh kẻ đã khiến chị tôi phải chết."
Sắc mặt Liêu Thần Duệ ngay lập tức tối sầm lại.
Hắn cuộn chặt nắm tay của mình phía dưới.
Vài giây sau bên môi tự dưng nở nụ cười lạnh rợn người, ánh mắt căm phẫn nhìn cô.
Hắn đẩy ngã cô xuống giường.
Niên Vân Ni bị bất ngờ, trừng mắt e dè.
"Anh định làm gì?!"
Nhưng hắn không mở miệng trả lời cô cứ thế ập đến, xé toang áo quần của cô ra.
Niên Vân Ni giãy giụa nhưng một lần nữa quá vô ích.
Hắn đã đánh thuốc cô, sức lực của cô bây giờ chỉ như một con kiến yếu ớt.
Rất nhanh toàn bộ thân thể yêu kiều đã loã thể trước mặt người đàn ông.
Bộ dạng hắn điên cuồng như một dã thú sắp làm thịt con mồi.
Liêu Thần Duệ nâng hai đùi trắng mềm của cô lên, lôi mạnh về phía hắn.
Liêu Thần Duệ cứ thế đâm mạnh phân thân to lớn vào bên trong cô.
Niên Vân Ni bị dị vật xâm nhập bất ngờ đau đớn hét lên.
"Đồ khốn khiếp! Mau buông tôi ra!"
Nhưng người đàn ông không hề để cô thích ứng, hung ác ra vào không chút nhân từ.
"Ah...!Đau..."
Liêu Thần Duệ đè chặt hai cổ tay cô trên giường, cúi đầu cắn lên ngực cô trút giận.
Hai bầu ngực trắng nõn bị hắn cắn mút từ đỏ đến bầm.
Bên dưới bờ hông tinh tráng lại tăng lực mạnh húc vào trong cô.
"Ah..."
Người đàn ông lại nhìn lên vẻ mặt thống khổ của Niên Vân Ni, muốn tiến đến hôn cô nhưng cô đã xoay mặt để né tránh môi hắn.
Nhìn vẻ chán ghét của người phụ nữ, Liêu Thần Duệ tức giận bóp lấy cằm nhỏ, xoay mặt Vân Ni lại bắt ép cô phải đối diện với mình.
"Rốt cuộc tại sao lại đối xử với tôi như vậy?!"
Tại sao lại đối với hắn lo lắng dịu dàng rồi sau đó đâm cho hắn một nhát đau đớn.
Ở trên giường nhiệt tình triền miên cùng hắn nhưng sau lưng lại cho người ám sát hắn.
"Đồ đàn bà độc ác! Cô vốn không có trái tim Niên Vân Ni! Cô so với tôi còn tàn nhẫn hơn!"
Liêu Thần Duệ nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, liên tục mắng nhiếc.
Hắn hận cô, hận cô điên cuồng.
Nếu như Niên Vân Ni muốn giết hắn, hắn còn cảm thấy dễ chịu hơn so với tất cả những chuyện mà cô đã làm, những màn kịch mà cô đã dựng ra để chơi đùa mình.
Niên Vân Ni cắn răng chịu đựng sự dày vò của hắn.
Trong đáy mắt chỉ toàn đau thương được lớp sương mờ che đậy kín đáo.
Cô không muốn để hắn biết mình đang nghĩ cái gì dù trong bất cứ hoàn cảnh khổ sở nào.
Liêu Thần Duệ lật sấp người cô lại, bắt Niên Vân Ni quỳ lên giường.
Người đàn ông ôm lấy bờ mông cô, từ phía sau đâm mạnh tới.
"Không..."
Niên Vân Ni không chịu nổi, cô dường như bị hắn kéo đến cực hạn, thống khổ rên rỉ.
Lần này người đàn ông không hề thương hoa tiếc ngọc cứ thế nhồi nhét phân thân to lớn vào trong hang động chật hẹp của cô.
Bắt cô chịu đựng tiết tấu thô bạo của hắn.
Liêu Thần Duệ giống như đem mọi giận dữ trong lòng trút vào thân thể cô.
Cả gian phòng nhỏ vang lên tiếng va đập phóng đãng đỏ mặt tía tai.
Người đàn ông cuồng dã như mãnh thú ăn sạch con mồi của mình, nhai nuốt đến cả xương.
Niên Vân Ni cảm thấy cơ thể mình đã cạn kiệt sức chịu đựng, bị cơ thể cứng rắn như bức tường thép của hắn vùi dập đến tan nát.
Cả cơ thể trắng như tuyết bị hắn gặm cắn nát bấy, để lại dày đặc những vết cắn hung bạo.
Liêu Thần Duệ gầm lớn thúc mạnh vào trong cô, hắn đạt đến cao trào thống khoái phun ra dịch nóng.
Niên Vân Ni cũng bật ra tiếng kêu lớn, run rẩy ngã xuống giường.
Người đàn ông to lớn cũng ngã đè lên người cô.
Trong không khí ám muội chỉ còn hơi thở dồn dập của hai người..